Kỳ thực rất lâu trước đây Phùng Tiểu Vũ đã nghe giáo viên chủ nhiệm nói về Tiểu mập mập lớp bên cạnh, nói hắn nghịch ngợm phá phách, mỗi ngày đều gây chuyện ở nhà trẻ.
Vốn dĩ một đứa trẻ ngoan ngoãn như Phùng Tiểu Vũ hẳn là sẽ không chơi đùa cùng hắn, thế nhưng không ngờ buổi trưa Tiểu mập mạp lại tự mình tìm tới cửa.
Hắn lấy từ trong túi ra một cây kẹo que đưa cho Phùng Tiểu Vũ, nói là vì muốn cảm ơn hai cái lòng đỏ trứng buổi sáng.
Phùng Tiểu Vũ chắp tay sau lưng không chịu nhận, bởi vì mẹ đã dặn không thể tùy tiện ăn đồ người khác đưa cho.
Thế nhưng rất muốn ăn nha~ làm sao đây? Là vị dâu tây mà mình thích nhất đấy, Phùng Tiểu Vũ không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu mập mạp thấy Phùng Tiểu Vũ không cầm lấy, liền mở vỏ bọc đem kẹo que đưa qua.
Lần này cả vị dâu tây đều đã ngửi được rồi, Phùng Tiểu Vũ thèm đến sắp bật khóc!
Tiểu mập mạp là là người có nhãn thần, không phí lời trực tiếp đem kẹo que nhét vào miệng Phùng Tiểu Vũ, nói: “Ăn!”
Phùng Tiểu Vũ một mặt nghĩ không thể ăn, một mặt ngoan ngoãn mở ra miệng nhỏ trắng mềm.