Hôm nay Phùng Tiểu Vũ vừa đến văn phòng, đã cảm thấy các chị các dì hướng cậu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Phùng Tiểu Vũ rất căng thẳng, không biết mình sai sót chỗ nào.
Cậu đứng dậy vờ như rót nước nghe ngóng một hồi tình hình bên kia, nghe được đại khái bàn tán.
“Cô bạn gái này của Tiểu Vũ này thiệt dã man a, thật là buông thả.”
“Đúng vậy a, không ngờ một đứa nhỏ đàng hoàng như tiểu Vũ lại yêu thích mẫu người như thế.”
Phùng Tiểu Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, đỏ mặt túm chặt cố áo sơ mi, che đi những điểm đỏ ở cổ.
Buổi trưa, các chị các dì lại vây bên bàn làm việc Phùng Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ, bạn gái của cậu làm nghề gì nhỉ? Chơi bóng rổ sao?”
“Không phải, là làm người mẫu.”
“Whoaa, nổi tiếng không? Nói tên thử xem chúng tôi có biết hay không.”
“Mới xuất đạo thôi, còn chưa có tên tuổi.” Kỳ thực chính là người trên tạp chỉ các ngươi vừa liếm ban nãy, Phùng Tiểu Vũ trong lòng lẩm bẩm một câu, vô cùng nhỏ nhen.
“Tiểu Vũ a, người trẻ tuổi các cậu cảm tình khá một chút là chuyện tốt, thế nhưng cũng phải có tiết chế. Ban ngày còn phải đi làm, buổi tối cũng đừng quá kịch liệt như thế, bằng không lúc đến đơn vị ảnh hưởng không tốt.” Một dì tuỳ việc mà xét, đưa ra một ít kiến nghị phê bình.
Phùng Tiểu Vũ thái độ thành khẩn, lấy ra quyển sổ nhỏ ghi chú vào.
Dì cười: “Ai nha, dì nói những điều này con chú ý một chút là tốt rồi, không cần đặc biệt ghi chép lại.”
“Cần chứ, cần chứ.” Phùng Tiểu Vũ nói: “Con phải cầm về cho hắn nhìn!”