Thứ hai, Phùng Tiểu Vũ mang theo cái mông đau đi làm. Dì đồng nghiệp nhìn cậu bộ dạng cau mày đứng ngồi không yên, rất đau lòng hỏi han: “Tiểu Vũ a, cậu có phải bị bệnh trĩ không vậy?”
“......” Tiểu Vũ cảm giác không cách nào tiếp thu lời này.
“Người trẻ tuổi bây giờ chính là thiếu vận động, từ sáng đến tối đều ngồi ở trong phòng làm việc, chẳng trách muốn sinh bệnh trĩ.”
“......” Phùng Tiểu Vũ có khổ lại không thể nói, chỉ có thể ở trong lòng đem người nào đó mắng một trăm lần.
Lúc này điện thoại di động của Phùng Tiểu Vũ vang lên, chính tên đầu sỏ kia gửi tin nhắn đến.
“Mông đỡ hơn chưa?”
Phùng Tiểu Vũ vốn dĩ rất tức giận, vừa nhìn thấy tên của hắn lại càng tức giận, bèn trả lời một câu: “Mông khỏe rồi!” Ngẫm lại thấy không đúng lắm, lại sửa thành: “Mông không khỏe!”
“Xin lỗi bảo bối, ai bảo lấy được một hộp bao mới làm gì, anh không nhịn được muốn thử kiểm tra chất lượng một chút thôi. Là anh không tốt, anh sai rồi Vũ Vũ.”
“Thử chất lượng có thể thử sạch một hộp sao?!” Phùng Tiểu Vũ vừa thẹn vừa giận, đến đánh chữ cũng đánh không lưu loát rồi.
“Không thoải mái thì xin nghỉ đi, trở về anh xoa bóp cho em.”
“Em không muốn, xin nghỉ rồi thì sẽ mất chuyên cần tháng này, chuyên cần tháng không còn sẽ ảnh hưởng đến thành tích cuối năm, thành tích cuối năm thấp em sẽ bị khấu trừ tiền thưởng......”
“Cần gì tiền thưởng, anh nuôi em a.”
Phùng Tiểu Vũ hết sức cảm động.
Sau đó cự tuyệt lời đề nghị.