Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 15: Chương 15: Bữa trưa hợp tác




Editor: Pecku Nguyen + Diệp Lam Khuê

Beta: Diệp Lam Khuê

Ps: Cám ơn em Pecku Nguyen đã giúp ss edit chương này (mặc dù ss ngâm giấm nó hơi lâu) <3 <3 <3 <3 <3

Cô còn được dùng bữa nữa sao? Sau khi nghe câu hỏi từ chủ nhân mình, Ngụy Nhiễm vô cùng mờ mịt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào quý ngài chủ nhân, trong đầu tràn ngập nghi vấn. Tuy rằng cô cảm thấy chủ nhân của cô chưa buồn chán đến mức phải đùa giỡn với con rắn hắn nuôi như thế này, nhưng mà, nhìn quanh bốn phía —— con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nhận thấy ngoại trừ sách vở và túi hành lý đơn giản mà giáo sư mang về, trong phòng cũng không còn thứ gì khác, nghi vấn trong lòng cô dần dần chuyển thành một phỏng đoán mà chính bản thân cô cũng không tin nổi: Không lẽ chủ nhân còn muốn mang mình lên phố mua đồ này nọ? Vậy, nếu phải đi mua nguyên liệu thức ăn, thì rốt cuộc phải tới Hẻm Xéo của phù thủy hay siêu thị của Muggle?

Trong nháy mắt đó, trong đầu con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm hiện ra hình ảnh người chủ của cô —— ngài giáo sư Snape môn Độc Dược, mặc chiếc áo chùng phù thủy đen thuần, để con rắn là cô đây trong túi áo, cùng nhau dạo quanh siêu thị Muggle, sau đó dưới sự “nhắc nhở” thích đáng từ con rắn của mình, hắn liền quẳng một đống rau củ thịt thà vào chiếc xe đẩy mua sắm riêng.

Giây phút này, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bỗng cảm thấy —— cảnh tượng đó và cả cái thế giới có khả năng tồn tại cảnh tượng đó đều điên cuồng quá rồi!

Nhưng may mà, ngay lúc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm còn chưa bắt đầu âm thầm phỉ báng chủ nhân của mình nói phét, thì lại nghe chủ nhân tiếp tục lầm bầm lầu bầu một câu: “Chắc là đưa tới rồi nhỉ?”

Đưa tới? Đồ tiện lợi? Thức ăn nhanh? Mua mang về?! Không lẽ chủ nhân còn biết gọi điện đặt cơm? Thế tại sao mình luôn ở bên cạnh hắn lại không phát hiện sự thật đó chứ? Càng huống chi, căn nhà toàn đồ phù thủy chính hiệu trên đường Bàn Xoay này vốn chẳng có mấy món đồ chơi như điện thoại đâu nhỉ? Chẳng lẽ là lúc còn ở Hogwarts? Cũng không đúng, trong lâu đài cấm sử dụng tất cả những sản phẩm điện tử Muggle —— đợi chút, biết đâu trong văn phòng hiệu trưởng là một ngoại lệ?

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm miên man suy nghĩ, có một lần trong cái đầu tam giác bé tí bỗng xuất hiện một hình ảnh quỷ dị —— quý ngài hiệu trưởng trường Hogwarts, một ông cụ già râu bạc, nhân vật đứng đầu giới phù thủy ánh sáng nước Anh, thành viên Hội Merlin(1), vị pháp sư vĩ đại —— thầy Albus Dumbledore, đang ngồi trong văn phòng của thầy với vẻ mặt tươi rói và thậm chí chảy cả nước miếng, gọi điện cho tiệm bánh ngọt yêu thích yêu cầu bọn họ đưa bánh ngọt đến tận cửa…

Ôi! Không! Thế giới này không có điên khùng tới vậy đâu —— trong lòng Ngụy Nhiễm liên tục tự nhủ. Nhưng con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lại cảm thấy lời nói của chủ nhân cô càng ngày càng khó mà tưởng tượng nổi, thế nên đối với phỏng đoán vốn không có khả năng là thật này, cô đã bắt đầu có sự tin tưởng đến một trình độ nhất định, thậm chí còn quyết định sau khai giảng chắc chắn phải liên lạc với con Fawkes(2) để xác nhận xem văn phòng hiệu trưởng có điện thoại thật hay không! Bằng không thì cô quả thực không nghĩ ra, làm thế nào mà ngài hiệu trưởng kia có thể vừa sống ở thế giới phù thủy, vừa không ngừng nhấm nháp đồ ngọt của dân Muggle!

“Xem ra ngươi thật sự có ý kiến?” Giáo sư Snape hiếm khi có được tâm trạng tốt, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Ngụy Nhiễm, “Được rồi, vậy chúng ta cùng đi qua nhìn xem…” Nói xong liền đặt con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lên vai, đứng dậy đi về phía nhà bếp, mà ngay tại giây phút đứng dậy đó, hắn còn hết sức thỏa đáng “vớt” lên cái cơ thể suýt tuột xuống của Ngụy Nhiễm vì mãi chìm vào hoang tưởng, không hề chú ý đến động tác của chủ nhân.

Tuy rằng con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rất hài lòng với hành động ấy của chủ nhân, nhưng tất nhiên cô sẽ không để mình phạm lỗi ngốc nghếch lần nữa, cho nên cô bèn nhanh chóng giữ vững cơ thể, và tuy rằng còn đang đau khổ đấu tranh với những liên tưởng chẳng biết phải gọi là gì, nhưng tâm lý của cô vẫn rất tò mò về nơi chủ nhân mình muốn đi —— hình như là hướng nhà bếp. Chẳng lẽ chỗ chủ nhân cô đặt cơm còn có thể phá cửa vào mà không làm bọn họ phát hiện? Ôi —— chẳng lẽ thế giới pháp thuật thực ra cũng có dịch vụ giao đồ ăn?

Giữa lúc tưởng tượng linh ta linh tinh, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nằm trên vai giáo sư Snape, tiến vào căn bếp đã được quét tước sạch sẽ, tầm mắt vừa liếc qua liền nhìn thấy, trên cái bàn trong nhà bếp là một đống nguyên liệu thức ăn to đùng… Thì ra, được đưa tới là như thế này à? Nhưng rốt cuộc là ai có khả năng yên lặng chuyển mấy thứ này tới —— Ầy! Làm người ta tò mò quá!

Ngay sau đó, một bóng dáng thấp bé thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ —— một gia tinh? Ngụy Nhiễm ngơ ngác nhìn sinh vật vô cùng quen thuộc trước mắt, tại sao trong nhà giáo sư cũng có sinh vật này? Không lẽ giáo sư còn mượn cả gia tinh Hogwarts để phục vụ riêng cho hắn suốt kỳ nghỉ?

Con gia tinh “mặc” một tấm khăn bàn in dấu hiệu chữ “H” cúi người chào giáo sư Snape một cái, sau đó lễ phép nói: “Chào ngài, giáo sư, tôi là Ba Mươi Bốn làm việc trong phòng bếp Hogwarts, Ba Mươi Bốn đã mang đến những nguyên liệu thức ăn tuần này dựa theo căn dặn của ngài. Ngài xác định không cần Ca-cao ở lại phục vụ ngài sao?”

Giáo sư Snape kiểm tra sơ lược đống nguyên liệu trên bàn một lát rồi mới lắc đầu, huỵch tẹt nói một câu: “Khỏi cần, mi có thể đi về rồi.”

—— Hoàn toàn không cân nhắc liệu tâm hồn của con gia tinh nhỏ bé đó có bị tổn thương hay không!

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm quan sát biểu cảm lạnh nhạt của chủ nhân, rồi lại quay đầu về phía con gia tinh tên “Ba Mươi Bốn” đứng cạnh cái bàn, phát hiện thực ra nó cũng không để lộ vẻ mặt thất vọng gì, ngược lại ánh mắt còn lóng lánh nhìn chủ nhân của cô… Loại ánh mắt đó hình như nên được hiểu là sùng bái thì phải? Nghĩ thế, Ngụy Nhiễm nhận thấy, bản thân cô đúng là không thể hiểu nổi tư tưởng của loài gia tinh kỳ lạ này.

Giáo sư Snape phát hiện con gia tinh đến đưa đồ cho hắn chẳng những không đi mà còn đứng lì tại chỗ ngây ngốc nhìn hắn, nhất thời có chút khó hiểu, cau mày nhìn nó: “Không có chuyện gì nữa, mi có thể đi.” Được thôi! Bộ dạng như thế của giáo sư Snape vừa nói cho cô biết —— không cần phải nổi nóng với một sinh vật kỳ lạ!

“Vâng, tôi đã hiểu, thưa giáo sư.” Ba Mươi Bốn dường như có chút ai oán nhìn giáo sư Snape, sau đó cúi đầu liều mạng gật lấy gật để, đến lúc chuẩn bị rời khỏi liền ủ ê vươn ngón tay của mình ra ——

Giáo sư Snape nhíu mày duỗi tay, vỗ vỗ đầu Ba Mươi Bốn như muốn khích lệ, dặn dò: “Lần sau đưa đồ, nhớ thêm một ít trái cây và sữa.” Con rắn của hắn ưa chuộng mấy thứ đó hơn nhiều.

Nhận được lời khích lệ và góp ý cho công tác của bản thân, con gia tinh rưng rưng, vừa dùng tấm khăn bàn dơ hầy chùi nước mắt vừa nói: “Vâng, giáo sư, tôi đã biết, lần sau tôi sẽ làm đầy đủ…” Dường như vì chịu không nổi loại kích động khi được “đề nghị” như thế, nó chưa kịp nói hết thì đã biến mất tăm…

Giáo sư Snape chẳng có đánh giá gì về hành động của con gia tinh cả, hắn đặt con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lên cái bàn chất đầy nguyên liệu thức ăn, giống như đang bảo thú cưng của hắn có thể bắt đầu làm công tác chọn lọc trước. Về phần con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang cố gắng ngóc đầu nhìn núi nguyên liệu trước mặt, lần đầu tiên trong đời cô hiểu được —— đôi khi đồ ăn cũng có thể đè chết người!

Cứ thế, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm ngoan ngoãn nhanh chóng dùng sức toàn thân lôi phần cánh gà cô muốn ăn ra khỏi núi nguyên liệu còn to hơn cả cô, ngẩng đầu vô cùng khát vọng nhìn chủ nhân —— nội tâm đang điên cuồng khấn —— ngài chủ nhân ơi, nếu ngài nghe hiểu tiếng lòng tôi, thì chúng ta cùng làm món “cánh gà hầm đỏ” có được không vậy?

(1) Hội Merlin: Order of Merlin (viết tắt O.M), là tổ chức pháp thuật đã trao Huân chương Merlin Đệ Nhất Đẳng cho thầy Dumbledore.

(2) Fawkes: tên của con phượng hoàng thầy Dumbledore nuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.