Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 19: Chương 19: Chuyến du hành đến Hẻm Xéo (2)




Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Khi giáo sư Snape kết thúc nhiệm vụ bổ sung dược liệu, Ngụy Nhiễm mới kinh hoảng phát giác —— hình như đã đến lúc chủ nhân muốn kiểm tra vấn đề về cơ thể của cô rồi, nghĩ tới đây, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm muốn xoắn hết cả người lại, nếu như, nếu như ngài giáo sư thật sự có loại tâm trạng nhàn nhã ấy để dùng “Chiết tâm bí thuật” xem tư tưởng của cô, cô phải làm gì đây?

Tuy rằng giáo sư Snape rất hiếu kỳ tại sao con rắn của mình lại có tốc độ sinh trưởng chậm như thế, nhưng vấn đề này cũng không phải là điều hắn quan tâm nhất. Trải qua một năm sống chung, con rắn nhỏ suốt ngày lười biếng đích thực đã mang đến cho hắn không ít niềm vui khó có được, hơn nữa, con rắn cưng biết vâng lời này ít nhiều cũng có thể giúp hắn làm vài chuyện trong cuộc sống thường ngày —— tất nhiên, thứ hắn đang ám chỉ không phải là mấy việc như nó tự biến mình thành cái giá bút cho hắn, gọi hắn đi dùng bữa, hoặc quấn chặt lấy hắn giục hắn đi tắm rửa;

Hắn đang nói đến, vì là một con rắn, nên năng lực truyền đạt giữa nó và cái loài sinh vật khác quả thật đã giúp hắn tìm được một số vật liệu quý giá mà bình thường phù thủy rất khó thu hoạch, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn quan tâm con rắn này như vậy.

Chỉ có điều, giáo sư Snape khẽ nhíu mày, không lớn nổi có thể là một loại biểu hiện rằng đã xảy ra vấn đề không nhỉ? Xem ra bất kể thế nào, đến lúc khai giảng, hắn vẫn nên để bà Pomfrey cẩn thận kiểm tra cho nó mới được!

Ngụy Nhiễm hoàn toàn không biết, lúc cô đang cực kỳ lo lắng về chuyện thân phận của mình, thì kỳ thực điều ngài chủ nhân chú ý chỉ đơn thuần là vấn đề khỏe mạnh của cô mà thôi.

Bước ra ngoài hiệu thuốc, tổ hợp một người một rắn cũng không có lập tức rời khỏi Hẻm Xéo, trên thực tế, Ngụy Nhiễm vẫn còn chút khó hiểu đối với chuyện này, dầu sao dựa theo mức độ nhiệt tình yêu quý thuốc phép của chủ nhân cô, chẳng phải là sau khi lấy được những món nguyên liệu kia thì nên lập tức xông vào phòng thí nghiệm, tiếp tục điên cuồng thí nghiệm hay sao? Thực ra cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng đêm nay sẽ nhịn đói hoặc không thể không ăn trái cây thay cho bữa tối rồi… Bây giờ tình huống lại thành như thế này, thực sự khiến cô cảm thấy quá quái dị!

Ngay lúc Ngụy Nhiễm nhìn chủ nhân cô bằng ánh mắt đầy hoài nghi, giáo sư Snape đã tiến vào một nhà hàng có phong cách tương đối xa hoa. Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nhất thời không cầm lòng được mà uốn éo cơ thể, không lẽ, chủ nhân của mình đang định an ủi mình vì mấy ngày nhọc nhằn khổ sở chăm sóc hắn vừa qua? Aaa, biết đâu ở đây lại có món ngon thượng hạng nhất nữa đó! Không chừng mùi vị còn tuyệt vời hơn cả đồ ăn tụi gia tinh Hogwarts làm ấy chứ ——

Thế nhưng, không tới nửa phút sau, nguyện vọng tốt đẹp của cô đã bị đánh vỡ nát bét —— bởi vì cô vừa trông thấy một nhà ba thành viên với mái tóc bạch kim óng ánh ngồi trong căn phòng ăn lộng lẫy. Không lẽ, thực ra ngày hôm nay là do ngài Malfoy này mời khách? Bộ không phải chủ nhân muốn khao cô đột xuất hả? Thế nhưng, nếu như người ăn uống thỏa thuê là cô và giáo sư Snape, còn người khác trả tiền, vậy thì càng tốt.

Nghĩ tới đây, Ngụy Nhiễm bèn yên tâm, thoải mái dùng cái đầu bé xíu cọ nhẹ lên gò má của chủ nhân, biểu đạt sự thân thiết và mong đợi đầy chân thành đối với thức ăn nhà hàng của chính mình.

Khi gia đình Malfoy nhìn thấy giáo sư Snape xuất hiện, tất cả đều đứng dậy. Ông bố, tức Lucius Malfoy, lên tiếng chào hỏi với giáo sư Snape; người mẹ, Narcissa Malfoy, cũng bắt chuyệt với giáo sư một cách vô cùng khách khí; còn thằng bé trông đầy kiêu ngạo kia, Draco Malfoy, thì lại có vẻ hơi thận trọng quá mức.

Xem ra, quan hệ giữa quý ngài chủ nhân của cô và gia đình này cũng không tệ lắm nhỉ? Vậy có phải đã chứng tỏ, cô cũng được phép ăn mà khỏi cần kiêng nể gì hết không? Gia đình Malfoy vốn giàu có, nhà to cửa rộng, có lẽ họ sẽ không để ý chút chi phí cho một bữa ăn đâu.

Chờ mọi người chào hỏi xong rồi ngồi vào chỗ, Lucius mới đưa mắt nhìn con trai của mình, giới thiệu: “Severus, đây là con trai tôi, Draco —— hồi trước anh từng gặp thằng bé mấy lần, tôi nghĩ anh cũng đã nhận ra nó rồi. Tháng chín năm nay nó sẽ đến Hogwarts học, và đương nhiên, thành viên nhà Malfoy chắc chắn sẽ là những người ủng hộ trung thành nhất của nhà Slytherin. Anh là chủ nhiệm nhà Slytherin, đến lúc đó nhất định phải nghiêm khắc dạy bảo nó đấy.”

Giáo sư Snape tỏ vẻ cực kỳ bình thản, khẽ gật đầu: “Tôi sẽ.”

Narcissa nhìn con trai mình một cách dịu dàng và yêu thương, đối với thằng bé sắp phải nhập học, tuy rằng bà rất không nỡ, nhưng hiển nhiên bây giờ điều bà có thể làm cho nó cũng chỉ là giao phó cho người bà tin tưởng, cho con trai thêm chút lợi ích và trợ giúp. Bà cười cười với giáo sư Snape, nói: “Có anh Severus ở nhà Slytherin, tôi tin tôi có thể yên tâm hơn rất nhiều. Draco, giáo sư Severus Snape đây chính là thầy chủ nhiệm tương lai của con, nhớ kỹ sau này có vấn đề gì thì phải xin thầy chỉ bảo nhiều hơn đó, biết chưa?”

Draco cẩn thận nhìn giáo sư Snape, gật gật đầu: “Con biết rồi, thưa mẹ. Giáo sư Snape, sau này con phải làm phiền ngài rồi!” Nói xong liền cúi đầu chào, bày tỏ lòng kính trọng một cách rất lễ phép, rất có phong cách quý tộc.

Giáo sư Snape miễn cưỡng nở nụ cười với thằng bé, xem như đáp lễ, sau đó cũng không đề cập đến chuyện về cậu học trò mới này nữa, hờ hững quay sang nói với Lucius: “Anh cứ nhất định muốn tôi tới chỗ này là vì chuyện của Draco hả?”

“Đúng thế.” Lucius thong thả cười cười, “Bình thường khi mới vào học, người nhà Malfoy đều sẽ nhận được một ít đãi ngộ đặc biệt. Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện gì xấu, nhưng tôi không muốn Draco gặp nguy hiểm.”

Giáo sư Snape khẽ gật đầu, đáp một câu: “Được thôi.” Trên thực tế, hắn cũng không quản lý nhiều việc trong Nhà đến thế, có điều nếu đàn anh cũ đã nhờ vả, vậy thì đúng lúc bỏ ra ít sức lực để xử lý vài việc trong phương diện này cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Ngụy Nhiễm nhìn mọi người trong bàn, cảm thấy bọn họ hình như không hề có ý muốn gọi món ăn bèn sốt ruột vặn vẹo cơ thể, cô thực sự không muốn vất vả lắm mới đến nhà hàng sang trọng một lần nhưng chưa ăn gì thì đã quay về đâu!

Giáo sư Snape dường như cũng cảm nhận được động tĩnh từ con rắn của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cái đầu bé tẹo của cô. Lucius ngồi bên cạnh luôn khá giỏi về mảng xem mặt đoán ý, bấy giờ mới hơi lúng túng phát hiện bọn họ vẫn chưa gọi thức ăn, sau đó liền vội vàng gọi bồi bàn tới…

Bữa trưa diễn ra tương đối thuận lợi, tất nhiên là nếu bỏ qua cảnh tượng Lucius liên tục nhìn người bạn học lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm với người khác của mình, quý ngài chủ nhiệm nhà Slytherin đương nhiệm, trưng ra bộ mặt khá nghiêm túc ngồi bóc vỏ hải sản, sau đó đút cho con rắn của hắn —— cảnh tượng đó quả thực khiến ông ta xem tới mức hoàn toàn mất sạch phong độ quý tộc trước sau như một của mình.

Narcissa ở một bên cũng rơi vào trạng thái như gặp quỷ. Người duy nhất có thể gắng gượng giữ bình tĩnh chính là Draco, cậu học trò mà vị chủ nhiệm Nhà này vẫn chưa quen thuộc lắm. Thằng bé cực kỳ ước ao nhìn con rắn vừa không ngừng ăn hải sản vừa làm nũng với chủ nhân trên vai giáo sư Snape —— mặc dù có chút vô lại, nhưng đối với thành viên nhà Slytherin mà nói, có thể sở hữu một con rắn nghe hiểu chuyện, có tính người như thế đúng là lựa chọn không tồi chút nào ——

Lẽ dĩ nhiên, trên bàn ăn này người thỏa mãn nhất chính là con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, Malfoy không hổ là đại gia đình quý tộc, hễ ra tay thì sẽ không ở mức hào phóng tầm thường, bọn họ vì giáo sư Snape nên đặc biệt gọi vài món hải sản xa xỉ —— phải biết rằng thậm chí ở thế giới phù thủy, mấy món đặc biệt ấy cũng vẫn là đồ tương đối quý hiếm. Huống chi, nhà hàng này sang trọng như thế, phương pháp, kỹ thuật nấu nướng sẽ càng cao cấp. Thế là, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm ăn uống thực vui vẻ, hoàn toàn lờ đi vẻ mặt của mọi người trong bàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.