Editor: Diệp Lam Khuê
Sau khi lễ Giáng Sinh kết thúc, Ngụy Nhiễm không còn đi dạo khắp nơi nữa, mỗi ngày đều nằm dài trên đệm nghịch với cuốn sách ‹‹Hướng Dẫn Cơ Bản Về Thuật Biến Hình››, thực ra đây cũng là một cách học tập riêng. Kiếp trước con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm từng là nghiên cứu sinh, việc tự nghiên cứu những kiến thức lý thuyết về thuật biến hình tất nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều so với một đứa nhóc phù thủy mười một tuổi, cho dù xưa nay cô hầu như chưa từng tiếp xúc với lý thuyết phép thuật. Thế nhưng, thông qua quyển sách tự động biểu diễn nội dung của nó một cách kỳ diệu này, không bao lâu sau, cô đã nắm vững ý chính của những cách thức thực hiện thuật biến hình sơ cấp đơn giản, chỉ khổ nỗi bản thân cô không có ma lực, không thể phát huy mà thôi.
Dĩ nhiên, loại hoạt động học tập đó chỉ có thể tiến hành vào ban ngày. Khi quý ngài chủ nhân trở về văn phòng, đầu tiên con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm sẽ cưỡi tấm đệm trượt đến, sau đó liền đổi sang cái ‘lò sưởi’ mới —— gắng sức quấn chặt cả người giáo sư Snape không buông —— cho tới khi hai người cùng nhau làm việc hoặc cùng bắt đầu dùng bữa.
Ngụy Nhiễm rất thích cảm giác ở chung với chủ nhân của mình, mùi thuốc nhàn nhạt kia làm cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, hơn nữa nhiệt độ trên cơ thể tự nhiên nói chung vẫn khiến con rắn Ngụy Nhiễm từ người biến thành cảm thấy thân thiết hơn nhiều so với tấm đệm tự điều chỉnh nhiệt độ nhờ phép thuật.
Đôi lúc Ngụy Nhiễm cũng sẽ nhận được lời mời từ “những người bạn” trong lâu đài, vậy thì con rắn nhỏ sẽ vùi mình trên đệm, vận dụng chức năng di chuyển mới của tấm đệm để tới chỗ hẹn —— tuy đều là động vật nhỏ, nhưng sinh hoạt của động vật nhỏ trong thế giới phù thủy cũng không tồi đâu.
Ví dụ như, thám hiểm đường hầm bí ẩn, vào phòng học chơi đùa với tụi học trò, hoặc chạy đến bên bờ Hồ Đen trao đổi chiến lợi phẩm với đám sinh vật dưới đáy hồ… Khỏi phải nói, nhờ cuộc sống như thế, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lấy được không ít cây cối hoa quả kỳ lạ sống dưới đáy hồ, chỉ có điều, cô không dám ăn, phần lớn tình huống đều là cầm về hối lộ cho chủ nhân cô.
Đối với sự “giỏi giang” của con rắn mình nuôi, giáo sư Snape tỏ vẻ vô cùng tán thưởng, cho nên ba bữa của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm càng ngày càng phong phú —— ngoài sữa, bánh ga-tô, trái cây, còn có khá nhiều đồ ăn vặt như bánh pút-đing này nọ.
Kỳ nghỉ Giáng Sinh kết thúc, bây giờ đã vào đầu tháng một, nhiệt độ trong căn hầm hạ xuống khá thấp. Tuy rằng linh hồn Ngụy Nhiễm là một con người, nhưng cơ thể vẫn là rắn, cuối cùng cũng không thể chống lại tính chất bẩm sinh của loài rắn, sinh hoạt của cô bắt đầu giảm dần, hằng ngày đều thích cuộn tròn nằm trên đệm, thậm chí lúc dùng bữa cũng không muốn rời khỏi môi trường ấm áp đó —— cô bắt đầu ngủ đông rồi.
Quá trình ngủ đông của loài rắn không phải là chìm một lèo vào giấc ngủ, hơn nữa vào khoảng thời gian ấy, chúng càng thích ánh mặt trời ấm áp. Nhưng vì trường kỳ sống trong hầm, tất nhiên Ngụy Nhiễm sẽ không có điều kiện như vậy, lúc cơ thể lạnh run cũng chỉ có thể co mình trên tấm đệm đáng thương để giữ ấm.
Nhưng mà, đâu phải chỉ cần đắp kín chăn là có thể giải quyết cái lạnh âm u trong căn hầm đâu —— con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm co ro trong đệm ngủ suốt một ngày, phớt lờ toàn bộ lời mời của bạn bè, sau đó vì lạnh mà nửa tỉnh nửa mê, đến chập tối, rốt cuộc cũng vác cặp mắt chèm nhẹp nước đợi được chủ nhân trở về.
Giáo sư Snape biết rõ hiện giờ con rắn cưng của hắn đang ngủ đông, vì vậy hắn sẽ không chủ động chạm vào để tránh quấy rối giấc ngủ của nó. Dạo gần đây, con rắn nhỏ luôn ngủ thật yên tĩnh, vô cùng phù hợp với bản tính của loài rắn, cho nên hắn cũng không thường xuyên chú ý đến.
Tuy nhiên, ngày hôm ấy khi trở lại, hắn trông thấy con thú cưng đáng nhẽ nên ngủ say đang ngóc cái đầu bé tí lên nhìn hắn, không khỏi có cảm giác hơi buồn cười —— thiếu đi con rắn nhỏ nghịch ngợm phá phách này, thực sự giống như cuộc sống vừa thiếu đi chút gì đó, dù sao thì hắn cũng đã quen có một con rắn ở bên cạnh ngơ ngẩn quan sát hắn khi hắn phê chữa bài tập, hoặc bò lên người hắn ăn vạ làm nũng vào bữa ăn. Đột nhiên mất đi một thứ bầu bạn như thế, quả thật không được thoải mái cho lắm.
Bây giờ thấy nó tỉnh lại, giáo sư Snape vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa đầu con vật, thấp giọng lầu bà lầu bầu: “Ngủ đủ rồi sao? Hình như thời tiết vẫn còn lạnh nhỉ? Không lẽ cái đệm không đủ ấm?” Nghĩ tới đây, hắn duỗi tay sờ sờ tấm đệm giữ ấm dày cộm, lúc phát hiện nhiệt độ xác thực có hơi lạnh mới nhíu mày một cái, “Không biết ông ta dùng thần chú gì? Xem ra phải tìm Flitwick để ông ta giúp mày làm thêm một cái…”
Nghĩ đến đây, giáo sư Snape vươn hai tay nhấc Ngụy Nhiễm ra khỏi tấm đệm, bỏ vào trong áo choàng phù thủy của mình, sau đó đứng lên, cầm lấy tấm đệm rồi trực tiếp rời văn phòng.
Con rắn nhỏ nằm trong túi áo sơ mi bên dưới lớp áo choàng, dù xung quanh tối đen không nhìn thấy gì, nhưng cô lại được kề sát cơ thể ấm áp của chủ nhân, thậm chí nghe được nhịp tim đập của hắn! Sự lạnh lẽo ban nãy gần như bị xua tan toàn bộ, cô khoan khoái cuộn mình, thỉnh thoảng dùng đầu cọ cọ cơ thể cách một lớp áo của chủ nhân, bởi vì môi trường ấm cúng, Ngụy Nhiễm bèn chậm rãi tiến vào mộng đẹp ——
Ừ, tháng ngày được làm nũng như vật tốt đẹp thật đấy! Bạn nói sao? Tự tôn và kiêu ngạo của con người ấy hả, quên đi, bây giờ cô là rắn, cho nên cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt mới là quan trọng nhất, ôi, nói thế nào đi nữa thì cô vẫn hy vọng chính mình có thể sống sót…
Không phải giáo sư Snape không cảm giác được động tác của thú cưng của hắn, song nhiệt độ lạnh buốt lại làm hắn khá lo lắng về vấn đề sinh tồn của nó —— tuy rắn là động vật máu lạnh, nhưng suy cho cùng hiện giờ vẫn là mùa đông, nhiệt độ quá thấp cũng sẽ khiến tên nhóc này bị thương tổn. Nghĩ thế, hắn bèn vuốt vuốt bên ngoài áo choàng, ngay vị trí của con rắn nhỏ, quả nhiên, dù có cách một lớp áo thì cơ thể của nhóc con vẫn lạnh như băng —— (Tiểu Lam: xưng hô ‘nhóc con’ nghe dễ thương tóa XD )
Thôi vậy, tăng cường bùa chú trên cái đệm xong rồi đến bệnh thất hỏi vài biện pháp xem sao…Hay là đến chỗ giáo sư Silvanus Kettleburn(1) hỏi thử? Không thì…Bỏ đi bỏ đi, trước tiên cứ đến thư viện tìm hiểu sách về phương diện này kỹ một chút đã! Không ngờ nuôi thú cưng lại phức tạp như vậy —— có điều, kiểu phức tạp này hình như cũng không khiến người ta cảm thấy phiền chán.
Nghĩ tới đây, giáo sư Snape khẽ nhếch khóe môi, ngoài việc hầm chế ma dược, có lẽ hắn cũng nên tìm vài thứ khác để phân tán kích thích thần kinh mà hắn phải chịu khi dạy môn Độc dược cho lũ quỷ sứ ngu ngốc kia.
Lúc Ngụy Nhiễm đang ngủ say sưa, giáo sư Flitwick lại không còn cách nào để chứng minh bùa chú của mình là dựa theo nhiệt độ cơ thể sinh vật để tự động điều chỉnh, nếu lỡ như nhiệt độ quá cao, sẽ tạo thành nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cũng không đề nghị nâng cao nhiệt độ.
Ngay sau đó, giáo sư Snape lại đi tới bệnh thất, lấy con rắn nhỏ từ trong áo ra dưới ánh mắt kinh ngạc của bà Pomfrey, để bà kiểm tra cho nó. Nhưng hiển nhiên, đối với việc chữa bệnh cho một con rắn, bà Pomfrey thật sự không làm được, bà bèn đề nghị giáo sư Snape đi tìm chuyên gia thích hợp hơn.
Ngài giáo sư Độc dược phát rầu, buộc lòng phải chạy tới chỗ giáo sư Kettleburn, nhìn từ góc độ của sinh vật huyền bí để tìm cho ra nguyên nhân tại sao con rắn của mình lại sợ lạnh quá mức và biện pháp giải quyết. Chỉ có điều, sau khi giáo sư Kettleburn trả lời, giáo sư Snape đột nhiên cảm thấy —— nuôi một con rắn, đúng là chẳng dễ dàng gì!
Thế là đêm đó, con rắn nhỏ đáng thương sắp cóng đến hỏng cả người được ông chủ đang sầu não cho phép vào phòng ngủ của hắn —— bởi vì ở đó, hắn sẽ để lửa trong lò sưởi cháy suốt đêm, vừa đảm bảo bản thân hắn không bị lạnh, vừa có thể thỏa mãn nhiệt độ cơ thể của con rắn lười đang ngủ ngon lành kia…
(1) Giáo sư Kettleburn dạy lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí trước khi chuyển cho bác Hagrid phụ trách vào năm 3.