Editor: Diệp Lam Khuê
Ps: Tôi là tôi muốn nói… Sao mà hai người này dễ cưng quá vại?!?! Hai người bảo tôi phải nàm thao?!?! Ôi chết mất……… <3
Đối với con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm mà nói, trong thời gian sống ở đường Bàn Xoay, trừ bỏ ngày đầu tiên là một trải nghiệm đầy bất ngờ và hưởng thụ, thì bắt đầu từ ngày hôm sau, cô đã triệt để lĩnh hội một điều —— một người đàn ông độc thân có thể tự chăm sóc tốt cho mình vốn đã là một kỳ tích, miễn bàn đến chuyện suy xét xem còn có thể chăm sóc tốt cho thú cưng nữa hay không.
Điều này đã được nghiệm chứng hết sức đầy đủ trên người ngài chủ nhân của cô. Cuộc sống ở đường Bàn Xoay vào ngày đầu tiên rất hạnh phúc —— ít nhất thì con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đã nghĩ như vậy ——
Cô vui vẻ ăn hết bữa trưa với món cánh gà hầm táo, còn bữa tối là món salad dâu tây đặc chế mà giáo sư Snape làm cho cô. Tuy rằng bữa tối không có thịt, nhưng món salad ngon lành cũng khiến cô ăn một cách vô cùng hạnh phúc. Từ đó về sau, cô bèn bắt đầu mong đợi vào tay nghề bếp núc của chủ nhân mình.
Ăn xong bữa tối, đến lúc chuẩn bị đi ngủ, giáo sư Snape đột nhiên phát hiện hắn không có mang tấm đệm định cư của Ngụy Nhiễm về nơi này, vì thế, Ngụy Nhiễm hết sức vinh hạnh nhận lấy quyền lợi chia sẻ một cái gối đầu của chủ nhân —— đương nhiên, cái gối này là sản phẩm dư thừa —— cô xác thực có nằm trên gối, nhưng cái gối lại bị đặt trên ghế sô-pha trong phòng ngủ của chủ nhân cô.
Giáo sư Snape cũng không có thói quen ngủ chung giường với thú cưng, dĩ nhiên nếu thật sự bảo Ngụy Nhiễm quấn chặt lấy chủ nhân theo hắn vào ngủ trong cùng một ổ chăn, có lẽ cô tạm thời cũng không có khả năng chấp nhận —— vì đó chính là hành vi quấy rối trắng trợn!
Sau một đên yên giấc, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vừa tỉnh dậy liền tính toán đi tìm bữa sáng, nhưng vòng quanh khắp nhà cũng không tìm thấy chủ nhân của cô. Hoàn toàn rơi vào đường cùng, con rắn nhỏ đang đói bụng không chịu nổi bèn bò lên cái bàn đầy nguyên liệu thức ăn, miễn cưỡng ăn vài quả dâu tây coi như là toàn bộ bữa sáng. Song, lúc ấy lòng cô vẫn còn giữ lại sự mong chờ y như cũ.
Nhưng mãi đến giữa trưa, cô vẫn không thể tìm thấy chủ nhân mình. Đối với một con rắn mà nói, chỉ ăn mỗi trái cây cũng không phải là việc tốt đẹp gì, huống chi là con rắn hay kén chọn như cô? Chẳng qua dưới sự đe dọa của cơn đói, cô đành phải tiếp tục dùng trái cây lấp no bụng, đồng thời quyết định sau khi chủ nhân cô về nhà, nhất định phải khiến hắn chuẩn bị cho cô thật nhiều thật nhiều cánh gà hoặc bò bít tết!
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm mãi ôm lấy tâm tình chờ mong như thế, giữa lúc đang tiếp tục lấy trái cây làm bữa tối, cô rốt cuộc cũng trông thấy chủ nhân của mình —— hắn bước ra từ tầng hầm căn nhà, một đầu vốn đã đầy dầu mỡ lại càng thêm bóng loáng, sắc mặt vàng vọt gần như không còn chút máu, môi khô ráp không tưởng tượng nổi! Không lẽ, chủ nhân của cô chưa từng đi ra ngoài mà vẫn luôn tránh ở trong căn hầm cô không vào được kia sao? Còn, còn tự biến mình thành cái bộ dạng này nữa chứ?
Kỳ thật vào lúc này đây, giáo sư Snape vì váng đầu hoa mắt nên mới chấm dứt công việc thí nghiệm dưới tầng hầm, đi lên phòng khách. Khi tầm mắt hắn dời về phía con rắn mình nuôi, hắn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu xem giờ giấc, sau đó mới chầm chậm bước đến bên cạnh con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, chuyển cô từ cái bàn lên trên cánh tay hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu bé tí, nói bằng chất giọng có chút khàn khàn, khô khốc: “Đói à? Vậy thì…”
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nghe xong một câu như vậy, mém chút nữa là khóc! Cô, cô mới ăn hết một đống dâu lớn đó! Cả ngày toàn dâu, cô cũng không biết cơ thể rắn của mình có bị tiêu chảy hay không, nhưng mà mới vừa ăn no thì chủ nhân liền xuất hiện, sau đó lại hỏi như thế —— thật, thật là đau khổ muốn chết luôn, biết vậy chẳng làm!
“Xem ra mày đã ăn trái cây rồi nhỉ?” Giáo sư Snape bỗng chú ý đến những nguyên liệu thức ăn trên bàn, gật đầu tương đối hài lòng, “Được rồi, thế thì ngày mai mới làm thịt cho mày ăn vậy…” Nói xong, ngài giáo sư thuận tay cầm lấy một ổ bánh mì, pha tách cà phê, ngồi trong phòng khách, tiện thể mở một quyển sách, vừa đọc vừa giải quyết vấn đề ăn tối của mình.
Ngụy Nhiễm hồ nghi nhìn chủ nhân cô, không lẽ dưới tầng hầm có gì đó để ăn? Bằng không, tại sao chủ nhân cả ngày không xuất hiện lại chỉ cần chút xíu này nọ thì đã có thể giải quyết chuyện ấm no nhỉ? Là thật sự không đói bụng hay là không muốn ăn? Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm quấn mình trên người chủ nhân, có thể rõ ràng cảm nhận cơ thể gầy yếu của hắn được che giấu bên dưới lớp áo chùng phù thủy rộng thùng thình, nhủ thầm: Gầy đến mức này còn ăn ít như vậy, đừng có nói là cũng muốn theo đuổi vẻ đẹp gầy giơ xương đấy nhé?
Song, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lại đoán, biết đâu chủ nhân của cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nên hắn mới tập trung hoàn toàn để nghiên cứu, vì thế cô bèn không nghĩ nhiều nữa, chỉ yên lặng nằm trên người chủ nhân, cùng hắn đọc sách —— mặc dù cô căn bản chẳng hiểu quyển sách kia đang nói cái gì cả.
Hôm sau, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm tỉnh giấc, mang theo nỗi chờ mong tốt đẹp dành cho thực đơn cả ngày, tiếp tục lạc mất tung tích của chủ nhân mình.
Tầng hầm là chỗ không vào được, cho nên, sau một ngày toàn trái cây đầy bi thảm, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm quyết định đợi đến tối chủ nhân ra ngoài mới chịu ăn, nhưng cực khổ nhẫn nại tới hơn chín giờ tối, cô rốt cuộc không thể chống cự nỗi đau rỗng bụng nữa, đành phải rưng rưng nước mắt ăn luôn mấy quả dâu tây còn lại. Bây giờ cô đang cân nhắc, nếu đã không còn dâu tây, vậy ngày mai cô nên ăn gì —— không thể không nói, năng lực thích ứng của Ngụy Nhiễm vẫn rất mạnh.
Sống lay lắt như thế liên tiếp qua ba ngày, cuối cùng Ngụy Nhiễm quyết định, cô cần phải khiêu chiến uy quyền của chủ nhân một lần nữa.
Trước khoan hãy nói thức ăn của cô thảm thương tới cỡ nào, mà nên nói chủ nhân của cô, mỗi sáng một tách cà phê —— đây là kết luận rút ra từ dấu vết trong cái tách cọ không sạch, bữa tối là bánh mì và cà phê, một ngày chỉ ăn vào bụng mấy lát bánh mì và hai tách cà phê? Bất luận cái ý tưởng kia của hắn hấp dẫn đến đâu, bất luận hắn muốn nhanh chóng hoàn thành nó tới cỡ nào, nhưng mà người là sắt cơm là thép! Sao lại có thể không ăn cơ chứ?
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cảm giác được chỗ vĩ đại của Hogwarts —— ít ra, ở đó vừa có đám gia tinh đảm bảo chủ nhân và con thú cưng là cô không bị đói bụng, vừa có lịch lên lớp cố định, sẽ không để cho giáo sư Snape hình thành thói quen sinh hoạt kém như bây giờ!
Nói cho cùng, lúc còn ở trong lâu đài, cô chưa từng thấy giáo sư làm việc đến quên ăn quên ngủ như thế —— đương nhiên, có lẽ là vì cho dù hắn muốn quên ăn quên ngủ với việc dạy học thì cũng chẳng có đứa học trò nào sẵn lòng phối hợp —— đây cũng là một yếu tố quan trọng…
Sau khi đã quyết định biện pháp để gọi chủ nhân ra khỏi phòng thí nghiệm, cùng nhau giải quyết vấn đề ăn uống của một người một rắn, hơn nữa còn phải tiếp tục đôn đốc, yêu cầu hắn nghỉ ngơi và điều chỉnh cho thích hợp —— tóm lại là những thứ có lợi cho thể xác và tinh thần, Ngụy Nhiễm thở phì phì dùng đuôi kéo một cái rổ nhỏ xinh xắn đựng bánh mì, bò tới trước cửa tầng hầm, sau khi kiểm tra mức độ đóng kín của nó, cô bèn xác nhận một chuyện —— dù cô có thu nhỏ lại gấp đôi cũng không có khả năng chui lọt qua khe cửa.
Ngay khi nhận ra chân tướng, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm buồn bực nằm rạp ra đất, dùng cái đuôi lấy một khối bánh mì nhỏ vờn tới vờn lui, coi như để giải sầu, có lẽ đồng thời còn có thể rèn luyện cơ bắp ở đuôi một chút.
Ngụy Nhiễm vẫn luôn chờ trước cửa tầng hầm, vừa chờ vừa suy nghĩ xem về sau nên làm sao để giám sát thói quen sinh hoạt của người đàn ông trưởng thành mang tên Giáo sư Snape này. Cô chờ từ thời điểm nên dành cho bữa trưa thẳng đến thời gian cho bữa tối, mãi tới lúc cô sắp chống đỡ hết nổi mà đi ngủ, cửa tầng hầm mới chậm rãi mở ra.
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, Ngụy Nhiễm bèn lập tức xốc lại tinh thần, ngóc cái đầu bé tí của mình lên, khoe ra cái rổ bánh mì nhỏ xíu bằng cách dùng đuôi đẩy nó tới bên cạnh bàn chân mới ló một nửa ra khỏi cửa của giáo sư Snape —— ôi, cái đuôi nhức quá, quả nhiên rèn luyện thì cũng nên rèn vừa phải, không thể cố luyện tập mạnh chỉ trong một lần duy nhất!
Vì đang nghiên cứu nên giáo sư Snape căn bản không hề đặt tâm tư lên những việc khác, rồi khi hắn thấy không có mình con rắn kia vẫn tự biết đi tìm vài thứ để lấp đầy bụng, hắn lại yên tâm bắt tay vào công việc của bản thân. Về phần bị đói, hắn cũng chẳng quan tâm gì mấy, bình thường đều là đến khi tinh thần không chịu nổi nữa, hắn mới có thể rời phòng thí nghiệm để nghỉ ngơi. Có điều, nỗi khát vọng của hắn đối với việc nghiên cứu vẫn khiến thời gian nghỉ ngơi ngắn đi.
Trải qua hai ngày nghiên cứu, phương pháp phối chế dược phẩm không có tiến triển quá lớn, nhưng may mà hắn đã chứng minh được mấy phương pháp thiết kế trước đó là không đáng tin cậy. Lúc hắn cảm thấy có chút hoa mắt, chuẩn bị ra ngoài tìm ổ bánh mì cho đỡ đói, hắn liền trông thấy, ở trước cửa, con rắn cưng bé xíu đang bò về phía mình để tranh công, cùng với một rổ bánh mì nhỏ ngay bên cạnh.
Giáo sư Snape ngồi xổm xuống, bế con rắn nhỏ đặt lên vai mình, thuận tay lấy một lát bánh mì trong rổ rồi bắt đầu ăn —— nhìn từ điểm bánh mì đã bắt đầu khô cứng mà nói, chỉ sợ con rắn nhỏ chờ hắn ở đây đã rất lâu rồi.
Giáo sư Snape nở nụ cười nhàn nhạt, tay cầm cái rổ đi vào bếp, lấy ra vài miếng thịt bò từ trong núi nguyên liệu thức ăn, vỗ vỗ đầu con rắn, nói: “Được rồi, vậy thì buổi tối hôm nay sẽ cho mày cải thiện cuộc sống.”
Nhìn gương mặt mang nét cười nhạt của chủ nhân, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm thè lưỡi, coi như để bày tỏ sự vui mừng của cô. Nhưng mà cô đảm bảo, vì chủ nhân của cô cuối cùng cũng có thể ăn một bữa đàng hoàng nên cô mới vui mừng, tuyệt đối không phải vì cô đang thèm