Chỉ chốc lát sau, lão phu nhân liền phái đại nha hoàn bên người tặng chút
thuốc bổ, đồ dùng tới, lại dặn dò Chu thị không cần đi thượng phòng theo quy củ nữa, chỉ cần dưỡng thai thôi, sau đó, đại phu nhân phái ma ma
tới đây, cũng truyền lời giống như vậy, chẳng qua có phải là thật tâm
hay không thì không biết.
Tuy nói Tào Ngọc Di còn nhỏ, Chu thị
cũng là người biết thiệt hơn, sau khi Tào Ngọc Di bị thương, rất nhiều
chuyện cũng không tránh được nàng, chỉ nhiều lần dặn dò Tào Ngọc Di
không thể nói với người ngoài, sau này quan sát, thấy Tào Ngọc Di thật
sự trầm ổn, không giống như trước kia, chỉ là đứa trẻ con, cái gì cũng
không hiểu, lại càng mở lòng dạy Tào Ngọc Di chút tư mật bên trong. . . . . . Nếu, Tào Ngọc Di còn là tiểu cô nương bốn tuổi trước đây, những
chuyện này coi như biết chút ít lợi hại, cũng nhiều nhất nghe một chút
thì thôi, dĩ nhiên, linh hồn hơn hai mươi tuổi bên trong Tào Ngọc Di thì lại bất đồng, Vương Ngân Linh là trạch nữ chánh tông, không giống đại
đa số những cô gái hiện đại khác, thích đi dạo phố, mua sắm… , nàng
thích nhất chính là điện thoại di động, nói chính xác là sách điện tử
trên điện thoại di động, kế tiếp là mấy trăm bộ tiểu thuyết lớn nhỏ các
loại trên điện thoại di động, Vương Ngân Linh tận dụng triệt để thời
gian rảnh rỗi xem tiểu thuyết, đương nhiên ngôn tình cổ đại cũng xem
không ít, chỉ có điều, Vương Ngân Linh cũng không dám vì thế mà làm
càng, tiểu thuyết cuối cùng cũng là tiểu thuyết, nếu muốn chân chính
sinh tồn được ở trong trạch viện sâu thăm thẳm này, thì dựa vào kinh
nghiệm của Chu thị là vô cùng trọng yếu. . . . . .
Đại phu nhân
vừa qua khỏi cửa chưa được nửa năm, Lý thị có thai đầu tiên, khi đó căn
cơ của đại phu nhân chưa ổn định, Lý thị thuận lợi trôi chảy sanh ra thứ trưởng nữ, may mắn chỉ là nữ nhi, đại phu nhân cũng liền buông lỏng
tay; thời điểm đại phu nhân mang thai lần đầu, Lý thị lại có thai, đại
phu nhân vội vàng dưỡng thai, một lòng mong đợi một lần sinh con trai,
củng cố địa vị của mình, không có tinh lực động tay chân đến Lý thị,
chưa từng nghĩ sanh ra một thiên kim, Lý thị lại sinh một tiểu tử trắng
mập mạp, thứ trưởng tử kia là đủ tháng sanh ra, sống khỏe mạnh, nuôi đến hai tuổi, lại bị bộc phát bệnh nặng chết đi, trong chuyện này rất có
thể có thật nhiều việc ngấm ngầm xấu xa mờ ám rồi, dĩ nhiên cũng không
loại bỏ đứa bé kia đúng thật là mắc bệnh chết đi, dù sao y thuật ở cổ
đại này còn rất nhiều thứ đáng được tìm tòi nghiên cứu; khi đó, đại phu
nhân vừa vặn lại chẩn ra hỉ mạch, lão phu nhân sẽ không nhúng tay vào
chuyện này, dù sao thứ tử tuy tốt, nhưng không quan trọng bằng đích tử,
chờ đại phu nhân thuận lợi sanh hạ đích tử, nha hoàn hồi môn bên cạnh
của đại phu nhân được nâng lên làm di nương - Trần thị được chẩn ra hỉ
mạch, bởi vì Trần thị trước sau như một luôn phục tùng ở trước mặt đại
phu nhân, đại phu nhân lại mới vừa sinh được đích tử, không ai có thể uy hiếp địa vị của nàng ta nữa, thai này của Trần thị cũng thuận lợi sanh
ra, chỉ có điều, hai năm sau, thứ tử thứ hai của Trần thị cũng không gặp được vận tốt như vậy, không quá nửa tuổi liền “Không cẩn thận” chết non . . . . . .
Cho tới bây giờ, Đại lão gia đã gần ba mươi tuổi,
hậu viện ba phòng di nương được nâng lên cũng đã mười mấy năm, trong quá trình này, trừ Lý thị, Trần thị sinh thuận lợi, đã từng mang thai nhiều lần, không vì nguyên nhân này hoặc vì nguyên nhân kia mà sẩy thai, cuối cùng cũng chỉ có đại phu nhân là được một đứa con trai, còn lại đều là
nữ nhi.
Nếu nói đại phu nhân không có động tay chân gì ở trong
đó, đánh chết Tào Ngọc Di cũng không tin, mặc dù y thuật ở cổ đại lạc
hậu, nhưng có rất nhiều biện pháp có thể chẩn đoán là thai nam hay là
thai nữ.
Lão nương Chu thị là theo chân lão phu nhân từ quê nhà
tới, từ nhỏ Chu thị lớn lên ở trong phủ này, thủ đoạn của lão phu nhân
cũng đã từng thấy qua, trong lòng cũng rất rõ ràng, mỗi lần hầu hạ đại
lão gia, cũng cẩn thận dọn dẹp, làm di nương hơn tám năm mới có Tào Ngọc Di, khi đó, Đại lão gia có bốn năm năm không có con cháu được sinh ra,
lão phu nhân lên tiếng, thai này Chu thị dưỡng không tốt, sẽ tiếp tục
chỉ cho đại lão gia hai nha đầu, lúc này đại phu nhân mới ngừng những
động tác nhỏ, lúc Tào Ngọc Di hơn một tuổi, đại phu nhân thật vất vả lại có thai, lão phu nhân rất vui mừng, nhưng cuối cùng cũng là thiên kim,
từ đó, lão phu nhân liền thường xuyên gõ đại phu nhân, chỉ nói con cháu
của đại lão gia quá đơn bạc, nói gần nói xa thu xếp tân thiếp cho đại
lão gia, vì vậy năm trước mới có Vương thị vào cửa, Chu thị chọn vào lúc này mang thai, thứ nhất suy cho cùng đại phu nhân có chút đắn đo, không dám quá mức lớn mật, dĩ nhiên sẽ có một chút thủ đoạn vẫn có thể không
tránh được; thứ hai, lão phu nhân, đại lão gia cũng đang mong đợi con
cháu, đương nhiên sẽ quan tâm Chu thị nhiều hơn một chút.
Tào
Ngọc Di gắn liền tình huống trong phủ, tự mình suy nghĩ ra những thứ
này, trong lòng vô cùng bội phục Chu thị, lúc trước khi Chu thị được
nâng lên làm di nương, tuổi mụ chỉ mới mười lăm, cũng chính là mười bốn
tuổi, đại lão gia mười bảy tuổi, lúc sinh Tào Ngọc Di, Chu thị mới hai
mươi hai, hai mươi ba tuổi, chính là độ tuổi sinh đẻ tốt nhất, cũng
không có làm bị thương đến thân thể, mà nay cũng bất quá chỉ mới hai
mươi bảy tuổi, theo cách nhìn ở hiện đại, tuổi này cũng cực tốt, dĩ
nhiên cũng có thể Chu thị chỉ vì tự vệ mà đánh bậy đánh bạ thôi, nhưng
lại đánh bừa mà trúng . . . . .
”Tứ tỷ nhi lại đây!” Chu thị nằm ở trên giường, vừa ngẩng đầu thấy Tào Ngọc Di ngơ ngác đứng ở cửa, ngoắc
ngoắc tay, ôn nhu kêu lên.
Tào Ngọc Di hồi thần lại, chầm chậm đi đến trước giường.
Chu thị bảo tiểu Đào giúp Tào Ngọc Di cởi giày, ôm Tào Ngọc Di lên trên
giường, phất tay bảo nha hoàn ma ma trong phòng đều lui xuống, mới ôm
Tào Ngọc Di khẽ nói: “Di nương nghe tiểu Mạn nói. . . . . . Hôm nay Tứ
tỷ nhi thật giỏi!”
Tào Ngọc Di vui vẻ nhìn Chu thị hé miệng cười một tiếng, không nói gì.
”Vào lúc này sao lại buồn bực miệng hồ lô rồi!” Chu thị cười điểm một cái
lên ót Tào Ngọc Di, cúi đầu nhìn cái bụng vẫn còn vô cùng bằng phẳng của mình, khẽ nói tiếp: “Tứ tỷ nhi đương nhiên tốt, chỉ là về sau Tứ tỷ nhi muốn sống yên phận, còn phải trông cậy vào đệ đệ này . . . . .”
Nhìn bộ dạng chắc chắn của Chu thị, Tào Ngọc Di thở dài trong lòng một hơi,
thời này coi như nữ tử gả đi ra ngoài, muốn ở phu gia sống tốt, cũng còn phải xem tình hình nhà mẹ đẻ, đương nhiên mình cũng hi vọng có một đệ
đệ đồng mẫu, tương lai sau này, một người, có thể cho Chu thị cuộc sống
tốt hơn một chút, hai người, xương sống của mình cũng cứng rắn thêm một
chút. . . . . . Chỉ có điều, ai có thể khẳng định, đứa bé trong bụng Chu thị đúng là đệ đệ á. . . . . .
Từ sau chuyện Chu thị té xỉu, Tào Ngọc Di ý thức được mình coi trọng Chu Thị hơn trong tưởng tượng, lại
thêm sau này mình cũng chỉ có thể lấy thân phận Tào Tứ tiểu thư mà sống
tiếp, ở nơi đại viện thâm sâu này, nếu mình vẫn giống như ba tháng
trước, vô tri vô giác, không muốn đối mặt thực tế, cho dù Chu thị lợi
hại thế nào, khi chết đi cũng không thể an bài xong tất cả mọi chuyện. . . . . . Tào Ngọc Di thu hồi tâm tính tiêu cực trước kia, hiện tại cổ
thân thể này vẫn chỉ là một tiểu cô nương bốn tuổi, Tào Ngọc Di chưa
từng có ý định lợi dụng kiến thức đời sau của mình, ví dụ như thi từ gì
đó…, để cho mình phát ra hào quang, phải biết lúc này nữ tử chú trọng
không tài chính là đức, cũng chỉ có đại hộ người ta mới có thể mời tiên
sinh dạy chút kiến thức cho nữ quyến nhà mình, nữ hài ở Tào phủ đều là
sáu tuổi bắt đầu cùng tiên sinh học tập, đến chín tuổi cũng không được
vào học, từng người phải học chút quy củ …, lúc này nữ tử ra mặt phát ra hào quang, cũng không phải là chuyện tốt, huống chi là thứ nữ không
được cưng chìu bị đích mẫu chèn ép. . . . . .
Tào Ngọc Di lần đầu nhìn thẳng vào tình trạng của bản thân, bắt đầu thận trọng suy tính con đường sau này. . . . . .