Một nhà Nhị lão gia trở lại kinh thành hai mươi mấy ngày, liên lạc tình cảm cùng các đại quyền quý trong kinh thành một phen, rồi lại muốn đi nhậm chức ở bên trên, kế hoạch qua hết tết nguyên tiêu liền lên đường.
Vốn Lão phu nhân muốn giữ Nhị phu nhân ở lại, trước ngày đó để lộ ra ý này, ngày hôm sau Nhị lão gia đi thỉnh an Lão phu nhân thì liền cố ý tự mình nói chuyện kia.
Ngày hôm đó vừa khéo là mười lăm tháng giêng, tiểu bối Tào phủ sáng sớm đều tề tụ ở chỗ của lão phu nhân, ấn theo bối phận trưởng ấu, theo thứ tự lần lượt dập đầu cho Lão phu nhân, Lão thái gia cho người tới truyền lời, nói là thời điểm dùng cơm sẽ đến.
“Thỉnh an mẫu thân, chúc mẫu thân thân thể an khang!” Sau khi Nhị lão gia chờ Đại lão gia đứng lên, lập tức quỳ xuống tấm đệm quỳ, “Nhi tử bất hiếu, những năm gần đây ở bên ngoài trăn trở, lại không có một ngày hầu hạ ở dưới gối mẫu thân!”
“Đứng lên đi!”Nụ cười trên mặt Lão phu nhân không thay đổi, chậm rãi nói.
“Nhi tử còn có một thỉnh cầu quá đáng, mong mẫu thân thành toàn! Biên thành bần hàn, những năm gần đây nhi tử nhờ có phu nhân hết lòng chiếu cố, giảm bớt ưu phiền ở nhà cho nhi tử, vốn nên để phu nhân ở nhà chăm sóc già trẻ, chẳng qua là nhi tử bây giờ không thể xa rời phu nhân. . . . . .” Sau khi Nhị lão gia đứng lên, khom lưng ở trước mặt lão phu nhân nói, một đại nam nhân, nói xong lời cuối cùng ngay trước mặt từ trên xuống dưới người một phòng rươm rướm nước mắt, giống như là cách xa Nhị phu nhân là lấy mạng của ông ta vậy.
“Ngươi đây là ý gì, mới sáng sớm !” Lão phu nhân nhíu mày, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh.
“Mẫu thân thứ tội, những năm qua Nhị lão gia chúng con rời xa nhà, ở nơi biên thành đó đâu có ngày lễ như vậy, sợ là rất cao hứng, mẫu thân tha lỗi!” Nhị phu nhân tiến lên quỳ gối bên cạnh Nhị lão gia, cười khanh khách nói.
“Tất cả đứng lên đi, chẳng qua ta cũng có ý đó, giữ nhà lão Nhị ở nhà hưởng phúc, các ngươi không muốn thì cứ nói là được!” Lão phu nhân xoa quải trượng trong tay, nhàn nhạt nói đôi câu.
“Tạ ơn mẫu thân, mẫu thân vạn phúc! Vốn là một tấm lòng tốt của mẫu thân, là nhi tử ngu dốt!” Lúc này Nhị lão gia mới đỡ Nhị phu nhân dậy đứng sang bên cạnh Đại lão gia.
Kế tiếp là Tam lão gia, đây là tiểu nhi tử lão phu nhân sủng ái nhất, Tào Ngọc Di cũng có gặp vài lần, phần nhiều là ở chỗ lão phu nhân tình cờ đụng phải, ngay cả nói cũng không có nói một câu.
Xuống chút nữa là tiểu bối, từng người từng người hành lễ với lão phu nhân, nam hài đều là ngọc hoàn bằng lam ngọc dùng làm trang sức treo ở thắt lưng và tám kim ngân lỏa tử (hạt đậu vàng) ý chúc thi đậu trạng nguyên, nữ hài thì vòng tay phỉ thúy có mười tám hạt và sáu kim ngân lỏa tử nhiều kiểu dáng với ý nghĩa may mắn, tốt lành.
Lão thái gia cũng sai người mang lễ vật tới cho tiểu bối, cũng toàn là kim ngân lỏa tử, chỉ có điều kiểu hoa văn khác nhau mà thôi.
Sau khi lần lượt dập đầu xong, lão phu nhân liền để cho bà tử ôm thứ nữ hai tuổi không vừa ý của Tam phòng —— Bát tiểu thư, Cửu tiểu thư vừa được một tuổi của Nhị phòng và cặp song sinh đi xuống, đều không cùng mọi người dùng cơm, nói là sợ nhốn nháo làm mấy đứa nhỏ sợ hãi.
Tam phu nhân trước đó vài ngày mới vừa chẩn ra có thai hai tháng, thấy đã hành lễ xong cũng được phép đi nghỉ ngơi rồi.
Lúc ăn cơm, lão phu nhân cho người đặt cái bình phong tử đàn cẩm thạch lớn ở trong sảnh, nữ nhân và tiểu hài tử ở bên trong dùng cơm, các nam nhân ở bên ngoài, Tôn Trạch Văn là khách, được mời ngồi bên ngoài, trưởng tử Đại phòng và Nhị phòng đều được Lão thái gia gọi ra ngoài, thân thể đại phu nhân không tốt, lão phu nhân miễn bà ta phục vụ, để cho bà ta đi xuống dùng cơm, chỉ còn lại Nhị phu nhân còn đứng ở sau lưng lão phu nhân gắp thức ăn rót rượu cho lão phu nhân, hai nam hài tử còn lại của Nhị phòng thì ngồi ở bên phải lão phu nhân, bên trái là các nữ hài tử.
Tào Ngọc Di nhìn chủ tử hạ nhân cùng tụ tập dưới một mái nhà thế này, trong lòng không tự chủ được bắt đầu hồi tưởng lại từng cảnh kiếp trước, hoảng sợ phát hiện, những giọng nói và dáng điệu tướng mạo từng quen thuộc kia dần dần trở nên mơ hồ. . . . . .
“Tứ tiểu thư!” Vương ma ma gắp một miếng mứt táo cho Tào Ngọc Di đặt vào đĩa nhỏ ở trước mặt nàng, khẽ gọi một tiếng.
Tào Ngọc Di từ trong thương cảm hồi thần lại, mới phát hiện mình vậy mà lại thất thần trước mặt nhiều người như vậy, nếu bị phát hiện, không tránh được sẽ bị dạy dỗ một trận, lập tức vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, gắp miếng điểm tâm xinh xắn lên ăn.
Dùng xong điểm tâm, tết nguyên tiêu dĩ nhiên còn có rất nhiều những an bài khác, bất quá những thứ giống như đoán đố đèn, đối câu đối đều không giữ được đám con nít còn chưa có đi học, trong đám con nít này Tào Ngọc Di lớn nhất, dẫn theo mọi người ra hành lang xem hoa đăng.
Các nha hoàn bà tử đều không đi lên hành lang, chỉ ở bên ngoài coi chừng, nhìn mấy đứa bé chơi đùa, cũng không tiếp cận, bởi vì nếu như tất cả mọi người lên hành lang, thì ngay cả chỗ xoay người cũng không có.
“Tới đây!”
Tam thiếu gia bất thình lình đẩy Tứ thiếu gia một cái, đoạt lấy chiếc đèn cá chépTiểu Hoa màu hồng trong tay hắn, đắc ý cười lớn.
“Trả lại cho ta, trả lại cho ta, đây là để dành cho Cửu muội muội !” Tứ thiếu gia nhảy dựng kêu lên.
Hai tiểu nam hài, một đứa hơn năm tuổi, một đứa hơn bốn tuổi cứ như vậy ôm nhau đánh nhau, vậy mà nha hoàn bà tử canh giữ ở cách đó không xa lại cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy, không có một người tiến lên.
Tào Ngọc Di đở trán, nhìn chung quanh một cái, từ trong hoa đăng treo tương đối thấp, cố hết sức tháo xuống một cái hoa sen, cầm ở trong tay đi tới.
Bây giờ là ban ngày, hoa đăng còn chưa có đốt lên, hoa đăng lớn một chút đều đưa đến chính viện, để cho lão phu nhân bọn họ thưởng thức, những thứ trang trí ở hành lang này là đặc biệt chuẩn bị ra cho tiểu chủ tử chơi, cho nên cũng treo một chút hoa đăng nho nhỏ, cá chép hồng nhỏ mới vừa rồi kia chắc là Tứ thiếu gia lấy xuống trên hành lang . . . . . .
“Đừng tranh cãi nữa, Tam đệ đệ, Tứ đệ đệ! Xem này, ở đây còn có rất nhiều hoa đăng, cái này cũng cho các ngươi!” Tào Ngọc Di giơ hoa đăng lên, cất cao giọng nói.
“Ta muốn lấy cái này!” Tam thiếu gia bá đạo quát.
Tam thiếu gia là đích tử thứ hai của Nhị phòng, mà Tứ thiếu gia lại là thứ tử của Nhị phòng, Cửu tiểu thư mới vừa đầy một tuổi, đường đi cũng không lớn, nên để cho bà vú ôm trở về phòng rồi, cùng với Tứ thiếu gia là do một di nương sinh ra, hiển nhiên hai người thân cận hơn một chút, vừa rồi hai tiểu nam hài đánh nhau, bất luận là người hầu hạ Tam thiếu gia hay là Tứ thiếu gia đều không có tiến lên, thể hiện rõ tình huống này thường xuyên phát sinh, theo số tuổi và thân phận của hai người, thua thiệt nhất định là Tứ thiếu gia rồi, nha hoàn bà tử của hắn sợ là hoàn toàn không dám tiến lên đắc tội Tam thiếu gia. . . . . .
“Nhưng, cái này đẹp hơn mà!” Tào Ngọc Di quơ quơ cái hoa đăng trong tay kia, chớp chớp mắt nói.
Tam thiếu gia nhìn cái hoa đăng nhỏ bởi vì vừa rồi trải qua một phen tranh đoạt đã có chút biến hình trong tay mình một cái, lại nhìn cái trong tay Tào Ngọc Di một cái, quả quyết ném con cá chép hồng trong tay, đoạt cái trong tay Tào Ngọc Di chạy về phía trước.
Tào Ngọc Di nhìn đứa bé nghịch ngợm vừa chạy vừa còn quay đầu lại làm mặt quỷ, khẽ lắc đầu một cái, tiến lên nhặt cái hoa đăng cá chép hồng bị ném xuống đất lên, sửa lại chỗ bị hỏng xong, đưa tới trước mặt Tứ thiếu gia, “Cầm trở về cho Cửu muội muội chơi đi!”
Tứ thiếu gia lấy mu bàn tay dùng sức lau mặt, nhận lấy hoa đăng.
“Dùng cái này!” Tào Ngọc Di rút cái khăn nhỏ của mình ra đưa tới, “Có rất nhiều hoa đăng, cho dù không phải cái này, Cửu muội muội cũng sẽ cao hứng!”
Tiểu nam hài nhận lấy khăn, gật đầu một cái, cũng không biết có nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Tào Ngọc Di hay không.
Vì để tránh cho phát sinh sự cố, Tào Ngọc Di hữu ý vô ý tách đám con nít ra làm hai, ba người Tam thiếu gia, Ngũ tiểu thư, Thất tiểu thư chung một nhóm, Tào Ngọc Di đi theo Tứ thiếu gia, Lục tiểu thư, thoáng cái được tách ra. Ngũ tiểu thư là đích nữ Nhị phòng, tuổi chỉ nhỏ hơn Tam thiếu gia một chút, Thất tiểu thư chính là Tào Ngọc Hà của Đại phòng, ba người đều là đích tử đích nữ, cứ như vậy, coi như là bình an chơi đến lúc dùng cơm trưa. . . . . .