Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 30: Chương 30: Ngã bệnh ( thượng )




Sắp tới cuối năm, ở Tào phủ bất luận là chủ tử hay là nô tài cũng đều bận rộn bể đầu sứt trán, lúc này Nhị lão gia lại gửi thư về, nói là năm nay sẽ hồi kinh mừng năm mới, năm trước Nhị lão gia đều lấy công vụ bề bộn làm lý do, ở lại nơi nhậm chức qua năm mới, phái mấy hạ nhân có thể diện đưa mấy xe lễ vật về. . . . . .

Đại phu nhân nhận được tin lại không thể không an bài nhân thủ dọn dẹp viện cho một đại gia đình Nhị lão gia, đương nhiên trong phủ Nhị lão gia và Nhị phu nhân có một chánh viện cố định, chẳng qua là mấy năm qua, Nhị lão gia ở nơi nhậm chức lại mới nâng một thiếp thất lên không nói, lại được một nhi tử thứ xuất, mấy nữ nhi thứ xuất, hai tiểu thiếu gia đích xuất cũng đều trưởng thành, không thể chen chúc trong chánh viện của nhị phu nhân như trước kia được. . . . . .

Ngày hôm đó đại phu nhân dậy sớm chỉnh đốn xong, xoa bóp cái trán có chút phình to, kiên cường chống đỡ đi thỉnh an lão phu nhân, thuận tiện hồi báo chuyện trong phủ với lão phu nhân một lần, lão phu nhân từ lúc đại phu nhân vào cửa liền bắt đầu nhắc đến muốn hưởng thanh phúc (an nhàn hưởng phúc), trong phủ đều giao cho đại phu nhân lo, chỉ có điều nếu quả thật xem lão phu nhân thành vật trang trí, vậy cũng không được, lão phu nhân đúng là không quản gia mấy năm nay, nhưng tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ kia một chuyện sao có thể tránh được ánh mắt của lão phu nhân, chẳng qua là xem lão phu nhân có nguyện ý nhúng tay vào hay không thôi.

Lão phu nhân đang phiền não mấy ngày nay, không có chuyện gì cũng sẽ tìm gốc rạ phát tác ra, vào lúc này nghe được đại phu nhân nói đến chuyện an bài viện cho cả nhà Nhị lão gia, trong lòng càng thêm đổ dầu vào lửa, hỏa khí “từ từ” vọt thẳng lên, chỉ có điều e ngại mấy cô nương và hạ nhân đều ở đây, không có trực tiếp đánh rơi thể diện của đại phu nhân thôi.

Ba vị lão gia hiện giờ ở Tào phủ, Đại lão gia và Tam lão gia đều là con ruột của lão phu nhân, Nhị lão gia chỉ là thứ xuất, Đại lão gia đi con đường thi cử, coi như là quan văn chánh tông, Tam lão gia từ nhỏ đã được lão phu nhân thiên vị cưng chìu, chỉ có Nhị lão gia là được lòng Lão thái gia, từ nhỏ thích nghịch thương lộng côn, còn nhỏ tuổi đã đầu quân, ở nơi này không có chiến tranh có thể lập công, từng bước từng bước đi lên, mặc dù có Tào phủ làm hậu thuẫn, cũng coi như có mấy phần bản lãnh.

Xuất thân Lão thái gia là bạch đinh lỗ mãng dựa vào quân công, lão phu nhân cũng là tiểu thư trong đại gia tộc chính tông ra ngoài, giữa hai người đương nhiên không thể nào là tình đầu ý hợp rồi, lúc Lão thái gia còn trẻ cũng có một đống lớn chuyện phong lưu, thiếp thất có danh phận chính thức có sáu vị, đương nhiên những thông phòng nha hoàn khác cũng không ít, đến bây giờ một Tào phủ lớn như thế cũng chỉ có ba vị lão gia, một vị cô nãi nãi thứ xuất lấy chồng ở xa, đủ cho biết thủ đoạn năm đó của lão phu nhân rồi, Nhị lão gia ở dưới tay của lão phu nhân có thể thuận lợi thành gia lập nghiệp, trừ Lão thái gia che chở, trọng yếu nhất chính là sinh mẫu (mẹ ruột) ông ta - Lưu lão di nương có tâm kế tốt, những năm gần đây Lưu lão di nương và Nhị lão gia vẫn luôn là một cây gai ở trong lòng lão phu nhân. . . . . .

Vẻ mặt lão phu nhân không phiền hà, ngay cả cơm trưa cũng không có giữ người lại để cho mọi người tự giải tán, buổi chiều tìm cái lý do gọi đại phu nhân đến khiển trách một trận mới xem như phân giải được cơn tức ở trong lòng, nhưng lại làm cho đại phu nhân tức giận tới mức tức nghẹn.

“Phu nhân, có muốn phái người đi mời thái y tới xem một chút hay không?” Sau khi từ viện của lão phu nhân trở lại, Phương ma ma đở đại phu nhân nằm xuống, lo lắng hỏi.

“Quên đi, cũng không phải là người tinh quý như vậy, giảm bớt cho bên trên giữ lại cái cớ, ta nằm một lát là tốt rồi. . . . . .” Đại phu nhân ấn cái trán hữu khí vô lực (uể oải) nói.

Phương ma ma đáp một tiếng, giúp đại phu nhân buông màn xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tào Ngọc Di đi thỉnh an đại phu nhân liền phát hiện, sắc mặt đại phu nhân rất khó coi, cả người ỉu xìu ủ rũ tựa lưng vào ghế ngồi, không có khí thế bén nhọn bức người thường ngày, đối với mấy cô nương thỉnh an cũng chỉ có lệ đôi câu, liền đuổi đi ra ngoài, Tào Ngọc Di mừng rỡ được thanh tĩnh, trở về phòng của mình dùng điểm tâm.

Chờ mấy cô nương thỉnh an xong, đại phu nhân ngay cả điểm tâm cũng chưa kịp ăn, thì có nha hoàn bà tử đến thưa chuyện, đành phải vội vã dùng hai miếng điểm tâm liền chống đỡ đi đại sảnh xử lý sự vụ, nghe một người lại một người hạ nhân tới nói hoặc là chi tiền hoặc là xin lãnh vật phẩm hoặc là xin chỉ thị của chủ tử vân vân, đại phu nhân chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, cái gì cũng nghe không rõ ràng lắm, dồn dập liên tiếp, may nhờ có Phương ma ma và mấy bà tử tâm phúc ở bên cạnh giúp đỡ mới không có xảy ra sai sót lớn gì.

“Phu nhân, uống ngụm trà nóng nghỉ một lát đi!” Phương ma ma nhìn đại phu nhân ngay cả bôi lớp son phấn cũng không giấu được sắc mặt ố vàng mệt mỏi, nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Ừhm. . . . . .” Đại phu nhân đáp một tiếng, lại ấn cái trán.

Gần tới trưa, hạ nhân đến thưa chuyện mới coi như bớt được chút ít.

“Đở ta trở về nằm nghỉ một lát, không có chuyện gì lớn các ngươi liền trực tiếp phân phó. . . . . .” Đại phu nhân vội vã dặn dò mấy câu, sau khi trở về liền nằm ở trên giường, ngay cả cơm trưa cũng không dùng.

Phương ma ma khuyên lại khuyên, đại phu nhân mới miễn cưỡng dùng vài hớp cháo.

“Phu nhân, vẫn nên mời thái y tới xem mạch một lần đi!” Phương ma ma vừa tự mình xoa trán cho đại phu nhân, vừa nói.

Đại phu nhân giật giật mí mắt, giãy dụa chốc lát nói: “Không được, vào lúc này mời thái y không phải là để cho Tam phòng thừa cơ sao! Tam phòng kia đang đỏ mắt nhìn chằm chằm việc bếp núc trong phủ này. . . . . .”

“Phu nhân!” Phương ma ma sốt ruột gọi một tiếng, thấp giọng nói: “Nhưng thân thể của người là quan trọng nhất. . . . . .”

“Được rồi, ma ma, ta biết, cũng không cần mời ngự y rầm rộ như vậy, phái người đi ra ngoài gọi đại phu tới là được, để cho ta nghỉ ngơi trước một lát!” Đại phu nhân phất phất tay phân phó nói, sau đó nhắm hai mắt lại, tỏ rõ không muốn bàn chuyện này nữa.

“Vâng!” Phương ma ma bất đắc dĩ đáp lại, bước nhanh lui ra ngoài phân phó phía dưới.

Đại phu nhân chỉ là nhức đầu, cả người không còn chút sức lực nào, đại phu xem cũng nói không ra nguyên do, chỉ nói là phải tĩnh dưỡng, để lại phương thuốc tẩm bổ.

“Phu nhân, thuốc của người tới!” Phương ma ma bưng thuốc đi vào, trước tiên nhẹ nhàng để thuốc xuống ở một bên, đở đại phu nhân ngồi dậy, đổ nước ấm cho đại phu nhân lau mặt.

Đại phu nhân tự mình nhận lấy chén thuốc, cau mày một hơi uống hết sạch.

Phương ma ma vội vàng đưa nước súc miệng và ống nhổ qua.

Đại phu nhân xúc miệng, lấy một viên mơ ướp mật thả vào trong miệng, đè xuống mùi thuốc, mới nhàn nhạt hỏi: “Bên ngoài giờ gì rồi?”

“Bẩm phu nhân, đã là giờ Dậu một khắc (từ 5 giờ 15 đến 7 giờ 15 chiều) rồi!” Tiểu nha đầu đang dọn dẹp chén thuốc giòn giả đáp.

“Phu nhân, cơm tối đặt ở nơi nào?” Phương ma ma thấp giọng hỏi.

“Đã lúc này rồi, không cần bày ra, bảo phòng bếp làm chút canh chua tới đây!” Đại phu nhân cau mày phân phó nói.

Phương ma ma đáp một tiếng, đi ra ngoài gọi một tiểu nha đầu phân phó xuống. . . . . .

Cứ như thế trôi qua mấy ngày, sắc mặt đại phu nhân càng ngày càng khó coi, ngày hôm đó sau khi chủ trì chuyện trong phủ nửa ngày, dưới sự dìu đỡ của hạ nhân đi tới cửa liền té xuống, nếu không phải các nha hoàn bà tử đi theo nhanh tay, sợ là sẽ té bể đầu rồi, chuyện như vậy rốt cục kinh động đến lão phu nhân, xế chiều hôm đó lão phu nhân liền tự mình dẫn tam phu nhân đến viện của đại phu nhân. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.