Lý phu nhân cho nha đầu bị Lão phu nhân cắt đi không nói, còn ăn gõ một trận, đương nhiên trong lòng không thoải mái, nên càng nhìn Tào Ngọc Di càng không vừa mắt, chỉ là Tào Ngọc Di đã học quy củ với Vu ma ma rất nghiêm cẩn, hơn một tháng kế tiếp không có sai lầm gì để cho Lý phu nhân bắt được.
“Mẫu thân, con dâu biết trong lòng người rất tức giận, chỉ là đối phó nàng ta cần gì người phải tự mình động thủ, trong phủ này không thiếu được người nâng cao đạp thấp . . . . .” Đại thiếu phu nhân cười hành lễ với Lý phu nhân một cái, nói khẽ mấy câu.
“Hừ, ta thấy là ngươi không ngồi yên nhỉ! Ta còn sống rành rành đây này, ngươi đừng mơ tưởng. . . . . .” Lý phu nhân vẻ mặt tức giận quát lên.
“Mẫu thân bớt giận, đương nhiên con dâu không phải là đạo lý kia, trong phủ này vô luận cái gì còn không phải đều là người định đoạt, chờ người cảm thấy hết giận. . . . . .” Đại thiếu phu nhân cuống quít giải thích.
Lý phu nhân bưng chén trà trầm tư chốc lát, “Nói như vậy, ngươi nói cũng là một biện pháp!”
“Con dâu đương nhiên suy nghĩ không chu đáo bằng mẫu thân!” Đại thiếu phu nhân cúi đầu cung kính nói.
Lý phu nhân hài lòng khẽ cười hai tiếng, lại bình tĩnh hoà nhã nói chuyện cùng Đại thiếu phu nhân, giống như cơn giận vừa rồi chưa từng phát sinh qua.
Ngày hôm đó, sau khi Tào Ngọc Di đi theo Lý phu nhân và Đại thiếu phu nhân thỉnh an Lão phu nhân xong, Lão phu nhân lên tiếng giữ ba người ở lại dùng điểm tâm.
“Mẫu thân, con dâu có một việc muốn bẩm báo!” Dùng cơm xong, Lý phu nhân đứng lên nói.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi!” Lão phu nhân hòa nhã nói.
“Mấy ngày nay dường như tinh lực của con dâu có chút không đủ, sợ làm trễ nãi chuyện trong phủ, muốn bẩm với mẫu thân, để cho Nhà Lão Đại giúp con san sẻ một chút. . . . . .” Lý phu nhân giữ tư thế nửa ngồi hành lễ nói.
“Tức là tinh lực không đủ, không bằng ngươi cũng nghỉ ngơi đi, để cho hai nàng dâu ngươi đương gia cũng không phải là không tốt!” Lão phu nhân giận tái mặt nói.
Mặt Lý phu nhân tái đi, “Mẫu thân suy nghĩ nhiều, chẳng qua là buổi tối mấy ngày nay con dâu ngủ không yên giấc mà thôi, cũng không phải là bệnh nặng gì, chắc hôm nay ngủ một giấc thật ngon là khôi phục được!”
“Nếu quả thật có vấn đề, ngươi cũng không cần miễn cưỡng, ta thấy hai Thiếu phu nhân đều rất tốt !” Lúc này giọng nói của Lão phu nhân mới hòa hoãn lại giao phó nói.
Dĩ nhiên Lý phu nhân không dám không đồng ý.
Trong lòng Tào Ngọc Di bốc lên một cảm giác không nhẫn nại được, mặc dù không biết tại sao Lão phu nhân lại coi trọng chuyện chủ trì việc bếp núc như vậy, chỉ là ai mà ham việc bếp núc trong phủ này, lao tâm lao lực không nói, nếu xảy ra chuyện chính là phiền toái lớn rồi, cuối cùng có thể chiếm được chỗ tốt gì. . . . . .
Buổi tối, khi Tào Ngọc Di tắm, Vương ma ma tự mình đi vào hầu hạ.
Tào Ngọc Di tắm không thích người hầu hạ, sau đó ở cùng với mấy người Vương ma ma, Hồng Nhi, Thắng Nhi mới xem như quen được một chút.
“Thiếu phu nhân, hình như nguyệt sự tháng này của người chưa có tới?” Vương ma ma nhẹ giọng hỏi.
“Tháng trước cũng không có!” Tào Ngọc Di cười đáp lại một câu.
“Thiếu phu nhân, tại sao người không nói sớm, đây chính là đại hỷ sự nhá, nên mời đại phu đến phủ xác nhận một phen mới đúng!” Vương ma ma mừng đến ngay cả khăn cũng vứt luôn, chuyển tới trước người Tào Ngọc Di nói.
“Tháng trước còn chưa xác định, vạn nhất không có, nói ra còn không bị người ta cười chết! Ma ma yên tâm, ta tự có chừng mực!” Tào Ngọc Di nhẹ lời an ủi.
Vương ma ma vui rạo rực đáp lại, cẩn thận đỡ Tào Ngọc Di ra khỏi thùng nước tắm.
“Ma ma, bà cũng không cần phải như thế!” Tào Ngọc Di nhíu mày phân phó nói.
Vương ma ma đáp lại, nhưng làm việc vẫn vô cùng cẩn thận.
Cũng may mấy ngày nay Lý Húc Diệp đều đi sớm về trễ, mỗi ngày buổi tối trở lại bộ dạng rất là mệt mỏi, Tào Ngọc Di chỉ thu xếp cho hắn nghĩ ngơi là được. . . . . .
Lần trước Lý phu nhân lại ăn khổ ở chỗ của Lão phu nhân, sau khi trở lại bày ra mặt lạnh hơn nửa tháng, càng câu thúc hai con dâu lập quy củ, ngay cả việc bưng trà rót nước linh tinh cũng bảo hai con dâu đi làm.
“Đệ muội, mấy ngày nay mẫu thân nhìn càng ngày càng không được bình thường, nhà như chúng ta nơi nào có đạo lý để cho Thiếu phu nhân tự mình nấu nước pha trà, nói ra còn không để cho người ta cười đến rụng răng, chuyện như vậy nha sợ là Nội tổ mẫu còn chưa có biết, nếu không sao có thể để cho mẫu thân làm chuyện chà đạp người bậc này. . . . . .” Đại thiếu phu nhân thừa dịp chung quanh không có ai, lôi kéo tay Tào Ngọc Di thấp giọng oán trách, kích động Tào Ngọc Di đi tố cáo với Lão phu nhân.
“Tẩu tẩu nói đùa, trên đời này bất kể là nhà nào, con dâu hầu hạ bà bà ai cũng đều nói là hợp lẽ!” Tào Ngọc Di mỉm cười lui về sau gần nửa bước, nhẹ giọng nói.
Đại thiếu phu nhân tắc nghẹn, “Không biết lòng tốt của người khác, chẳng lẽ ngươi cũng không mệt mỏi. . . . . .”
Tào Ngọc Di chỉ mỉm cười, cũng không nói tiếp.
Đại thiếu phu nhân giậm chân một cái, bước nhanh đi tới viện của Lý phu nhân.
Lập quy củ cả ngày, ăn cơm còn phải xem thời cơ, tinh thần thời khắc đều phải cao độ, chú ý động tĩnh của Lý phu nhân, mỗi khi Tào Ngọc Di thoáng buông lỏng một chút là rất buồn ngủ. . . . . .
“Thế nào? Chỉ lấy bình nước nóng thôi mà lại lâu như vậy sao? Chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không kiên nhẫn . . . . . .” Hai người vừa vào phòng, Lý phu nhân đập cái tách mắng lên.
Tào Ngọc Di đi theo sau lưng Đại thiếu phu nhân quỳ xuống, đột nhiên lại thấy khó thở. . . . . .
“. . . . . . Được rồi, các ngươi đứng lên đi!” Lý phu nhân mắng lung tung một trận, trong lòng thư thản không ít, lúc này mới bỏ qua cho hai người.
Lý phu nhân tuổi còn trẻ liền mất trượng phu, đầu tiên là mất nữ nhi, lúc trung niên lại mất nhi tử, tính tình càng ngày càng trở nên cổ quái, chỉ lúc làm chuyện đại sự mới coi như sáng suốt, ngoài ra, trong lòng Lão phu nhân tội nghiệp Lý phu nhân, nên cũng không nhiều lời.
Đại thiếu phu nhân đứng lên, trong ngày thường nàng ta nhất định sẽ đích thân rót một chén trà đi lên dùng lời ngon ngọt dụ dỗ Lý phu nhân mấy câu, nhưng hôm nay bị chọc tức, chỉ như cọc gỗ đứng ở một bên.
Có lẽ là Tào Ngọc Di vội đứng lên, nên trước mắt tối sầm mềm nhũn ngã về phía trước.
“Á, đệ muội ngươi làm sao vậy?” Đại thiếu phu nhân ôm lấy Tào Ngọc Di, cố ý la to lên.
Bên ngoài nha hoàn bà tử trông cửa dĩ nhiên là nghe được tiếng động, phát ra một tràng tiếng nghị luận.
“Chuyện gì xảy ra? Người đâu, người đâu, còn không mau đỡ Nhị thiếu phu nhân các ngươi đi nằm xuống. . . . . .” Lý phu nhân cao giọng phân phó nói.
Lúc này Vương ma ma cũng không kịp để ý chuyện gì nữa rồi, chen lấn đi vào trước tiên, tiến lên đỡ lấy Tào Ngọc Di, “Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân. . . . . .”
Sớm có bà tử chạy tới nhị môn truyền tin, tự có người đi mời đại phu, có bà tử khác len lén đi đến viện của Lão phu nhân.
“Lưu đại phu, Nhị thiếu phu nhân chúng ta như thế nào?” Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa, nhẹ giọng hỏi.
“Chúc mừng Lão phu nhân, đây là Nhị thiếu phu nhân quý phủ có thai, đã hai tháng, chẳng qua là mấy ngày nay có chút lao lực quá độ, trên ăn uống cũng nên chú ý một chút mới được . . . . .” Lão Đại phu ôm quyền khom người lên tiếng.
“Thật sao!” Nụ cười trên mặt Lão phu nhân lập tức lan đến khóe mắt, chống quải trượng đứng lên.
“Thiên chân vạn xác là hỉ mạch!” Lão Đại phu lập tức trả lời một câu.
“Là lão thân luống cuống, Lưu đại phu chớ trách!” Lão phu nhân cười nói, “Tôn ma ma, thay ta đưa Lưu đại phu xuống dưới!”
“Dạ!” Tôn ma ma hành lễ một cái cười đáp.
Không lâu sau, Tôn ma ma liền cầm theo phương thuốc Lão Đại phu kê cùng lời dặn dò trở lại.
Lão phu nhân giao phó một chồng đi xuống để cho Tôn ma ma tiễn Lưu đại phu xuất phủ. . . . . .
“Nhà Lão Nhị có thân thể, quy củ này trước hết để xuống đi!” Lão phu nhân nghiêm mặt căn dặn Lý phu nhân.
Mấy ngày nay, Lý phu nhân huyên náo vô lý, dĩ nhiên là Lão phu nhân biết rõ, chỉ là không tiện nhúng tay vào!
“Dạ, con dâu hiểu rồi!” Lý phu nhân cung kính đáp.
Đại thiếu phu nhân sắc mặt âm tình bất định đứng ở sau lưng Lý phu nhân, trong lòng nổi lên sóng lớn, từ sau khi sinh đại tỷ nhi, Đại thiếu gia một tháng chỉ qua phòng mình ba bốn lần, cho tới bây giờ cũng không có thai, mặc dù Đại phòng đã có một nhi tử, nhưng dù sao cũng là thứ tử, nếu thai này của Tào Ngọc Di sinh hạ nhi tử, chính là đích trưởng tử đường đường chính chính của Lý gia rồi . . . . . .
Buổi tối, Đại thiếu gia bị Đại thiếu phu nhân gọi đi từ trong phòng của Triệu thị, hai người đóng cửa ở trong phòng không biết nói cái gì, thế là Đại thiếu gia liên tiếp nửa tháng đều ở trong phòng của Đại thiếu phu nhân, thường thì đều là Đại Thiếu phu nhân phái người đi mời mới trở về chính viện. . . . . .