Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 57: Chương 57: Ôm đi




Chờ sau khi Lão thái gia túm kéo mấy con chó lại xong, Tào Ngọc Di mới kéo Tào Vũ Huân đang được che chở ở phía sau ra, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới.

“Quảng Nghĩa, đi mời thái y tới đây!” Lão thái gia trầm giọng phân phó nói.

Trong tay Tào Vũ Huân còn đang nắm chặt thanh mộc đao to kia, có chút cố hết sức vén tiểu trường bào lên, chỉ vào phía dưới của mình, nãi thanh nãi khí nói: “Tứ tỷ tỷ, nơi này đau đau!”

“Đến đây, vật nhỏ, cho lão gia gia xem một chút!” Lão thái gia ngồi chồm hổm xuống nói.

Ánh mắt Tào Ngọc Di co rút lại một chút, nhẹ nhàng nói với Tào Vũ Huân: “Ngoan, trước dập đầu nhận sai với Nội tổ phụ. . . . . .”

Tào Vũ Huân không tình nguyện gật đầu một cái, bước nhỏ đi tới.

“Thỉnh an Nội tổ phụ, chó chó, là chó chó muốn chơi cùng Tiểu Vũ Huân!” Tào Vũ Huân ngước cổ càng nói thanh âm càng lớn, nửa câu sau đã là đúng lý hợp tình rồi.

Khóe mắt Tào Ngọc Di co giật một cái, khẽ cúi đầu.

Lão thái gia nở nụ cười, lúc đầu gối của Tào Vũ Huân mới vừa chạm xuống mặt đất, liền đỡ tiểu gia hỏa lên, một già một trẻ thầm thì với nhau . . . . . .

“Lão thái gia, Vương thái y tới!” Một gã sai vặt lạ mặt chạy tới hồi báo.

“Mời vào chánh phòng bên kia đi!” Lão thái gia một tay ôm lấy Tào Vũ Huân phân phó nói.

“Dạ, nô tài đi làm ngay!” Gã sai vặt kia nhanh nhẹn hành lễ một cái, lại chạy ra ngoài.

Lão phu nhân đã sớm nhận được tin, dẫn mấy lão ma ma canh giữ ở bên ngoài tiểu viện.

“Lão gia!” Lão phu nhân nghênh đón gọi.

“Đi vào phòng của bà!” Lão thái gia thản nhiên nói.

Trong mắt Lão phu nhân lộ ra vui vẻ, vội vàng phân phó nha hoàn bà tử hãy đi trước dọn dẹp một chút.

“Di nương!” Tào Ngọc Di đỡ Chu thị còn quỳ trên mặt đất dậy, đi theo phía sau Lão phu nhân.

Lúc này Vương thái y chòm râu hoa râm trở nên nghiêm chỉnh cẩn thận bắt mạch cho Tào Vũ Huân, lại xem miệng vết thương trên người nhóc.

“Như thế nào?” Lão thái gia đoan chánh ngồi ở trên ghế thái sư hỏi.

“Bẩm Tước gia, Lục thiếu gia còn nhỏ, chỗ bị thương cũng không có gì đáng ngại, chờ máu ứ đọng tan ra sẽ không có gì đáng ngại, nơi này lão phu kê một thang thuốc bổ an thần cho Lục thiếu gia, có thể dùng hoặc không dùng. . . . . .” Vương thái y tỉ mỉ nói lại tình hình của Tào Vũ Huân cho Lão thái gia nghe.

Hai bà tử đi theo Chu thị đã tiến lên nhận lấy Chu thị, Tào Ngọc Di nhân cơ hội chen đến trước giường Tào Vũ Huân, nhìn vết thương trên người nhóc một chút, có vài chỗ xem chừng là bị ngã nên máu ứ đọng, còn có mấy chỗ hiện rõ dấu răng, chỉ có điều cũng không có rách da, có lẽ là bởi vì cách quần áo thật dầy, Tào Ngọc Di thở phào một cái, vươn tay đặt ở trên trán Tào Vũ Huân dò xét.

“Tứ, tỷ tỷ. . . . . .” Tào Vũ Huân giật mí mắt một cái, mơ mơ màng màng kêu một tiếng, trong tay còn nắm chặt thanh mộc đao bảo bối lớn kia.

“Không sao, muốn ngủ thì ngủ một lát đi!” Tào Ngọc Di cúi đầu, khẽ nói.

“Ưhm!” Tào Vũ Huân hừ một cái, gần như lập tức phát ra tiếng hít thở đều đều kéo dài.

Lão thái gia đã phân phó người tiễn Vương thái y đi về.

Tào Ngọc Di vội vàng cẩn thận chen ra ngoài, đứng ở bên cạnh Chu thị, nắm tay Chu thị khẽ lắc lắc, ý bảo không có chuyện gì.

Khuôn mặt trắng bệch của Chu thị nặn ra một nụ cười, lo lắng trong mắt lại không giảm bớt một chút nào.

“Được rồi, hôm nay Lục tiểu tử bị sợ hãi, trước hết nghỉ ở nơi này, tất cả các ngươi giải tán đi!” Lão phu nhân đứng ở bên cạnh Lão thái gia nói.

Mọi người nhất tề đáp một tiếng, theo thứ tự lui ra ngoài.

Tào Ngọc Di thấy Chu thị có chút hồn vía lên mây, có chút không yên lòng đi theo đến viện của Chu thị.

“Di nương!” Tào Ngọc Di lo lắng gọi một tiếng.

“Các ngươi đều đi xuống đi!” Tay Chu thị run run phất một cái, cao giọng phân phó nói.

“Dạ!” Trong phòng sau khi nha hoàn bà tử hành lễ một cái, chỉ chốc lát sau liền lui sạch sẽ.

“Di nương, sao thế ạ? Có phải vừa rồi đi vội hay không? Nữ nhi gọi phòng bếp nấu chén canh gà nóng đưa tới đây. . . . . .” Tào Ngọc Di lôi kéo tay Chu thị hỏi.

“Tỷ nhi ngoan!” Chu thị dùng sức nắm tay Tào Ngọc Di, ôm Tào Ngọc Di vào trong ngực thấp giọng gọi một tiếng, “Lục đệ đệ của con sợ là không giữ được rồi . . . . . .”

Cơ thể Tào Ngọc Di đang khẽ đung đưa trong ngực Chu thị bỗng dừng lại.

“Quên đi, nên tới sẽ tới!” Chu thị buông một cái tay kéo khăn ra, chậm khóe mắt một hồi, nghẹn ngào nói.

“Di nương. . . . . .” Trong lòng Tào Ngọc Di xoay chuyển vô số ý niệm, thậm chí có một chút vui sướng, Tào Vũ Huân được Lão thái gia hoặc là Lão phu nhân ôm đi, cũng có thể an toàn lớn lên và có tiền đồ hơn ở lại nơi này của Chu thị, chỉ có điều những thứ này đối với Chu thị mà nói đều là nhảm nhí, sau khi Tào Vũ Huân bị ôm đi, nếu đến chỗ của Lão phu nhân, Chu thị còn có thể vào lúc thỉnh an có thể nhìn thấy, nếu đến chỗ Lão thái gia, Chu thị gần như không có bất kỳ cơ hội nào có thể nhìn thấy nhi tử thân sinh của mình nữa. . . . . . Lễ giáo quy cũ nơi này chính là tàn khốc như vậy!

Chu thị ô ô nức nở nghẹn ngào khóc một hồi, lại tự mình bình tĩnh lại, ôm Tào Ngọc Di nhỏ giọng nói đến chuyện lý thú trong ngày thường của Tào Vũ Huân.

“Di nương, Ngũ đệ đệ được phụ thân coi trọng, về sau người nhất định phải càng thêm cẩn thận!” Tào Ngọc Di dời đề tài đi, cố gắng dùng Ngũ thiếu gia Tào Vũ Đình ra kéo tâm tư Chu thị lại, để cho Chu thị dễ chịu hơn một chút.

“Ngược lại Ngũ Ca nhi là đứa tỉnh tâm, còn nhỏ tuổi liền biết được viết chữ to cho lão gia nhìn. . . . . .” Qủa nhiên Chu thị liền nói đến chuyện của Tào Vũ Đình, bi thương trên mặt vơi đi không ít.

Tào Ngọc Di an tĩnh nghe, chỉ thỉnh thoảng đáp lại hai tiếng.

Cứ như thế trôi qua hơn nửa canh giờ, Chu thị mới coi như là ngừng lại.

“Người tới, dâng trà!” Tào Ngọc Di quay về phía ngoài cửa cất cao giọng phân phó nói.

“Dạ!” Hai nha hoàn trông chừng bên ngoài đáp một tiếng, rất nhanh liền bưng hai ly trà nóng đi vào.

Chu thị nhận lấy nước trà, uống một hớp, thật sâu thở ra một hơi, trừ khóe mắt còn có chút phiếm hồng, trên mặt đã không còn nhìn ra đầu mối gì.

“Được rồi, Tứ tỷ nhi, con mau trở về đi thôi, tránh cho người ta lời ong tiếng ve. . . . . . À, buổi chiều con còn phải đi học, nếu không đừng trở về, bây giờ còn có chút thời gian, ở nơi này của di nương nằm một chút đi!” Chu thị đứng lên, đở trán an bài, vòng tới vòng lui trong phòng.

“Di nương, nữ nhi không nghỉ một buổi trưa cũng không sao, con đi về trước, đồ cần dùng đi học còn ở bên kia!” Tào Ngọc Di kéo Chu thị nói.

“Vẫn là nằm một chút đi, di nương phân phó người qua gọi Vương ma ma đưa đồ vật tới đây, đợi chút nữa đến giờ di nương sẽ gọi con. . . . . .” Chu thị ấn Tào Ngọc Di ngồi trở lại trên giường thấp, nâng chân Tào Ngọc Di lên, không nói lời gì đã giúp Tào Ngọc Di cởi giày, kéo tấm chăn lông nhỏ qua đắp lên trên bụng Tào Ngọc Di, lại vội vã đi ra ngoài thấp giọng phân phó tiểu nha đầu đi đến phòng của Tào Ngọc Di tìm Vương ma ma.

Tào Ngọc Di cười một cái, thuận theo đắp kín chăn, nhắm mắt lại.

Chu thị nhẹ nhàng đi tới, ngồi ở bên cạnh Tào Ngọc Di lẳng lặng nhìn một lát, rồi xoay người đi xem Tào Vũ Đình . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.