Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 49: Chương 49: Thay thế ( thượng )




“Thỉnh an mẫu thân!” Tào Ngọc Di ở cửa cố ý dùng sức dụi dụi con mắt, đi từ từ qua hành lễ một cái.

Đại phu nhân liếc Tào Ngọc Di một cái, nhìn thấy đôi mắt Tào Ngọc Di ửng đỏ lại không hỏi tới, chỉ cái băng ghế để cho Tào Ngọc Di ngồi xuống.

Người cuối cùng tới là Tào Ngọc Hà, nàng năm nay đã năm tuổi rồi, bà vú còn một bước không rời đi theo, thỉnh thoảng còn muốn ôm.

“Truyền cơm đi!” Đại phu nhân ôm Tào Ngọc Hà dụ dỗ vài câu mới phân phó nói.

Các nha hoàn bà tử đều đáp lại, hành động đâu vào đấy.

“Các ngươi buông ra, ta muốn gặp Đại phu nhân, ta muốn gặp Đại phu nhân, để cho ta đi vào. . . . . .”

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận náo loạn lớn.

Tào Ngọc Di khẽ nhếch khóe miệng, đang rầu không có cơ hội, ngươi đã đưa mình tới cửa. . . . . .

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Phương ma ma thấy Đại phu nhân nhíu mày, quay về phía bên ngoài cao giọng hỏi.

Nhị đẳng nha hoàn Vân Sinh bên cạnh Đại phu nhân vén rèm cửa lên đi tới, hành lễ với Đại phu nhân một cái, “Phu nhân thứ tội, vừa rồi bên ngoài có một nha đầu tên là Tiểu Tú, muốn xông vào, mấy bà tử nhanh tay kéo lại, vào lúc này Tiểu Tú liền kêu la thả ra!”

“Tiểu Tú?” Đại phu nhân hoặc nhíu mày.

Phương ma ma tiến lên khom lưng nhẹ giọng nói: “Phu nhân, Tiểu Tú là nha đầu tam đẳng năm ngoái người chỉ cho Tứ tiểu thư!”

Nói cũng không nói tới quan hệ thân thích quanh co lòng vòng giữa bà ta và Tiểu Tú.

Đại phu nhân đưa ánh mắt dời về phía Tào Ngọc Di, Tào Ngọc Di thấy thế, rụt bả vai một cái, cúi đầu xuống.

“Để cho nàng ta đi vào đi, ta muốn nhìn một chút chuyện gì đáng giá để cho nàng ta hô to gọi nhỏ xông vào chánh phòng ta đây!” Đại phu nhân cười lạnh phân phó nói.

“Dạ, nô tỳ đi ngay!” Vân Sinh hành lễ một cái, bước nhanh lui ra ngoài.

Những nha hoàn bà tử khác đang mang thức ăn lên, cũng đều ngừng động tác trong tay, yên lặng đứng ở một bên.

“Phu nhân, ngài làm chủ cho nô tỳ ah, nô tỳ bị oan!” Sau khi Tiểu Tú vào cửa, quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể.

Tào Ngọc Di lén liếc nhìn Tiểu Tú một cái, cái loại giả vờ gọi là phong thái “Khuê tú” lúc lần đầu tiên gặp mặt ở trên người Tiểu Tú đã giảm đi rất nhiều, cái này Tào Ngọc Di cũng nghe Hồng Nhi đề cập tới, bởi vì Tiểu Tú thích làm các cử chỉ và lời nói ỏng ẹo, không ít lần bị mấy tiểu nha đầu giễu cợt, chỉ có điều bởi vì Tào Ngọc Di cũng không có bạc đãi gì trên phương diện ăn uống của nàng ta, qua ước chừng một năm, ngược lại nàng ta cao hơn không ít, trên mặt cũng nổi lên hồng nhuận khỏe mạnh, vừa rồi mới vùng vẫy một trận, dẫn tới mấy cây trâm bạc trên búi tóc phân tán lỏng lẻo, có chút chật vật. . . . . .

“Chuyện gì xảy ra?” Đại phu nhân miễn cưỡng tựa vào trên giường, mặt vô biểu tình hỏi.

“Phu nhân, nô tỳ bị oan. . . . . .”

“Phu nhân hỏi ngươi, trả lời cho thật tốt!” Phương ma ma cắt đứt lời kêu oan vô nghĩa của Tiểu Tú, lạnh lùng nói.

Tiểu Tú nhìn Phương ma ma một cái, lấy khăn chậm mắt, “. . . . . . Nô tỳ được phu nhân thưởng thức, vốn nghĩ tới, coi như nô tỳ buông tha tánh mạng, cũng phải hầu hạ Tứ tiểu thư thật tốt, hồi báo ân đức của Đại phu nhân, không ngờ Tứ tiểu thư bị tiểu nhân khích bác, một năm nay mỗi tốp hạ nhân đi lên lại không có để cho nô tỳ đến gần Tứ tiểu thư, hiện tại, hiện tại, các nàng còn muốn che mắt Tứ tiểu thư đuổi nô tỳ đi. . . . . .”

“Tứ tỷ nhi, có chuyện này hay không?” Đại phu nhân hừ một tiếng, chuyển hướng sang Tào Ngọc Di hỏi.

“Nữ nhi, nữ nhi không biết!” Tào Ngọc Di đứng lên, cúi đầu nhẹ giọng tức giận đáp.

“Đi gọi phục vụ trong phòng Tứ tiểu thư đến cho ta!” Đại phu nhân hừ một cái, cất cao giọng phân phó nói.

“Dạ!” Hai bà tử đáp lại.

Chỉ chốc lát sau, Vương ma ma và Tiểu Đào dẫn theo mấy tiểu nha đầu và bà tử tới.

“Chính là nàng ta. . . . . .” Tiểu Tú nhảy dựng lên, chỉ vào Hồng Nhi kêu lên.

“Càn rỡ, phu nhân còn chưa nói, nơi này có phần ngươi lên tiếng sao!” Phương ma ma tiến lên tát một bạt tai.

Tiểu Tú bụm mặt ngã xuống mặt đất, vẻ mặt không tin nhìn Phương ma ma.

Đồ ngu! Tào Ngọc Di trào phúng ở trong lòng một câu, coi như Đại phu nhân còn muốn vì ngươi là người trong tay bà ta đi ra ngoài giữ lại mấy phần tình cảm cho ngươi, làm loạn như vậy, chỉ sợ đã chọc Đại phu nhân chán ghét. . . . . .

Đám người Vương ma ma dựa theo thân phận cao thấp thành thật quỳ gối trước mặt Đại phu nhân, chờ Đại phu nhân hỏi.

“Hình như ta nghe nói buổi chiều hôm nay, các ngươi trói nha đầu trong phòng, đây là chuyện gì xảy ra?” Đại phu nhân kéo dài giọng nói hỏi.

Vương ma ma dập đầu một cái, cung kính đáp: “Bẩm phu nhân, buổi chiều hôm nay Tứ tiểu thư dẫn theo mấy tiểu thư tới phòng chơi, vốn là chỉ phân phó giữ lại hai tiểu nha đầu ở bên cạnh trông chừng, Tiểu Tú lại náo loạn lên, cứng rắn xông vào, nô tỳ sợ kinh động các vị tiểu thư, chỉ đành phải ra hạ sách này, nô tỳ đi quá giới hạn, phu nhân tha tội!”

Đại phu nhân gật đầu một cái, dễ nhận thấy đối với chuyện nháo kịch phát sinh lúc xế chiều trong phòng Tào Ngọc Di đã biết rõ ràng.

“Ta thấy lá gan của ngươi cũng quá lớn, đầu tiên là muốn xông vào phòng tiểu thư, lại muốn xông đến chánh phòng của ta đây, kế tiếp, ngươi còn muốn xông đến nơi nào!” Đại phu nhân nghiêm nghị quát lên.

Cơ thể Tiểu Tú run lên một cái, quỳ xuống, “Phu nhân, nô tỳ bị oan, nô tỳ bị oan. . . . . .”

“Ngươi còn lời gì để nói!” Phương ma ma tiến lên lại tát tai, đánh cho hai bên gương mặt Tiểu Tú đều sưng phồng lên, ngay cả nói cũng đều nói không ra được.

“Phu nhân, chỉ là một tiểu nha đầu thôi, nơi nào phải để cho người phí tâm, hưng sư động chúng như vậy, chỉ bằng vừa rồi nàng ta cường ngạnh xông vào trong này đã đủ trực tiếp đuổi đi ra ngoài, hay là phu nhân và các vị tiểu thư dùng cơm tối trước. . . . . .” Như Lộ giòn thanh chen vào.

Đại phu nhân nhìn Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Hà một chút, Tào Ngọc Linh khá tốt, Tào Ngọc Hà buổi chiều hôm nay bị mang tới yến hội dạo qua một vòng, một khoản thời gian rất là hưng phấn, vào lúc này nhìn không hiểu trò khôi hài này cho lắm, nên dần dần buồn ngủ, mí mắt không cầm được híp lại, Đại phu nhân đau lòng kéo Tào Ngọc Hà sang.

“Thất tỷ nhi nhịn một chút, dùng cơm tối xong rồi đi ngủ!”

“Mẫu thân, chừng nào chúng ta ăn cơm, Thất tỷ nhi buồn ngủ!” Tào Ngọc Hà nãi thanh nãi khí nói.

“Nhanh thôi, Thất tỷ nhi ngoan!” Đại phu nhân ôn nhu lên tiếng, lại ngẩng đầu phân phó nói, “Trước tiên đưa cơm canh lên, thứ chướng mắt này cũng lôi ra đi, chờ dùng xong cơm tối, ta tự có xử lý!”

“Dạ!” Mọi người nhất tề đáp một tiếng.

Tào Ngọc Di lo lắng nhìn trộm đám người Vương ma ma một cái, Vương ma ma không thể nhận ra lắc nhẹ tay phải, ý bảo Tào Ngọc Di đừng lên tiếng.

Cả đám người Vương ma ma và Tiểu Tú đều quỳ trong sân.

Bởi vì mấy người phục vụ Tào Ngọc Di đều không có ở đây, Đại phu nhân lại chỉ một tiểu nha đầu phục vụ Tào Ngọc Di dùng cơm.

Ăn không nói, ngủ không nói, trên bàn cơm hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng đũa và chén dĩa chạm vào nhau.

Đại phu nhân ôm Tào Ngọc Hà ở bên người, tự mình đút Tào Ngọc Hà ăn hơn phân nửa chén cơm chan canh gà, để cho bà vú ôm Tào Ngọc Hà đi về trước, rồi bà ta mới bắt đầu dùng cơm.

Trong lòng Tào Ngọc Di lại lo âu, Đại phu nhân không buông đũa, nên cũng không dám thả bát đũa trước, chỉ đành phải gắp một cục sườn, gặm từ từ. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.