Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 85: Chương 85: Tránh né




Cuộc sống vẫn như thường ngày, Tào Ngọc Di lại cảm thấy trong lòng bỗng nhiên thoải mái, giống như một tảng đá nặng biến mất, tinh thần cũng ổn định hẳn, Lão phu nhân nhiều lần nói ra muốn dời việc bếp núc trong phủ qua, Tào Ngọc Di đều lấy cớ muốn hầu hạ Lý Húc Diệp cho thật tốt trước đá trở về.

“Tình, hình, ra, sao?” Trong phòng Lão thái gia, Lão thái gia nằm ở trên giường, hai mắt hữu thần sáng ngời từng chữ từng chữ hỏi, mặc dù nửa người không có cách nào nhúc nhích, nhưng tinh thần hoàn toàn không giống như người già bệnh nặng.

“Bẩm Nội tổ phụ, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Thất hoàng tử đều phái người gửi thiếp mời tới đây!” Lý Húc Diệp thả chậm ngữ điệu lên tiếng.

Chân mày Lão thái gia khóa lại thật chặt, tay trái không bị khống chế run rẩy.

“Nội tổ phụ, người đừng lo lắng quá, hiện tại quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể, tương lai binh đến tướng chặn là được!” Lý Húc Diệp khuyên nhủ.

Lão thái gia chậm rãi gật đầu một cái, trong lòng lại đang nhanh chóng suy tính làm thế nào mới có thể để cho Lý Húc Diệp không đắc tội tất cả các nhà lại không tổn hại đến thân. . . . . .

Lý Húc Diệp lại sơ lược động tĩnh trong quân nói một lần.

Chân mày Lão thái gia cũng không giản ra, đương kim Thánh thượng Long thể an khang, sợ là mấy năm này mấy vị hoàng tử cũng sẽ không có kết quả gì, dù cho thế lớn nhất thời cũng bù không được một câu nói của Thiên Tử. . . . . .

Chờ Lý Húc Diệp từ trong phòng của Lão thái gia ra ngoài là gần nửa canh giờ sau, Lão thái gia sai người gọi Lão phu nhân sang . . . . .

“Lão gia, không có biện pháp khác sao?” Lão phu nhân ngồi trên ghế đôn ở đầu giường, sắc mặt xám tro hỏi, tay cầm khăn lại khẽ run lên.

“Có, còn, có, cái, mạng, già, này, của, ta!” Lão thái gia nhìn chằm chằm Lão phu nhân nói.

Lão phu nhân đột nhiên đứng lên, trong lúc cuống quít làm ngã cái ghế đôn, phát ra một tiếng “Bịch” thật lớn, “Lão gia, thiếp thân vạn lần không phải là ý đó!”

“Làm, khó, cho, bà, rồi!” Lão thái gia cố hết sức nâng tay phải lên kéo cái tay đã sớm không còn trắng nõn mịn màng của Lão phu nhân.

“So với Lão gia, thiếp thân đây coi là cái gì, Lão gia yên tâm, thiếp thân biết nên làm như thế nào!” Lão phu nhân lấy lại bình tĩnh, sắc mặt bắt đầu từ từ khôi phục, khẽ nói.

Lão thái gia không có nói tiếp, chỉ khẽ dùng sức niết tay Lão phu nhân . . . . .

“Tối nay chàng muốn ăn cái gì?” Tào Ngọc Di nhìn Lý Húc Diệp ở trước mặt đọc sách nửa ngày cũng không có lật một trang, tiến lên ôn nhu hỏi.

“A, hả, tùy nàng sắp xếp là được rồi!” Lý Húc Diệp hồi thần lại lên tiếng.

“Đi xem Đoàn Đoàn một chút đi, lúc này sợ là muốn phụ thân rồi đó!” Tào Ngọc Di nghe vậy, cười nói.

Lý Húc Diệp suy nghĩ một chút, khép sách lại, thuận theo đi đến phòng của Lý Hạo An, trêu chọc tiểu gia hỏa.

Tào Ngọc Di lo lắng trong lòng Lý Húc Diệp có chuyện không dùng được cơm, đặc biệt đi phòng bếp nhỏ dặn dò trù nương làm mấy món ăn vị nặng ngon để ăn với cơm.

Vương ma ma bước nhanh tới, kề đến bên tai Tào Ngọc Di nói: “Thiếu phu nhân, hôm nay Lão phu nhân đột nhiên hỏi tới tình hình phu nhân ở tiểu Phật đường, còn tặng mấy thứ huân hương và chăn lông thú thượng hạng qua, lại cố ý dặn dò đại trù phòng nấu mấy món thịt đưa sang. . . . . .”

Tào Ngọc Di nghe vậy, khẽ nhíu mày, nhất thời không hiểu rõ hành động lần này của Lão phu nhân rốt cuộc là ý gì, nếu muốn thả Lý phu nhân, trực tiếp lên tiếng để cho Lý phu nhân ra ngoài là được, nếu không có ý này, thì vì sao lại phải vừa đưa thức ăn vừa đưa đồ dùng sang. . . . . .

Lúc Lý phu nhân vào tiểu Phật đường ngay cả đồ cũng không thu dọn, Lão phu nhân chỉ cho vài món bố y bình thường qua, cơm canh tất cả đều là sau khi đại trù phòng làm xong, lão ma ma tới lấy đưa vào, bởi vì niệm Phật, đương nhiên là làm đồ chay rồi.

“Đồ đưa qua phu nhân các ngươi có dùng hay không?” Trong chánh phòng, Lão phu nhân dường như vô ý hỏi.

“Bẩm Lão phu nhân, hôm nay ban đêm phu nhân liền châm một chút huân hương an thần, chăn bông cũng đổi thành chăn bông thú, mấy món thịt cũng dùng hơn phân nửa!” Lạc Văn tiến lên nửa bước, miệng mồm lanh lợi lên tiếng.

Trong lòng Lão phu nhân bỗng nhảy lên một cái, một hồi lâu mới gật đầu một cái tỏ ý đã biết.

Nha hoàn bà tử trong phòng đều nhạy cảm cảm thấy Lão phu nhân có cái gì đó không đúng, dè dặt không dám phát ra một chút tiếng động nào.

“Truyền cơm đi! Bảo Thế tử và Thiếu phu nhân của các ngươi tối nay không cần tới!” Lão phu nhân phân phó nói.

Tự có bà tử đáp lại, đi xuống truyền lời. . . . . .

Mấy ngày nay, trong lòng Tào Ngọc Di một mực suy nghĩ ý tứ trong cách thay đổi thái độ của Lão phu nhân đối với Lý phu nhân, không ngờ đêm ngày hôm nay, lão ma ma canh giữ ở tiểu Phật đường đột nhiên tới đây nói Lý phu nhân đã đi rồi.

Tào Ngọc Di thật lâu cũng không phục hồi tinh thần lại được.

“Người đâu, đốt nến lên!” Lý Húc Diệp như nghĩ tới cái gì phân phó nói.

Hôm nay Liên Hương gác đêm bước nhanh vào phòng, cầm đồ châm lửa đốt nến lên.

“Hầu hạ phu nhân các ngươi rửa mặt!” Lý Húc Diệp tự mình khoác áo khoác, cũng không ngẩng đầu lên phân phó nói.

Lúc này Tào Ngọc Di mới phục hồi tinh thần lại, thấp giọng hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

“Đừng để ý, ta đi Phật đường trước, nàng mặc y phục xong rồi sang đó, tranh thủ thời gian sắp xếp chuyện trong viện!” Lý Húc Diệp vừa nhanh nhẹn mặc quần áo, vừa dặn dò nói.

Tào Ngọc Di đáp lại, “Liên Hương, tìm một bộ y phục màu nhạt tới đây!”

Không lâu sau, Vương ma ma, Hồng Nhi, Thắng Nhi đều nhận được tin tức, chạy tới hầu bên ngoài, chờ Tào Ngọc Di phân phó.

“Ma ma, bà dẫn các nha đầu bà tử tháo những vật vui mừng trong viện xuống, chờ Lão phu nhân có an bài, lại đi lãnh đồ!” Tào Ngọc Di vội vã phân phó một câu, liền dẫn theo Thắng Nhi, Nhạc Đan và hai tiểu nha đầu chạy tới Phật đường.

“Thiếu phu nhân, mang theo cái này!” Vương ma ma vội vàng thấp giọng nói một câu, nhét một cái hà bao nhỏ vào trong tay Tào Ngọc Di, “Đến lúc đó cần dùng đến!”

Tào Ngọc Di cũng không kịp hỏi nhiều, gật đầu một cái, thu đồ vào trong tay áo, bước nhanh ra ngoài.

Lúc Tào Ngọc Di đến, Lý phu nhân đã đổi lại thọ y (áo liệm), trên đầu trên mặt cũng trang điểm ăn mặc xong rồi, Tào Ngọc Di cũng không dám nhìn lâu, đến bên cạnh Lý Húc Diệp thoáng rơi ở phía sau một chút quỳ xuống.

Lão phu nhân ngồi ở tiền thính, người dưới sự an bài đi tất cả phủ báo tin, gấp rút làm đồ tang, trong phủ treo lên rèm trắng, bố trí linh đường vân vân, cả nhà trên dưới đều bận rộn.

“Có mệt hay không? Trước dựa ở trên người ta một chút, sợ là còn phải chịu đựng một đoạn thời gian!” Lý Húc Diệp thấp giọng rỉ tai nói.

Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, ý bảo mình còn có thể kiên trì, thừa dịp bốn phía không có ai chú ý, len lén lấy cái hà bao Vương ma ma đưa cho ra nhìn một chút, để lại gần trước mặt, một luồng khí kích thích đột nhiên xông thẳng đập vào mắt, nước mắt liền cầm cự cũng không cầm cự được chảy xuống.

Lý Húc Diệp kinh ngạc nhìn Tào Ngọc Di nâng tay lên để tay xuống, rồi đột nhiên nước mũi, nước mắt giàn giụa. . . . . .

Tào Ngọc Di nổi lên ý xấu rút hà bao giấu ở trong tay đưa qua trước mặt Lý Húc Diệp. . . . . .

Một lát sau, mấy bà tử bồi giá của Lý phu nhân tới, thấy Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân đều là nước mắt chảy đầy mặt, thầm nói ở trong lòng phu nhân thật là có phúc, thứ tử, thứ tức đều có hiếu tâm bực này. . . . . .

Lý Húc Diệp tranh thủ thời gian trợn mắt nhìn Tào Ngọc Di một cái.

Tào Ngọc Di dùng khăn lau khóe mắt, làm như không biết.

Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân trời hừng đông mới tới đây, lúc đó, thi thể của Lý phu nhân đã được bỏ vào trong quan tài dời đến linh đường, hai người biếng nhác quỳ ở một bên. . . . . .

Sau khi trời sáng, người tế điện (lễ truy điệu) bắt đầu từ từ tới.

“Ô ô, mẫu thân, người làm sao lại đi như vậy. . . . . .” Đại thiếu phu nhân nhào tới trước quan tài kêu khóc.

Ngay cả con ngươi Tào Ngọc Di cũng không cần xoay chuyển cũng biết nàng ta có chủ ý gì, lập tức lại len lén lấy cái hà bao Vương ma ma cho lắc lắc trước mắt, dùng khăn che miệng khóc thút thít.

“Con dâu bất hiếu, sớm biết như thế, ban đầu nên sớm đón mẫu thân qua phủ hưởng phúc. . . . . .” Đại thiếu phu nhân khoa trương gào thét nói.

“Đại tẩu, tẩu, tẩu nén bi thương, mẫu thân đi rất là, rất là an tường. . . . . .” Tào Ngọc Di khóc không thành tiếng giả vờ an ủi.

“Không cần ngươi ở đây giả mù sa mưa, chỉ có một năm, đầu tiên là Lão thái gia bị bệnh, mẫu thân, mẫu thân. . . . . .” Khóe miệng Đại thiếu phu nhân cười lạnh, ác ý nói.

“Đại tẩu, tẩu, tẩu. . . . . .” Tào Ngọc Di kinh ngạc nhìn Đại thiếu phu nhân một hồi, chợt nhào tới trước quan tài, cao giọng khóc lớn lên, “Mẫu thân, người mở mắt ra xem một chút, nếu người vẫn còn, làm sao con dâu sẽ bị ủy khuất như thế này. . . . . .”

Động tĩnh bên này rất nhanh liền kinh động đến Lão phu nhân đang chủ trì khách dâng hương tế bái đằng trước.

Lão phu nhân dùng quải trượng đập mạnh lên mặt đất, “Nói hỗn tạp gì đó, lão bà tử ta vẫn yên lành đây này, chẳng lẽ ngươi nguyền rủa ta không được . . . . . .”

“Nội tổ mẫu bớt giận, chắc đại tẩu không phải là ý này, chẳng qua là thương tâm quá mức, không lựa lời nói thôi, xin người bớt giận. . . . . .” Tào Ngọc Di tiến lên đỡ lấy Lão phu nhân khuyên nhủ.

Đại thiếu phu nhân hận đến gần như cắn nát một cái răng bạc, biết hôm nay mình ở Lý phủ không có khả năng chiếm được chỗ tốt rồi, bèn thuận theo lời của Tào Ngọc Di.

“Mẫu thân các ngươi vất vả cả đời, đừng để nó đi cũng không yên ổn!” Lão phu nhân nghiêm nghị dặn dò một câu, lại tạ lỗi với khách bái tế, tiếp tục an bài khách dâng hương. . . . . .

Đại thiếu phu nhân tức giận đến xanh mặt, nghĩ đến sau khi xuất phủ, Nhị hoàng tử lại triệu kiến lão gia nhà mình mấy lần, rất là thân cận, tương lai hẳn là sẽ có tiền trình tốt, trong lòng mới tốt lên một chút, kế tiếp liền an phận rất nhiều. . . . . .

Chờ làm xong đợt tang sự này, Tào Ngọc Di gầy đi vài cân, rốt cục gần như khôi phục được vóc người ban đầu, điểm này làm cho trong lòng Tào Ngọc Di thăng bằng không ít, nói chung là không có uổng công khổ cực một trận!

Lý phu nhân là đích mẫu, Lý Húc Diệp dâng sổ con có đại tang lên, hiện nay xâm chiếm biên cương đã bình định, Thánh thượng sảng khoái đáp ứng, biến ban thưởng chức vị ban đầu thành vàng bạc châu báu, chỉ là phần lớn vào lúc này cũng không tiện dùng, Tào Ngọc Di dẫn mấy bà tử kiểm kê nửa ngày mới ghi xong danh sách, cất vào trong khố phòng.

Lý phủ lại khôi phục trạng thái đóng chặt đại môn như lúc trước.

“Thế tử, Thiếu phu nhân, Lão phu nhân mời các vị sang bàn bạc chuyện!”

Tào Ngọc Di lấy một thỏi bạc nhỏ thưởng cho bà tử kia, khách khí đuổi bà tử đó đi, sau khi cùng Lý Húc Diệp thu dọn xong, bước nhanh đi đến phòng Lão phu nhân.

“Thỉnh an Nội tổ mẫu!”

Tào Ngọc Di và Lý Húc Diệp một trước một sau quỳ xuống.

“Mau dậy đi, mấy ngày nay các con đều cực khổ!” Lão phu nhân vội nói.

“Nội tổ mẫu gọi Tôn nhi tới đây có chuyện gì vậy ạ?” Sau khi Lý Húc Diệp đứng lên, cung kính hỏi.

“Ngồi xuống nói chuyện đi!” Lão phu nhân nhẹ giọng phân phó nói.

“Tạ Nội tổ mẫu!” Tào Ngọc Di và Lý Húc Diệp tạ ơn xong, lại hành lễ một cái mới ngồi xuống cái ghế đôn.

“Vốn là ý của Nội tổ phụ của các con, người đã già liền nhớ tới cố hương (quê cũ), Lão thái gia thể cốt cũng không còn cường tráng, hôm nay Lão Nhị lại có đại tang ở nhà, không bằng chúng ta thu dọn một chút, mang linh thất của mẫu thân các con đều trở về đất tổ Lý gia ở An Dương. . . . . .” Lão phu nhân tỉ mỉ nói.

“Vậy hết thảy đều do Nội tổ phụ và Nội tổ mẫu làm chủ!” Lý Húc Diệp đứng lên đáp.

“Nhà Lão Nhị thấy thế nào?” Lão phu nhân hài lòng gật đầu một cái, lại nhẹ lời hỏi.

“Ý của Nội tổ phụ dĩ nhiên là tốt, chỉ là không biết thể cốt của Nội tổ phụ có chịu được bôn ba không?” Tào Ngọc Di tiến lên nửa bước đáp.

“Cái này không quan trọng, con không có đi xa nhà nên không biết, chúng ta ra khỏi kinh thành đã đi đường thủy, một đường rất ổn định, đến An Dương thì có tộc nhân đều xử lý tốt lắm. . . . . .” Lão phu nhân nghe vậy mỉm cười nói.

“Là cháu dâu thiển cận!” Tào Ngọc Di cúi đầu đáp.

Như thế, chuyện coi như là định xuống.

Ba người lại nói mấy câu liên quan đến chuyện đó, phần lớn vẫn là Lão phu nhân làm chủ, Tào Ngọc Di chỉ cần quan tâm chuyện ở trong phòng mình.

Ngày hôm sau Lão phu nhân mời tiên sinh qua phủ xem ngày, chọn ngày hoàng đạo lên đường, bởi vì vong người chết lớn, linh thất của Lý phu nhân đã đi trước vào buổi sáng, đám người Tào Ngọc Di buổi chiều mới xuất phủ. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.