Đứa bé trai bị đánh văng lên khối đá lớn, sau đó ngã xuống mặt đất.
Giản Thanh Vân trừng to mắt, còn chưa phản ứng kịp. Cô hơi giật mình quay
sang nhìn chủ nhân của cánh tay lớn đo, người này cô biết, đó là người
đàn ông vô cùng cao lớn, chính là người đàn ông lúc trước muốn sờ má cô
trong sơn động.
Cô nhìn hắn, trên mặt mang theo nghi vấn, cô
không biết đứa bé trai kia đã làm sai cái gì mà hắn đối xử với nó như
vậy. Nhìn mọi người xung quanh, hình như bọn họ cũng không kì quái với
chuyện này, giống như đã luyện thành thói quen rồi.
Người đàn ông cao lớn tuyệt không cảm thấy mình làm sai, tươi cười đầy mặt nhìn
Giản Thanh Vân, lại cầm miếng thịt tươi trong tay cường ngạnh nhét vào
miệng cô.
Miệng Giản Thanh Vân bị nhét linh tinh thịt tươi,
bỗng nhiên cảm thấy rất tức giận. Người đàn ông này sao lại như vậy chứ? Căm giận phun miếng thịt tươi trong miệng ra, cô trừng mắt nhìn hắn,
gằn từng chữ: "Anh - bị - điên - à!" Được rồi, cô thừa nhận, cô cũng ỷ
vào hắn không hiểu cho nên cô mới mắng hắn không kiêng nể như vậy. . .
Người đàn ông cao lớn tuyệt không tức giận, ngược lại nhặt miếng thịt tươi trên mặt đất nhét vào miệng mình.
Giản Thanh Vân bất đắc dĩ trợn trắng mắt, được rồi, cô không nên so đo với người nguyên thủy này.
Giản Thanh Vân quay đầu nhìn Mạt Tư, thấy hắn cũng có biểu tình "không sao
cả". Cắn môi dưới, cô quay đầu nhìn đứa bé trai ngã trên mặt đất, nó rên rỉ, vẻ mặt thống khổ.
Cô không đành lòng, đứng dậy, chuẩn bị ôm đứa bé trai vào trong sơn động. Trong lòng Giản Thanh Vân hơi có
chút oán hận, oán hận mẹ của đứa bé này, cô không biết vì sao mẹ của nó
không đến dỗ nó. Cô suy đoán mẹ của đứa bé chắc là một trong những người phụ nữ ở đây.
Mới đi được hai bước, Giản Thanh Vân có cảm giác tay bị người khác kéo lại, nhìn lại, thì ra là Mạt Tư.
Mạt Tư nhìn đứa bé trai, lại nhìn Giản Thanh Vân, lắc lắc đầu.
Giản Thanh Vân ngạc nhiên, hắn lắc đầu nghĩa là sao? Là không muốn cô giúp
đứa bé trai này sao? thằng nhóc nằm trên mặt đất còn đang thống khổ rên
rỉ, lúc này phía đối diện có một người phụ nữ vô cùng cường tráng đứng
dậy, đi tới trước mặt đứa nhóc.
Giản Thanh Vân nhẹ nhàng thở
phào, biết người phụ nữ kia chắc là mẹ của thằng nhóc này rồi. Nếu mẹ
của nó đã đến đây thì cô cũng không quản nữa, tùy ý để Mạt Tư lôi kéo
mình ngồi xuống.
Người phụ nữ cường tráng đi tới trước mặt thằng nhóc, đá một cước vào người nó, trong miệng cũng mắng mấy câu.
Giản Thanh Vân càng trợn to mắt, không biết mọi người ở đây đang xảy ra chuyện gì.
Tất nhiên cô không thể biết được trong thế giới này đàn ông có bao nhiêu
thấp hèn, cô cũng không biết các bé trai cứ như vậy mà lớn lên. . . Hơi chút không vừa ý cũng bị đánh, người nào không lòng không vui cũng sẽ
đánh bọn nó. . . Nếu chịu đựng được mà lớn lên sẽ trở thành nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, nếu không chịu đựng được thì chết đi không có
ai thương. Nhưng cho dù như vậy, thì số lượng đàn ông vẫn nhiều hơn mấy
chục lầm phụ nữ.
Giản Thanh Vân há hốc miệng nhìn người phụ
nữ cường tráng kia lại đạp thằng nhóc kia thêm mấy đạp. Sau đó thằng
nhóc nhịn đau chậm rì rì bò dậy, từ từ nhặt lên miếng thịt nhỏ trên mặt
đất, chậm chạp bước vào hang động.
Mẹ nó còn đối xử với nó như vậy, Giản Thanh Vân cũng không tiện nói gì thêm, chỉ yên lặng đi vào trong sơn động.
Cô biết đứa nhóc này tên là tiểu Đồng, vừa rồi người phụ nữ cường tráng
kia gọi âm tiết này nhiều lần, mà đứa nhóc này cũng đáp lại.
Trở lại trng sơn động, Giản Thanh Vân vẫn nghe được tiếng tiểu Đồng thống
khổ rên rỉ, cô cũng không thể làm gì giúp tiểu Đồng, chỉ có thể yên lặng trở về chỗ của mình.
Không biết qua bao lâu, những người bên ngoài cũng vào trong sơn động gần hết. Giản Thanh Vân cũng không biết
khi nào thì ngủ thiếp đi, trong khi mơ mơ màng màng lại nghe thấy tiếng
rên rỉ trầm thấp vang lên, cũng cảm giác có vật gì đó giống cái thảm
lông che lên thân thể mình.
Trong mơ màng, Giản Thanh Vân suy nghĩ, ngày mai nhất định phải dựng một căn nhà gỗ bên ngoài sơn động,
sẽ không ở trong sơn động với nhóm người này nữa.
Ngày hôm
sau tỉnh lại, trên người cô đắp tấm da thú của Mạt Tư, bên cạnh có đạt
một con thỏ nướng vẫn còn bốc khói. Người trong sơn động không còn một
ai. Giản Thanh Vân cất kỹ da thú, cầm con thỏ hoang ra ngoài sơn động,
bên ngoài chỉ có mấy người phụ nữ và đứa bé gái.
Giản Thanh
Vân không hiểu tiếng nói của bọn họ cho nên cụng không đi qua, chỉ ngồi
xổm xuống ăn thịt nướng. Tuy thịt nướng không có gia vị rất khó ăn,
nhưng cô vẫn ăn hết con thỏ ấy. Vừa ăn, Giản Thanh Vân vừa nhìn xung
quanh. Ngày hôm qua cô đã nghĩ kỹ rồi, nhất định phải xây căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh. Cô không muốn mỗi buổi tối đều nghe được loại âm thanh xấu hổ kia.
Ánh mắt cô đột nhiên dừng lại trước nửa người dưới của
một người phụ nữ, người phụ nữ ấy đang kéo một con mồi tới tảng đá bên
cạnh sơn động, vừa lúc đi qua trước mặt cô. Giản Thanh Vân cứ như thế mà nhìn thấy vết máu đỏ thẫm từ nửa người dưới của cô ấy chảy xuống.
Giản Thanh Vân không cẩn thận bị sặc thịt thỏ, lại một lần nữa thầm cảm thấy may mắn là cái vali quần áo cũng theo cô xuyên tới đây, nếu không cô
liền giống người phụ nữ trước mắt này rồi.
Ăn xong rồi, Giản Thanh Vân cũng không có việc gì để làm, liền cầm con dao đá đi vào trong rừng rậm.
Cô chuẩn bị chặt cây gỗ, dựng nhà gỗ.
Chỉ là, chặt tới giữa trưa cô đã không chịu nổi rồi. Từ buồi sáng ăn xong
cô đã bắt đầu chặt, bây giờ mặt trời đã đứng bóng, chắc cũng tầm mười
hai giờ trưa rồi, cô đã chặt ít nhất ba tiếng đồng hồ, vậy mà chỉ chặt
được một cây. Cô thật sự rất nhớ chiếc rìu của thế giới kia.
Cho đến buổi chiều khi những người đàn ông kia về, cô cũng chỉ chặt được có hai cây mà thôi, mệt đến nỗi thiếu chút nữa hư thoát rồi. Sau đó vẫn là Mạt Tư tìm được cô, giúp cô kéo hai cây gỗ kia về.
Ném hai
cây gỗ kia đến cạnh sơn động, mấy người đàn ông đều nhìn Giản Thanh Vân
với vẻ kì quái, không biết cô chặt cây gỗ để làm gì.
Mạt Tư
thì vẫn giống thường ngày đi nhặt cành khô về, chuẩn bị nhóm lửa, lại
phát hiện cái bật lửa gì đó có bật thế nào cũng không lên, hắn vội vàng
chạy đến trước mặt Giản Thanh Vân, đưa "cái gì đó" trong tay cho cô.
Giản Thanh Vân nhíu mày nhìn cái bật lửa, thì ra là hết ga rồi.
Tuy nhiên cô cô biết đánh lửa bằng đá lửa, mặc dù khi thực hành có chút khó khăn.
Đánh lửa chừng một giờ mới dẫn ra lửa, sau đó mới nướng thịt. . .
Đến khi thịt được nướng chín, Giản Thanh Vân mới phát hiện chung quanh có
hơn phân nửa mọi người học theo cô cầm đá lửa học đánh lửa. . . . .
Bởi vì cả ngày nay Giản Thanh Vân chặt cây cho nên đặc biệt đói, ăn hết một con thỏ hoang còn ăn thêm một quả tím Mạt Tư cầm về. Lần này Mạt Tư
ngắt hai quả tím về, Giản Thanh Vân biết mùa đông sắp tới rồi, loại quả
tím này cũng rất nhanh không còn. Dự tính ngày mai trước khi đi chặt cây nên tìm chút trái cây về, nếu không thì cả mùa đông đều phải ăn thịt
nướng không có muối rồi.
Còn lại một quả tím, Giản Thanh Vân có hơi lo lắng cho tiểu đồng, nên cầm quả tím này đi vào trong hang động.
Trong hang động tối thui không nhìn rõ cái gì, Giản Thanh Vân chỉ nghe thấy
trong góc khuất nhất của sơn động truyền đến vài tiếng rầm rì, âm thanh
rất đè nén.
Giản Thanh Vân nghe ra được tiếng rên này là của
tiểu Đồng, xem ra vết thương hôm qua còn chưa tốt lên, nhưng ban ngày
vẫn phải ra ngoài săn thú, nếu không hắn sẽ không có đồ ăn để ăn.
Giản Thanh Vân đi tới bên người tiểu Đồng, trong bóng tối, cô nắm tay tiểu
Đồng, nhét quả tím vào tay nó, sau đó đứng dậy rời đi.
Cô
không giúp được tiểu Đồng cái gì cả, điều duy nhất có thể làm chính là
trong tình huống mọi người không biết cho tiểu Đồng một chút đồ ăn mà
thôi. Nhưng cho dù là như vậy cũng khiến tiểu Đồng rất cảm kích rồi.
Chỉ lát sau, Giản Thanh Vân đã nghe thấy trong góc tối truyền đến tiếng gặm trái cây rồi.
Giản Thanh Vân đi ra bên ngoài sơn động, mặc dù sắc trời đã tối sầm xuống
nhưng bên ngoài lại rất sáng. Bên ngoài đốt vài đống lửa, tất cả mọi
người đều vây quanh những đống lửa ấy.
Mạt Tư nhìn thấy Giản Thanh Vân đi ra, liền cười cười với cô, sau đó kéo cô ngồi xuống cạnh hắn.
Giản Thanh Vân ngồi ở chỗ kia, nghe mọi người nói thứ ngôn ngữ xa lạ, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Cho đến khi đống lửa dần dần lụi tàn, tất cả mọi người mới đi vào trong sơn động. Giản Thanh Vân cũng theo Mạt Tư đi vào.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giản Thanh Vân ngoài ý muốn nhìn thấy ba mươi mấy
người đàn ông không đi săn thú, chỉ đứng ngoài cửa sơn động, trong tay
cầm dao đá.
Rất nhanh Giản Thanh Vân đã biết họ muốn làm gì.
Sau khi ăn xong thịt nướng Mạt Tư lưu lại, cô cầm dao đá đi vào trong
rừng, mà hơn ba mươi người đàn ông kia cũng đi theo cô.
Lúc này cô mới hiểu ra, thì ra bọn họ đều lưu lại chặt cây cho cô.
Có bọn họ trợ giúp, tốc độ nhanh hơn hẳn hôm qua, đến khi mặt trời xuống núi thì đã chặt đủ số gỗ để dựng một căn nhà nhỏ rồi.
Bọn họ giúp Giản Thanh Vân kéo toàn bộ số gỗ trở về.
Có bọn họ hỗ trợ, việc dựng nhà gỗ nhỏ cực kỳ thuận lợi, bọn họ đều là ban ngày đi săn thú, buổi chiều trở về thừa dịp bóng tối chưa hoàn toàn ập
xuống giúp cô xây dựng nhà gỗ. bọn họ đều cực kỳ thông minh, vừa học
liền biết rồi.
Mười ngày sau, nửa người trên của bọn họ cũng
đã quấn da thú thật dày, thương thế của tiểu Đồng cũng đã đỡ rồi. Con
mồi được săn về đã chất thành đống cao, nhưng Giản Thanh Vân biết rõ,
đống con mồi này chỉ có thể chia cho bọn họ ăn đủ trong mười ngày mà
thôi.
trong mười ngày này, Giản Thanh Vân biết mẹ của tiểu
Đồng tên Ngải, bé gái kia tên tiểu Bảo, mẹ của cô bé tên Ni, còn có hai
người phụ nữ khác, một người tên Nam Na, một người tên Bối Nhĩ. Nam Na
và Bối Nhĩ đều không có con. Ở đây còn vài đứa bé trai, nhưng mà hình
như mấy người này không phải là mẹ của chúng. Một đứa nhóc tên Ngõa, một đứa tên Lâm, đứa còn lại tên Tư Hán. Người đàn ông cao lớn từng đánh
bay tiểu Đồng kia, Giản Thanh Vân cũng biết tên hắn, hắn tên là Đại Phỉ.