- Chúng ta đã ly hôn rồi, lần sau đừng để người khác hiểu lầm về quan hệ của chúng ta.
Trên đường về Văn Hoa lấy xe, Thụy Khanh nói với Hữu Văn. Hữu Văn cười khổ, anh ta nói:
- Thụy Khanh, anh đã thay đổi rồi, giờ đây em và con đối với anh mới là quan trọng nhất. Trong thâm tâm anh, em vẫn là vợ.
Thụy Khanh cười lạnh, chẳng buồn đáp lời. Đúng lúc này trên radio truyền ra lời bài hát Same old love của Selena:
Take away your things and go
You can”t take back what you said, I know
I”ve heard it all before, at least a million times
I”m not one to forget, you know
I don”t believe, I don”t believe it
You left in peace, left me in pieces
Too hard to breathe, I”m on my knees
Right now, “ow
I”m so sick of that same old love, that shit, it tears me up
I”m so sick of that same old love, my body”s had enough
Oh, (that same old love)
I”m so sick of that same old love, feels like I”ve blown apart
I”m so sick of that same old love, the kind that breaks your heart
Oh, (that same old love)
I”m not spending any time, wasting tonight on you
I know, I”ve heard it all
So don”t you try and change your mind
“Cause I won”t be changing too, you know
…
Thụy Khanh mỉm cười, âm nhạc đúng là xuất phát từ tâm, phản ánh suy nghĩ của người nghe. Cô đúng là nghe chán những lời Hữu Văn nói rồi, cũng không thể quên đi những gì trước đó. Một người phụ nữ như Thụy Khanh, bề ngoài lạnh nhạt, song khi cô đã để trong lòng thì tuyệt đối sẽ giành cho đối phương điều tốt đẹp nhất. Nhưng khi đã lạnh thấu tâm cô thì sự cố chấp và kiêu ngạo trong xương sẽ không cho phép cô quay đầu. Cho nên Hữu Văn có nói gì cũng chỉ là vô dụng.
Hữu Văn cũng bị những ca từ làm cho bối rối, nhưng tắt đi lại thành anh ta có tật, nên cố lờ đi.
Tối hôm đó, Hữu Văn gọi điện cho Lâm Anh và My Anh, hẹn hai đứa ngày mai tết dương lịch đưa con đi chơi. Lâm Anh nói:
- Bố ơi, nếu mẹ không đi thì con với em cũng không đi.
My Anh cũng nhìn vào màn hình mà gật đầu, hai anh em ở với mẹ nhiều, nên tình yêu dành cho mẹ là lớn nhất. Lâm Anh nghĩ cậu không muốn một lần đi với bố lại khiến mẹ ở nhà buồn một mình, hay lại xảy ra một lần như trước đây gặp người kia của bố.
Điều này thì đúng với mong muốn của Hữu Văn, anh ta dặn con:
- Vậy hai đứa thuyết phục mẹ đi nhé, bố nói mẹ sẽ không nghe đâu.
Lâm Anh, My Anh gật đầu nói “Vâng” rồi chạy vào bếp nói với mẹ. Nhìn ánh mắt mong chờ của các con, Thụy Khanh chần chờ mãi rồi cũng đồng ý. Cô nói với Hữu Văn qua màn hình:
- Vậy mai anh đến cổng lớn khu đô thị Green Land, 8h30 mẹ con tôi đợi ở đó.
**
Sáng hôm sau Thụy Khanh dậy sớm đi tập, Lương Trung Vũ nói với cô:
- Anh đã đặt xe cho em rồi, mất thủ tục khoảng hai ngày. Đến lúc đó anh đưa em đi nhận xe nhé. Anh hiểu phong tục nên xem ngày hoàng đạo cho em đấy.
Thụy Khanh cười, anh đúng là tỉ mỉ, cô tỏ vẻ tha thiết xúc động, cảm thán:
- Chậc, tự dưng có anh trai thật thích, em chỉ có một thằng em trai suốt ngày như tăng động, chạnh chọe suốt ngày với em.
Lương Trung Vũ lần đầu nghe cô nói chuyện về gia đình thấy rất thú vị. Chợt nhớ ra hôm nay là tết dương, anh hỏi:
- Hôm nay em có kế hoạch gì không? Có muốn đi chơi với anh không?
Thụy Khanh uống nước rồi nói:
- Em có rồi, hôm nay em đưa co..
- Trung Vũ!
Thụy Khanh chưa nói hết câu thì có một người đàn ông gọi với giọng mừng rỡ. hai người quay đầu ra sau nhìn, thì ra là một người bạn của Lương Trung Vũ cũng ở khu này. Hỏi thăm nhau mấy câu rồi anh ta cũng đi tập, trước khi đi còn nhìn Thụy Khanh mấy lần. Thụy Khanh cũng quen với những ánh mắt ái mộ như thế nhìn mình nên thản nhiên. Chỉ có Lương Trung Vũ trong lòng buồn bực, nhớ Thụy Khanh vừa nói có kế hoạch rồi, anh nói:
- Tiếc quá, em có kế hoạch rồi, vậy lần sau có dịp thì đi cùng anh nhé!
Thụy Khanh cười gật đầu. Hết giờ tập hai người cũng thu dọn đồ, ra cửa rồi chào nhau đi về.
Ba mẹ con Thụy Khanh đúng giờ hẹn ra đến cửa khu đã thấy xe Hữu Văn đỗ trước cổng, anh ta đang nói chuyện với bảo vệ ở nhà chòi. Thấy ba mẹ con, Hữu Văn hớn hở ra đón, mỗi tay bế một đứa ôm lên khiến hai anh em Lâm Anh cười vui vẻ, lâu rồi chỉ gặp bố qua điện thoại cũng có chút nhớ.
Hữu Văn đưa hai đứa ra xe, Thụy Khanh theo sau, cô với My Anh ngồi ghế sau, để Lâm Anh ngồi ghế phụ. Hữu Văn nhìn ba mẹ con cười nói:
- Lâm Anh, My Anh hôm nay muốn đi đâu chơi, bố sẽ đưa các con chơi cả một ngày.
Ba mẹ con đã bàn trước ở nhà là đi đâu, Lâm Anh, My Anh đồng thanh nói:
- “ Đi Thiên đường Kiddy ạ!”
Nơi đó hai anh em chưa bao giờ được đi, nghe các bạn kể lại ở đó có rất nhiều trò chơi nên tò mò lắm. Thụy Khanh trước đây con còn nhỏ thì không thể đưa con đi một mình, Hữu Văn luôn có lý do bận rộn để không đưa vợ con đi, nên hai đứa trẻ so với các bạn thì thua thiệt hơn. Do vậy nên Thụy Khanh mới bỏ qua sự khó chịu mà cùng Hữu Văn đưa con đi chơi, ít nhất cũng cho con chút thỏa mãn vui vẻ.
Thụy Khanh và hai đứa có chuẩn bị nên trang phục ngày hôm nay rất thoải mái. Ba mẹ con cùng mặc trang phục thể thao gia đình, quần đen, áo trắng tay đen, bên trong là áo len trắng cao cổ, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen trắng nhìn rất bắt mắt. Sở dĩ chọn màu đen trắng tất nhiên là vì phải chiều theo ý My Anh rồi.
Hữu Văn nhìn trang phục ba mẹ con có hơi tủi thân nói:
- Ba mẹ con mặc thế này, chỉ có bố là khác nhất thôi.
My Anh an ủi:
- Bố thế này đẹp trai lắm, không sao đâu.
Thụy Khanh cười xoa đầu con. Lâm Anh cũng nói:
- Lần sau chọn đồ chúng con sẽ chọn cho cả bố nữa, bố có muốn không ạ?
- Có chứ, lần sau đừng quên bố!
- Vâng ạ!
Hai anh em gật đầu. Thụy Khanh không nói gì, nếu anh ta thích mặc giống con thì cô sẽ không mua cho mình. Như vậy vừa làm con vui vẻ vừa không làm con thất hứa, cô cũng được thoải mái trong lòng.
Chơi ở Thiên đường Kiddy cả một ngày, nào là đạp vịt trên hồ, chơi thú nhún, nhà phao, rồi những trò chơi cảm giác mạnh Lâm Anh cũng muốn chơi, Hữu Văn chiều con nên chơi cùng. Thụy Khanh và My Anh chỉ nhìn cũng thấy run rẩy, My Anh thậm chí còn che mắt khi thấy anh trai chơi trên đu quay dây dài, con bé khóc òa lên nói: “ Mẹ ơi, anh có bị văng ra không?”
Thụy Khanh vội bế con an ủi, dở khóc dở cười: “ Con xem, trên ghế của anh có khung bảo hiểm, lại thắt dây an toàn nữa, nên không văng ra được đâu, chỉ mấy phút thôi anh xuống ngay.
Lâm Anh cùng bố bước khỏi ghế, còn chưa hết hưng phấn thì đã bị viên thịt nhỏ lao đến ôm. My Anh không nói con bé sợ đến khóc, chỉ dắt tay Lâm Anh đi nhanh ra khỏi khu trò chơi đu dây này. Thụy Khanh mím môi cười, cũng không vạch trần con bé. Buổi trưa ăn cơm ở nhà hàng trong khu vui chơi. Thấy con mệt nên Thụy Khanh chọn một quán café sofa, hai người lớn gọi đồ uống còn hai đứa trẻ nằm trên đùi bố mẹ ngủ một giấc.
Hữu Văn nhìn con, lại nhìn Thụy Khanh, nghĩ hôm nay đã gần gũi hơn một chút, tin rằng không bao lâu Thụy Khanh sẽ đồng ý cho mình quay về. Anh ta nhỏ giọng nói với Thụy Khanh:
- Sao em chuyển nhà không bàn với anh, dù gì cũng nên cho anh biết chứ?
Thụy Khanh hờ hững nói:
- Khi anh mua nhà ở Hồ Mini sao không nói với tôi? Lúc đó chúng ta vẫn là vợ chồng.
Ý là khi hai người đã không còn quan hệ, tài sản là của cô, anh ta thắc mắc làm cái gì.
Hữu Văn sượng mặt, không khí trầm xuống. Lúc sau Hữu Văn lấy dũng khí lại hỏi cô mấy câu về cuộc sống hiện tại. Thụy Khanh cũng không làm căng, anh ta hỏi cũng nói một chút, nhất là chuyện học hành của hai đứa cô còn nói cặn kẽ. Lúc này Hữu Văn mới nhẹ thở phào, cẩn thận chọn từ mà nói, không dám lên giọng gì nữa.
Buổi chiều chơi đến 4h Thụy Khanh nói nên về, từ Thiên đường Kiddy về nội thành cũng phải chạy xe hơn một tiếng. Lúc đến đường cao tốc Hữu Văn đề nghị cả nhà đi ăn cơm tây, Lâm Anh My Anh rất thích nhưng vẫn nhìn qua hỏi ý mẹ. Không nỡ quét hứng trí của con Thụy Khanh cũng gật đầu. Hữu Văn vui vẻ gọi điện đặt bàn.
Đến nhà hàng Thụy Khanh hơi nhíu, nơi này có vẻ sang trọng, mà mẹ con cô lại mặc đồ thể thao có vẻ không hợp lắm. Hữu Văn tưởng Thụy Khanh thắc mắc,nói nhỏ:
- Từ giờ anh sẽ giành những thứ tốt nhất cho ba mẹ con.
Thụy Khanh nhìn qua rồi dắt hai con vào trong, không bận tâm đến lời Hữu Văn nói.
Thực ra Thụy Khanh nghĩ nhiều, quần áo ba mẹ con cô đều là hàng cao cấp. Dù là đồ thể thao nhưng mặc trên người ba mẹ con cũng là một loại cảnh đẹp bắt mắt. Hai đứa nhỏ lại càng đáng yêu, khi Thụy Khanh dắt hai con vào còn có không ít thực khách rút điện thoại ra chụp chộm, tổ hợp ba mẹ con mặc đồ giống nhau đúng là khiến các bà mẹ trẻ và các cô gái ước ao ngưỡng mộ.
Đồ ăn được đưa ra nhanh chóng, Thụy Khanh chọn Beefsteak, Hữu Văn cũng chọn giống vậy. Lâm Anh, My Anh chọn mỳ ý và một xuất cá hồi sốt cam. Thụy Khanh để hai con tự chuẩn bị khăn ăn, Lâm Anh, My Anh cũng đã quen cách cầm dao dĩa nên hai đứa tự giải quyết phần ăn của mình.
Lúc dùng bữa My Anh rất nghiêm túc, quận mỳ khéo léo, Lâm Anh ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại cầm khăn chấm miệng cho My Anh, con bé cũng rất tự giác quay đầu về phía anh mình hưởng phục vụ như một thói quen. Thụy Khanh vừa ăn vừa nhìn con cười nhẹ.
Hữu Văn nhìn Thụy Khanh xinh đẹp tao nhã dùng bữa thỉnh thoảng quay sang nói nhỏ nhẹ với con. Trong lòng bồi hồi, đã lâu rồi anh ta mới thấy ấm áp, thỏa mãn như vậy. Thụy Khanh đã dạy dỗ con rất tốt, nhưng càng thấy cô tốt đẹp bao nhiêu, càng khiến anh ta nhớ đến mình trước kia lại thấy xấu hổ bấy nhiêu, chỉ tự nhủ là sẽ bù đắp thật tốt.
Dùng bữa xong, ba mẹ con đi rửa tay. Trên hành lang hai anh em đùa nhau, My Anh đuổi theo Lâm Anh đang chạy phía trước, Thụy Khanh vội quát nhỏ nhưng không kịp. Đúng khúc quanh Lâm Anh đâm sầm vào một người đang đi tới. Người kia phản xạ nhanh vội đỡ lấy mới không khiến Lâm Anh ngã ngửa ra sau.
Thụy Khanh vội chạy đến, nhìn thấy người đang đỡ Lâm Anh cô bất ngờ kêu lên:
- Anh Trung Vũ?
Lương Trung Vũ nghe tiếng gọi quen thuộc ngẩng đầu lên nhìn. Thấy đúng là Thụy Khanh thì cười vui vẻ.
- Thụy Khanh, trùng hợp quá, em cũng ăn tối ở đây à?
Thụy Khanh cười tươi:
- Vâng, hôm nay em cho các cháu đi chơi.
Rồi cô vội nhắc hai con:
- Lâm Anh, My Anh, đây là bác Trung Vũ bạn của mẹ. Hai con chào bác đi!
Lâm Anh, My Anh ngoan ngoãn khoanh tay:
- Cháu chào bác ạ! Cháu xin lỗi vì đâm vào bác.
Lâm Anh nói thêm.
Mặt Lương Trung Vũ hơi tái, nhưng do Thụy Khanh không để ý nên không nhìn ra. Não bộ anh trì trệ, chỉ trả lời theo phản xạ:
- Chào, chào hai cháu! Không sao, lần sau phải chú ý, kẻo ngã đau.
Thụy Khanh vô tư không biết Lương Trung Vũ nghĩ gì, cô nói với anh:
- Vốn định hôm nào giới thiệu hai đứa với anh, không ngờ hôm nay Lâm Anh lại chào hỏi bác thế này.
Lương Trung Vũ nhếch miệng cố cười, đang định nói gì thì My Anh gọi:
- Mẹ ơi, bố đến.
Hai người đàn ông gặp nhau, nhưng Thụy Khanh không giới thiệu. Cô chỉ nói với Lương Trung Vũ:
- Anh chắc còn có bạn phải không? Em về trước đây, hôm nay hai đứa chơi cả ngày rồi.
Lương Trung Vũ không dấu vết đánh giá Hữu Văn, nghe Thụy Khanh nói mới tỏ ra bình thường:
- Ừm, vậy em về đi, mai gặp.
- Vâng, mai gặp.
- Cháu chào bác ạ!
Hai anh em đồng thanh chào mà không cần mẹ nhắc. Lương Trung Vũ cười xoa đầu Lâm Anh rồi vẫy tay. Anh nhìn một nhà bốn người họ mà đờ đẫn, đầu óc nhất thời trống rỗng, chẳng để ý đến ánh mắt Hữu văn quay lại nhìn mình hai lần.