Cơn mưa bất chợt đổ xuống chẳng báo trước, chốc lát đã thấy gió cuốn lá bay. Thụy Khanh phải dừng xe lại lấy áo mưa trong cốp xe mặc vội, che cho hai đứa con. Lúc thế này mới thấy có cái ô tô tiện hơn, nghĩ bụng phải tranh thủ thời gian đi thi cái bằng lái, mua cái xe cho đỡ khổ con.
Ba mẹ con về đến nhà cũng ướt gần hết quần, trận mưa này rào rào đổ xuống, đến nhanh, đi cũng nhanh. Không muốn cho con đi theo lúc đường bẩn ướt, Thụy Khanh bật nước nóng tắm cho con luôn, quyết định nghỉ một buổi tập chiều nay.
Lâm Anh tắm xong xuống nhà vẫn không thấy mẹ thay đồ tập, cậu hỏi thì thấy mẹ bảo không đi, cậu lại giục:
- Mẹ không phải lo cho anh em con đâu, mẹ cứ khóa cửa ngoài rồi đi cũng được. Con ở nhà với em.
My Anh cũng nói: - Bọn con lớn rồi, tự ở nhà được, mẹ đi tí xíu rồi về nha.
Thụy Khanh thấy con khẳng định thế cũng xuôi, nhắc con: Vậy hai đứa ở nhà không được..
- Không được nghịch đồ điện, không leo trèo cầu thang và ghế, không nghịch dao trong bếp. hì hì..
Chưa nói hết câu con đã nhắc lại nằm lòng, Thụy Khanh nhéo nhéo mặt phính của con trai cười: - Phải rồi, phải rồi, con trai mẹ giỏi nhất.
- Con gái mẹ cũng giỏi.
My Anh không chịu kém.
Thụy Khanh làm vẻ mặt nhận lỗi: - Mẹ chưa kịp khen mà / Cô vội nói. – Vậy ở nhà ngoan nhé, mẹ đi lát rồi về.
Mưa tạnh trời cũng quang hơn, Thụy Khanh vừa mở cổng định đi thì thấy có một người đứng trước cửa. Có vẻ tiếng mở cổng làm người đó giật mình, cô ta đứng dựa vào tường ngẩng mặt lên.
Thụy Khanh nhíu mày, lần đầu tiên nhìn thấy người thật nhưng Thụy Khanh nhận ra ngay khuôn mặt này. Khuôn mặt đã xuất hiện trong rất nhiều tấm ảnh với đủ loại biểu cảm bên cạnh Hữu Văn. Chỉ là trong ảnh nhìn cô ta rực rỡ lắm, trang điểm tinh xảo, quần áo hoa mỹ chứ không phải như trước mắt cô bây giờ. Tóc tai không chỉnh, còn bết dầu, mặt trang điểm nhưng không che hết cái nhợt nhạt. Cách ăn mặc đơn giản hơn nhưng cũng khá thời thượng, trông cô ta gầy sọp, mắt có quầng thâm, cả người ảm đạm.
Kiều Trinh thì không phải lần đầu thấy Thụy Khanh, trước kia cô ta vụng trộm theo đuôi Hữu Văn để xem vợ của anh ta thế nào. Lúc đó xuất hiện trong mắt cô ta là hình ảnh người phụ nữ to béo, ăn mặc tuềnh toàng. Khuôn mặt có các nét khá đẹp nhưng lạnh nhạt, không thấy nói cười. Nhìn hai vợ chồng cư xử nhàn nhạt, cô ta vừa lòng. Hóa ra vợ anh không có điểm nào hơn cô ta được. Cô ta tin mình cuối cùng sẽ là người chiến thắng. Và cô ta cũng đã thành công thật.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này đã thay đổi rồi, thân hình không còn to béo như trước, khuôn mặt lộ ra những nét đẹp quyến rũ đầy đặn, ánh mắt không có vẻ mệt mỏi mà sáng ngời sắc sảo. Cả con người như thoát khỏi một loại trói buộc, trở nên tràn đầy sức sống khiến người ta nhìn không rời mắt.
Cô ta nghĩ có phải Thụy Khanh thay đổi để níu kéo Hữu Văn không, biểu hiện của Hữu Văn cũng cho thấy sự chán ghét của anh ta đối với mình, có khi nào anh ta giận cô ta rồi muốn quay lại với vợ con? Cô ta càng nghĩ càng khủng hoảng.
Thấy Kiều Trinh chỉ nhìn mình không nói, Thụy Khanh cũng không có ý bắt chuyện, cô khóa cổng lại định bước đi. Bỗng cô ta hơi run giọng gọi:
- Chị Thụy Khanh.
- Xin lỗi, tôi không có em gái.
Thụy Khanh không dừng lại mà đi thẳng. Kiều Trinh thấy thế vội chạy theo, không dám vượt lên trước mà chỉ theo ở đằng sau, vừa khóc vừa nói:
- Chị Thụy Khanh, em biết em có lỗi với chị. Nhưng chuyện đã rồi xin chị tha thứ cho em, xin chị hãy cứu em. Em xin chị!
Thụy Khanh đứng lại, quay người nhìn cô ta, lạnh giọng nói:
- Cứu cô? Chắc cô tìm nhầm chỗ rồi. Muốn báo án- đến đồn công an, muốn chữa bệnh- đi bệnh viện. Tôi không có khả năng đó, mời cô đi chỗ khác đi.
Không để ý đến người vẫn theo sau cầu cứu, cô chạy nhanh đến phòng tập, dặn anh bảo vệ ngăn người lại. Thụy Khanh đến nơi treo bao cát, đeo găng tay đấm thật mạnh.
Đánh liên tục cho đến lúc tay mỏi nhừ cô mới dừng lại, ôm bao cát thở hồng hộc. Khốn thật, cô không tìm đến giết người, ả ta lại dẫn xác đến tận đây à? Tự dưng cảm xúc lại bị ảnh hưởng, nhìn người vẫn đứng lấp ló ngoài cửa kính kia cô lại càng sôi máu, nhắm mắt lại bình ổn tâm tình xao động, hôm nay cô thực hiện bài tập cường độ cao.
Ra khỏi phòng tập người ướt sũng mồ hôi, đi được vài bước lại bị làm phiền. Thụy Khanh quay sang nhìn chằm chằm.
Bị ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của Thụy Khanh dọa sợ. Kiều Trinh vô thức lùi lại mấy bước, thấy Thụy Khanh quay người đi, nghĩ nghĩ cũng không dám chạy theo nữa.
Chiều hôm sau sự việc như thế lại lặp lại, lần này Kiều Trinh gặp Thụy Khanh là cô ta van nài, bộ mặt đau khổ:
- Em xin chị đừng giữ anh Văn, xin chị trả anh ấy lại cho em. Chị còn có hai đứa con, em chỉ có mình anh ấy thôi. Em van xin chị!
- Cô có thôi đi không, tôi không muốn biết cô là ai. Tôi không có giữ người cô cần, đi chỗ khác mà tìm, đừng có quanh quẩn làm bẩn mắt tôi.
Thụy Khanh điên tiết, cô không cần biết giữa hai kẻ này có chuyện gì. Nhưng đừng có đến quấy rầy cô chứ. Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng à?
- Xin chị thương em, em mất con rồi, giờ em chỉ có anh ấy thôi, xin chị đấy. Cùng là phụ nữ, chị hãy hiểu cho nỗi đau mất con của em. Xin chị!
Thụy Khanh tức quá hóa cười.
- Ha, Cùng là phụ nữ? Hiểu cho nỗi đau của cô? Vậy lúc cô cùng chồng tôi cặp bồ cô có thông cảm cho tôi không? Khi cô cùng anh ta hú hí cô có từng nghĩ anh ta có hai đứa con thơ dại không? Khi cô tiêu những đồng tiền của anh ta cô có bao giờ áy náy không? Cô cướp chồng, cướp của của tôi, cô cướp bố của con tôi, cô cướp đi hạnh phúc của gia đình tôi. Vậy cô có hiểu cho nỗi đau của tôi không?
- Tôi nói cho cô biết, giờ tôi sống tốt rồi, vui vẻ khoái hoạt. Tôi không thèm liếm về bãi nước bọt tôi đã nhổ đi đâu. Chỗ tôi không chứa rác rưởi, cô đến từ đâu thì cút đi về đấy đi, đừng lảng vảng ở đây nữa. Biết xấu hổ, tích phúc một chút đi. Cút ngay đi!
Bùng nổ một trận xong Thụy Khanh lại chạy đi tập, đánh đấm một trận cho đỡ tức. Mọe nó, gái đĩ già mồm, vừa ăn cướp vừa la làng à. Thấy cô lành nên đến bắt nạt sao. Còn có lần sau thì đừng trách cô ác.
Tối đó về nhà, Thụy Khanh bấm điện thoại cho Hữu Văn nhưng thấy tắt máy. Mấy hôm trước anh ta nói với hai đứa là đi công tác, chắc vẫn chưa về.
Hai ngày sau đó không thấy mặt Kiều Trinh, Thụy Khanh thở phào, gặp mặt cô ta đúng là thử thách lòng nhẫn nại của Thụy Khanh,cô sợ mình sẽ không kìm chế được mà lao vào cấu xé mất.
Huyền Linh nghe Thụy Khanh kể phản ứng còn gay gắt hơn Thụy Khanh, cô trợn mắt lên nói:
- Sao lúc đấy chị không gọi em, mọe nó cái thể loại gì thế, bệnh não rồi. Lúc đấy em mà thấy em cho nó vỡ alo. Đời thủa nhà ai có kiểu ngược đời như thế, đúng là không biết xấu hổ. Tại chị hiền quá nó mới dám đến tìm chị, chứ ngay từ đầu đến rạch mặt nó ra thì có phải nó sợ đến già không, cho nát cái mặt đấy ra để xem nó đi cướp chồng người khác kiểu gì. Haha, tình hình này thì có vẻ như cô ta với lão Văn tan rồi à? Nếu không sao phải tìm đến chị để van vỉ?
Thụy Khanh nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không rõ. Huyền Linh hừ một tiếng:
- Thứ cướp được sao mà bền. Làm người tử tế không muốn, lại muốn làm loại người bị người khinh bỉ. Giờ báo ứng đến rồi đấy.
- Ai, chị chẳng muốn nghĩ đến cho mệt óc, không muốn ứng phó với họ. Giờ muốn ra sao thì ra, cứ chừa mẹ con chị ra là được.
- Vâng, lần sau ả còn đến nữa thì nhớ gọi em đấy.
Thụy Khanh cười: - Sao? Ngứa tay à?
Huyền Linh cười hắc hắc, máu vận động ăn vào xương, lại thêm tính anh hùng trỗi dậy. Chẳng qua chuyện của Thụy Khanh làm cô sôi máu, cô cũng muốn làm lưu manh.
Hôm sau, như ý của Huyền Linh, gặp được ngay con giáp thứ 13 trong truyền thuyết. Cô ta đang giằng co với Thụy Khanh ở đầu đường thì Huyền Linh đi làm về gặp. Dựng con xe SH150 xuống là cô lao đến luôn, nắm lấy cổ tay đang kéo áo của Thụy Khanh bóp mạnh khiến Kiều Trinh đau kêu oai oái. Miệng nói độc:
- Con này, mà là ai mà đến khu này ăn vạ. Trông như cave hết date ấy, hết tiền nên muốn chặn đường chấn lột à. Nói cho mày biết, đừng có giở trò, tao đánh cho hết đường tìm về quê mẹ đấy. Mày bám chị Khanh làm gì, chị ấy không động đến mày, mày phải thấy may mắn mà cụp đuôi lại chứ. Thích trường mặt ra là để gọi đòn à. Khôn hồn thì biến, đừng để tao nhìn thấy mày ở đây, thấy là tao đánh đấy.
Kiều Trinh hoảng thật, nhưng lại mơ hồ hưng phấn. Cô ta hỏi thăm được chiều nay Hữu Văn đã đi công tác về rồi, cô ta biết dạo này anh ta hay về thăm con. Nên mặt dày một lần nữa mò đến đây. Từ khi cô ta nằm viện không nhìn thấy Hữu Văn đến, ngày hôm sau hộ lý chăm sóc cô ta nói có người gửi cho cô ta vali, và chìa khóa xe máy cùng một vé gửi xe của bệnh viện. Xem đồ xong cô ta hoảng hồn, cô ta biết mình xong rồi, nghĩ lại chuyện hồ đồ mình làm khiến cô ta hối hận xanh ruột.
Ra viện tìm đến nhà Hữu Văn thì anh đã thay hết khóa cửa, đợi ở cửa nhà đến đêm mới thấy anh ta về. Nhưng anh ta chẳng nói câu nào, chỉ vào nhà rồi sập cửa. Mấy ngày liền đều như thế, cô ta lần mò đến nhà Thụy Khanh thì thấy xe Hữu Văn. Thấy anh ta chỉ ở lại ăn cơm rồi về, cũng không ngủ lại cô ta mới an tâm một chút. Nghĩ mình chỉ cần có cơ hội giải thích, van xin, tỏ ra đáng thương anh ta sẽ mềm lòng. Dù sao Hữu Văn đã bỏ vợ vì cô ta cơ mà. Đợi Hữu Văn đi công tác cô ta đến bám lấy Thụy Khanh, muốn diễn vở cô nhân tình yếu đuối bị vợ cũ bắt nạt, sẽ thu được lòng thương tiếc của người đàn ông.
Nhưng người đàn ông thương hương tiếc ngọc chưa thấy đâu, chỉ thấy một nữ hán tử. Cô ta chỉ cầu mong cảnh này nhanh chóng bị Hữu Văn nhìn thấy.
Cũng đúng dịp, Hữu Văn lúc này chạy xe đến nơi rồi. Nhìn thấy mấy người phụ nữ đôi co trên đường, lại toàn là người quen, ánh mắt anh ta co lại. Bỗng thấy căm tức vô cùng, người đàn bà này làm chuyện thối nát, còn muốn xuất hiện trước mắt Thụy Khanh làm hỏng tính toán của anh ta.
Xuống xe chạy lại, thấy hai ánh mắt nhìn anh ta một sắc lạnh, một giễu cợt, còn một người thì rũ rượi đáng thương nhìn anh ta. Anh ta nhìn lại con người đang trượt xuống như tàu lá héo kia bằng con ngươi u ám.
Kiều Trinh điềm đạm kêu:
- Anh, anh đến rồi. Anh nghe em giải thích..
Huyền Linh thấy Hữu Văn đến, chẳng thèm tỏ ra khách sáo, cô đẩy tay Kiều Trinh ra khiến cô ta lảo đảo ngã xuống. Hữu Văn không đỡ, Huyền Linh cười khẩy nói:
- Ồ, lúc nãy nhìn lại nhầm tưởng cave hết date đi trấn tiền, hóa ra là người thân của anh Văn à? Người có bệnh thì nên giữ trong nhà uống thuốc, đừng ra đường kẻo trúng gió.
Mà nói thẳng luôn, các người thấy chị Khanh hiền lành nên muốn dày vò chị ấy thế nào cũng được phải không? Ngày nào cũng trường cái mặt đến đây là muốn sát mấy lần muối vào lòng chị ấy hả?
Hữu Văn xua tay, vội nhìn Thụy Khanh:
- Thụy Khanh, không phải thế, anh không biết chuyện này. Mấy ngày nay cô ta gọi điện liên tục, sợ ảnh hưởng công việc anh còn phải tắt máy. Anh..
Thụy Khanh lắc đầu:
- Tôi không cần biết mối quan hệ của các người ra sao, cũng chưa bao giờ muốn biết. Dây dưa thế nào thì cũng làm ơn tránh tôi ra, để tôi và hai đứa con được yên.
Nói xong cô quay sang nói mấy câu với Huyền Linh. Sau đó Huyền Linh cũng đi xe về nhà, cô đi tập, chẳng quan tâm chuyện phía sau nữa. Cô không tát vào hai cái mặt khiến cô căm hận kia, chỉ vì sợ bẩn tay mình.
Hữu Văn không giữ Thụy Khanh lại, việc anh ta cần làm là giải quyết người phụ nữ này.
Kiều Trinh thấy Hữu Văn hằm hằm nhìn mình cũng sợ hãi, điềm đạm kêu lên:
- Anh Văn, em chỉ vì nhớ anh quá, muốn gặp anh nên mới đợi ở đây, không ngờ chị Khanh chị ấy nhận ra em, nên mới hiểu lầm chút thôi. Anh..
- Đủ rồi.
Hữu Văn không để Kiều Trinh nói hết. Tai anh ta không điếc, năng lực lý giải cũng bình thường. Nghe ra được Kiều Trinh đã đến quấn lấy Thụy Khanh mấy lần rồi. Tâm cơ cũng thật nặng, thảo nào có thể khiến anh ta quay mòng mòng. Nhìn bộ dạng chật vật của Kiều Trinh, Hữu Văn chẳng chút cảm thông, anh ta cười khẩy nói:
- Tôi đã nể tình mấy năm nay cô đem lại niềm vui cho tôi nên mới bỏ qua đơn giản như thế. Cho cô cả cái xe và đồ đạc mấy năm nay tôi mua cho cô. Tôi nghĩ thái độ của tôi đã đủ để khiến cô hiểu mà tự cút đi chứ? Mặt dày mà bám nữa chỉ làm tôi ghê tởm.
Kiều Trinh hoảng loạn, lời nói lung tung:
- Không, không, anh Văn. Em bị người ta hại, em bị người ta lừa. Em không phản bội anh, anh biết em yêu anh như thế nào mà. Dù biết anh có vợ em vẫn chỉ cần ở bên anh là đủ, em chỉ vì yêu anh thôi mà, anh hãy tin em. Chúng ta rồi sẽ lại có con, anh đừng giận em nữa, cho em về nhà đi. Anh đã lên kế hoạch đám cưới rồi còn gì. Đừng vứt bỏ em, em chỉ có anh thôi.
Hữu Văn nhắm mắt, mấy năm thanh xuân của cô ta đều là cho mình, dù sao cũng có lúc động lòng. Nhưng chẳng giãy giụa bao lâu anh ta cũng tỉnh lại, anh ta nói:
- Ai lừa cô đi bar uống rượu? Ai lừa cô đi nhà nghỉ với đàn ông? Lâu nay những lúc không có tôi bên cạnh cô đã làm gì, chơi bời những gì đừng tưởng tôi không biết. Tôi cũng chẳng phải thằng đàn ông duy nhất của cô.
Hữu Văn đến gần, bóp lấy cằm Kiều Trinh đến phát đau, anh ta lại nói:
- “ Vì cái mặt biết diễn này mà tôi mắc phải sai lầm. Nghĩ cô thuần khiết nên yêu chiều hết mực mà bỏ bê vợ con. Giờ biết bản chất cô rồi, cô còn nghĩ tôi mềm lòng đón cô về được sao.
Kiều Trinh, thấy đủ rồi thì buông đi. Mấy năm nay tôi cho cô không ít, đủ để cô sống cuộc sống tốt hơn trước kia rồi. Đừng đua đòi với dân thành phố nữa, cô chơi không nổi đâu. Lấy số vốn tôi cho mà về quê lấy chồng đi. Chúng ta đến đây kết thúc. Đừng theo tôi nữa.”
Kiều Trinh không nói được lời nào, hóa ra anh đã điều tra ra hết rồi. Cô ta hối hận. Cô ta yêu Hữu Văn thật lòng, vì anh ta yêu chiều cô ta, chăm lo cho cô ta học hết đại học.
Nhưng cũng vì ghen ghét vì anh vẫn còn ở với vợ nên cô ta có lúc chán trường, lại gặp được mấy người bạn xấu rủ rê, cô ta cũng chơi thử cho biết. Có lần say xỉn mà quan hệ với một người trong số bạn đó, mới đầu thấy sợ, thấy có lỗi, nhưng có một lần lại có lần hai, cô ta lại sa vào những cuộc vui thác loạn ấy trong những lúc Hữu Văn không ở cạnh.
Từ ngày biết có thai cô ta dừng chơi, nghĩ toàn tâm toàn ý với Hữu Văn nên mới diễn trò để Hữu Văn về bỏ vợ. Anh ngờ chuyện thành rồi cô ta lại mắc sai lầm. Chỉ vì cơn tức mà quên đi tất cả, không ngờ tên đàn ông hôm đó đã cắn thuốc, khi cô ta bảo nhẹ thôi anh ta nghĩ cô ta ỡm ờ còn hăng tiết cười bì ổi, dù cô ta kêu gào thế nào cũng chỉ khiến anh ta mạnh bạo hơn. Vậy nên mới ra cớ sự. Nghĩ vậy là trả thù anh, cuối cùng chịu thiệt lại là mình. Kiều Trinh chết lặng, nhìn Hữu Văn khởi động xe rồi đi mất. Trong đôi mắt là nhiều cảm xúc mà chỉ mình cô ta mới hiểu.