Cuộc Sống Mới - Ly Hôn Vẫn Phải Sống

Chương 5: Chương 5: Ra tòa (1)




Sau hôm ở văn phòng luật về, Thụy Khanh gọi điện thoại báo cho bố mình biết chuyện thám tử đã tra ra. Ở Thành phố T bên kia lại là một tràng mắng chửi đến máu chó lên đầu.

Hôm sau, bố mẹ và em trai xuống Thành H để nói chuyện với Thụy Khanh, cô cũng đem tính toán của mình nói với bố mẹ:

- Nếu anh ta tử tế thì mọi chuyện sẽ không như thế này, nhưng anh ta đã hèn hạ vô sỉ như thế thì con cũng không định làm người tốt. Anh ta lấy tiền của con đi mở công ty, đến khi ăn nên làm ra lại giấu diếm thì chắc lúc đó anh ta đã có tính toán không sạch sẽ rồi.

Cô không ngốc, xâu chuỗi mọi việc lại thì dễ dàng nhận thấy anh ta đã tính toán với cô lâu rồi. Thế thì việc anh ta ngoại tình không chỉ mới gần đây, cũng phải có hai, ba năm rồi.

- Mẹ nó, để em đi đập cho nó một trận, loại khốn nạn như nó là thèm ăn đánh mà.

Hai bố con nóng tính hằm hằm muốn đi, mẹ con Thụy Khanh phải can mãi mới làm cơn giận của họ nguôi xuống. Ông Vinh tức khắc cầm điện thoại lên, gọi điện cho thông gia bên kia chửi mắng một trận, lần này thì không ai cản ông cả. Ông biết nặng nhẹ, chỉ vin vào chuyện Hữu Văn ngoại tình mà mắng đến bên kia không thể nói lại.

Bên kia bố mẹ chồng Thụy Khanh nghe chuyện không thấy bất ngờ. Cũng phải, chắc tên Hữu Văn kia đã nói hết mọi chuyện ra rồi. Chuyện ly hôn dù sao cũng là chuyện lớn, anh ta kiểu gì cũng phải có bố mẹ làm hậu thuẫn mới dám làm chuyện này. Đó là con trai họ, dù đúng dù sai họ cũng sẽ bênh con trai mình. Chỉ là cái kiểu có mới nới cũ, bạc bẽo, vô tình của họ khiến gia đình Thụy Khanh lạnh lòng một trận. Cô cũng chẳng trông chờ điều gì nữa, biết có nói cũng chẳng được gì.

Trước mặt bà Hòa và Thụy Khanh, hai bố con ông Vinh không nhắc đến việc đánh đấm nữa. Nhưng xế chiều hôm ấy hai bố con đi xe ra hỏi nhà, đợi trước của công ty OVA, theo Hữu Văn đến đoạn đường vắng thì chặn đầu xe lại, anh ta vẫn đi chiếc xe máy cũ ngày trước. Hai bố con ông Vinh cười khẩy một trận, thằng này thật giỏi giả vờ. Sợ lộ ra tài sản phải chia chác đây mà.

Xuống xe, chẳng nói chẳng rằng Thụy Nam xông vào đạp luôn một phát vào bụng Hữu Văn khiến anh ta ngã ngửa. Lại chạy đến nhấc cổ áo anh ta kéo lên, tiện tay lột cái mũ bảo hiểm ra chửi.

- Thằng chó, mày nghĩ mày là thằng b** nào mà dám làm chuyện mất dạy này. Chị tao hết lòng với mày, mày lại đối xử như thế à. Nói cho mày biết, bây giờ là nhà tao khinh bỉ mày, chị tao bỏ mày. Mày lấy tư cách đ* gì mà ruồng rãy chị tao. Khốn nạn.

Thụy Nam lại đạp một phát suýt trúng chỗ hiểm của Hữu Văn khiến anh ta ngã ra. Lại nói:

- Tao không đánh mày tàn phế không phải vì sợ mày mà là tao không thèm để máu bẩn mày vấy tay tao. Rồi đời còn dài, sẽ có ngày mày phải trả giá cho những việc hôm nay mày làm. Cứ hưởng thụ mấy ngày tốt lành này đi. Thằng đạo đức giả.

Hữu Văn vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cú đá, hoảng hốt nhìn, mặc Thụy Nam chửi bới cũng chẳng dám nói câu gì. Cậu em vợ này nóng tính như hổ, lại thích vận động, thân hình to cao, nhìn thôi anh ta đã không có gan bật lại rồi. Chuyện này anh ta thế mà quên mất, nhưng mà, đau thật!

Ông Vinh đứng một lúc nhìn rồi tiến lại, dang tay tát thật mạnh một cái, hừ một tiếng rồi kéo Thụy Nam lên xe về nhà.

Hữu Văn căm tức nhìn theo xe mà không làm gì được, cũng không dám làm gì. Nhếch nhác lê thân về nhà.

- -- ------ ------.

Hữu Văn tên kia sau khi đến lấy đơn ly hôn liền gửi ra tòa án quận. Trong thời gian đợi tòa gọi, hắn cũng không về thăm con lấy một lần, Thụy Khanh thấy vậy cũng không nói gì. Nhưng Lâm Anh đã 7 tuổi, đã có nhận thức về mọi chuyện xảy ra quanh mình. Cậu nghe thấy ông bà ngoại nói với mẹ chuyện ly hôn, lại thấy bố không ở nhà ngủ như trước nữa, chỉ đến thăm hai anh em cậu chốc lát rồi đi, thỉnh thoảng gọi điện thoại nói chuyện. Một tuần nay thì không thấy mặt cũng không gọi điện.

Ngày hôm đó đi học tại trung tâm, Lâm Anh hỏi cô giáo mình “ly hôn nghĩa là gì?”. Cô giáo hơi bất ngờ, cũng giải thích sơ sơ. Lúc Thụy Khanh đến đón con, cô giáo mới đem chuyện này nói lại.

Thụy Khanh nghe mà nhoi nhói, trong chuyện này cô đã bỏ qua cảm xúc của các con rồi.

Tối hôm đấy, ăn cơm xong, Thụy Khanh ngồi trước mặt hai con, coi hai đứa như người trưởng thành mà nói chuyện. Cô cố tìm từ ngữ để mở lời với các con.

- Lâm Anh, My Anh. Trước hết mẹ xin lỗi các con vì đã không giữ được cho các con một gia đình hạnh phúc.

Hai anh em nhìn vẻ mặt của mẹ, dù cái hiểu cái không nhưng cũng nghiêm mặt gật đầu. Nhìn hai con, Thụy Khanh nói tiếp:

- Chắc các con cũng thấy đấy, bố các con từ lâu đã không còn ở nhà mình..

Nghe đến đây đột nhiên Lâm Anh khóc lên, cậu đã nghe cô giáo nói, ly hôn là hai vợ chồng sẽ không ở cùng nhau nữa, nay mẹ cũng nói thế rồi. My Anh thấy anh trai khóc, cô bé cũng anh anh khóc lên. Nhất thời trong căn nhà ba mẹ con ôm nhau khóc thành một đoàn. Lâm Anh hỏi:

- Mẹ ơi, vì sao thế ạ, sao bố lại không ở cùng chúng ta nữa?

Lau khô nước mắt cho hai con, lại ôm hai đứa thật chặt. Thụy Khanh nói:

- Mẹ không muốn nói dối hai đứa, vì trước sau gì các con cũng biết… Bố con đã có một gia đình khác, sau này trong nhà chỉ có ba mẹ con mình thôi. Nhưng mẹ hứa, sẽ yêu thương hai đứa thật nhiều, sẽ cho hai đứa cuộc sống đủ đầy không kém người khác, chúng ta sẽ không tách nhau ra. Hai đứa có muốn ở với mẹ không?

- Mẹ, con muốn ở với mẹ.

My Anh mở đôi mắt to ngấn nước lên nói với mẹ. Bàn tay nhỏ ôm lấy mặt Thụy Khanh vuốt vuốt.

- Mẹ ơi, bố không thương mẹ nữa thì sau này con và em sẽ thương mẹ, dù thế nào con cũng không bỏ mẹ đi đâu.

Lâm Anh bỗng nói một câu khiến Thụy Khanh không ngờ. Từ lúc nào con trai cô đã như một người đàn ông trưởng thành thế này? Là vì tâm trạng của cô gần đây đã khiến thằng bé thấy được sự thương tổn sao? Thụy Khanh vừa khóc vừa cười:

- Cảm ơn con, con trai ngoan của mẹ!

- Mẹ/ Mẹ.

________---- -----________

Không biết có phải vì tâm lý bất ổn gây nên rối loạn hay không mà từ khi Hữu Văn nói muốn ly hôn, Thụy Khanh ăn uống rất kém, giấc ngủ cũng bất ổn, mới đó đã gầy một vòng. Trước đây cô không để ý đến bản thân mới dẫn đến chồng chán chồng chê. Nếu bây giờ cô lại vì chuyện này mà héo rũ thì chính cô đã ngược đãi bản thân mình rồi.

Ổn định lại tinh thần, cô nhìn bộ quần áo mặc trên người đã rộng ra một khoảng, tự hỏi có nên tiện thể giản cân khỏe mạnh hay không nhỉ? Năm nay cô mới hai bảy tuổi thôi, vậy mà vì che cái béo cô toàn khoác trên người hai màu đen và xám, mặt không trang điểm, tóc không tạo kiểu, trông chẳng khác nào mẹ bổi bốn mươi. Cô thậm chí tự nhận mình còn không bằng nữ luật sư Trần Hương đã 40 tuổi kia. Bà ấy đã nói với cô “ Phải yêu chính mình.”

- Phải thay đổi thôi, lấy lại thanh xuân, phải khỏe, phải đẹp. Không vì ai, vì chính mình.

Từ hôm đấy cô lên kế hoạch ‘ Khỏe + Đẹp’ thực hiện mỗi ngày. Sáng dậy từ 5h30 tập thể dục và chạy quanh sân một tiếng. Sau đó gọi con dậy ăn sáng rồi đưa con đến lớp học, buổi trưa các con ăn cơm tại lớp, cô chỉ ăn miếng bánh giành cho người giảm cân và uống nước trà xanh mật ong chanh. Tối cô nấu cho con bữa ăn phong phú còn mình chỉ ăn rau củ. Ăn tối xong ba mẹ con tản bộ nửa tiếng rồi mới về nhà, cô làm việc, con ngồi chơi, đúng 10h cho con lên giường đi ngủ, còn cô tập mấy động tác yoga trên mạng thêm nửa giờ. Cô sẽ không dại gì thức khuya làm việc nữa mà sẽ sắp xếp hợp lí, khoa học hơn.

Một tuần sau kiên trì thực hiện kế hoạch ‘Khỏe+ Đẹp’ của mình, Thụy Khanh đã nhận được hiệu quả thấy rõ. Giấc ngủ cô sâu hơn, đầu bớt choáng váng. Đứng lên cân thấy còn 67, vậy là giảm thêm được hai cân trong một tuần rồi. Không có gì không thể, cô càng nỗ lực hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.