“Huệ Tiên, đang nghĩ gì vậy?”. Triệu Sĩ Trình vào phòng chỉ thấy Đường Uyển ngồi chống tay nhìn nến đỏ cháy uốn lượn trên bàn, chân mày nhăn nhíu, nghĩ gì đó đến độ xuất thần, bên cạnh có người đến gần cũng không phát hiện.
“Ưm ~ A, chàng về rồi”. Đường Uyển bừng tỉnh, vội đứng dậy rót cho Triệu Sĩ Trình một ly trà, đưa cho chàng, khẽ nhíu nhíu mày hỏi. “Chàng bị chuốc bao nhiêu rượu?”.
Không ít người đến uống rượu mừng là đồng lứa với Triệu Sĩ Trình, tính tình Triệu Sĩ Trình vốn sang sảng hào phóng, cảm tình với bạn bè cũng rất tốt, vì vậy đêm tân hôn bọn họ mới buông tha cho Triệu Sĩ Trình, cũng không ồn ào đòi chuốc say chàng, nhưng thoát được một ngày không thoát được mười năm, ngày hôm qua một đám người lôi kéo Triệu Sĩ Trình chuốc rượu cả ngày, say bất tỉnh nhân sự, đêm qua là được người nâng về. Đường Uyển nghĩ vậy coi như xong, ai biết hôm nay lại tha một thân mùi rượu trở về?
“Không bao nhiêu”. Triệu Sĩ Trình rất hưởng thụ Đường Uyển săn sóc và hờn dỗi, chàng cười. “Tất cả mọi người đều đúng mực, ngày hôm qua chuốc ta nhiều như vậy, hôm nay đương nhiên không thể lại ép buộc. Với lại bọn họ đại đa số không phải rời khỏi Sơn Âm chiều nay thì cũng là sáng mai lên đường, không dám uống nhiều, trên người nặng mùi rượu vì không cẩn thận đổ vài chén lên áo…”.
“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, chàng liền giải thích nhiều như vậy”. Đường Uyển liếc chàng, nhưng rất thích hành động của chàng, nếu không để ý đến mình rất nhiều thì chàng đâu có nói, nàng cười. “Em sai người hầu chuẩn bị nước tắm, chàng tắm sạch sẽ thoải mái đi đã, em không muốn ở gần người sực nức mùi rượu, vô duyên vô cớ lại dính hết mùi thối vào người”.
“Vốn ta định đi tắm cho sạch, ta cũng thích cả người khoan khoái, nhưng nghe em ghét bỏ như vậy, ta lại không muốn đi chút nào”. Đường Uyển trêu đùa khiến Triệu Sĩ Trình vui vẻ, chàng buông ly trà nhích lại gần, làm bộ phải ôm Đường Uyển, miệng còn cười. “Ta phải lây hết mùi thối qua cho em mới được”.
Đường Uyển cười khúc khích trốn tránh hai lần đã bị chàng ôm vào lòng, mùi rượu trên người chàng nồng làm nàng nhăn mặt, Triệu Sĩ Trình thấy vậy lập tức buông nàng ra, sau đó gọi nha hoàn bên ngoài chuẩn bị nước ấm.
Người này… Triệu Sĩ Trình săn sóc Đường Uyển biết từ lâu, nhưng vẫn bị chàng làm cảm động, nàng lại rót thêm trà cho Triệu Sĩ Trình, có điều không đưa cho chàng mà tự đưa đến bên miệng cho chàng uống, Triệu Sĩ Trình cười tươi rạng rỡ, thích ý uống hết trà, khen. “Trà này thơm thật”.
Đường Uyển bị Triệu Sĩ Trình khen khoa trương chọc cho buồn cười, tâm sự nho nhỏ trong lòng sớm bị nàng ném đến nơi nào, chỉ còn lại hạnh phúc và thỏa mãn.
“Vừa rồi suy nghĩ chuyện gì, có phải việc khó xử không?”. Triệu Sĩ Trình lại đột nhiên hỏi, chàng vẫn nhớ bộ dáng buồn rầu vừa rồi của Đường Uyển, nhất định có chuyện khiến nàng khó xử.
“Cũng không có gì, chỉ là…”. Đường Uyển định qua loa, nhưng vừa nói hai chữ, nàng nhìn Triệu Sĩ Trình, âm thầm suy nghĩ không biết có nên kể hết chi tiết cho chàng nghe hay không.
Đường Uyển chưa bao giờ hoài nghi tâm ý của Triệu Sĩ Trình dành ình, chưa bao giờ hoài nghi chàng có thể bảo vệ mình cả đời hay không, kiếp trước là vậy, chẳng sợ chàng bị người ta chỉ trỏ, bị người ta cười nhạo, chàng luôn mỉm cười đối mặt với mình, nghiêm khắc ra lệnh người hầu không được lắm miệng để chuyện buồn phiền lọt vào tai mình, chuyên tâm tìm y hỏi dược, muốn giải cứu mình ra khỏi bệnh tật triền miên…
“Huệ Tiên, chúng ta đã là vợ chồng, vợ chồng là một thể, em có nơi nào buồn phiền, cứ nói cho ta biết”. Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển, trịnh trọng nói.
“Thật sự không có gì”. Đường Uyển hơi bất đắc dĩ nhìn Triệu Sĩ Trình, suy tư một chút, nàng quyết định để lộ cho Triệu Sĩ Trình biết một hai, nàng muốn hạnh phúc bình yên, mà đôi khi để có được hạnh phúc phải dùng một ít thủ đoạn nhỏ.
“Huệ Tiên ~”. Triệu Sĩ Trình vẻ mặt nài nỉ, tươi cười cổ vũ, cứ vậy nhìn Đường Uyển, chờ nàng nói thật với mình.
“Thực sự không phải chuyện gì ghê gớm”. Triệu Sĩ Trình kiên trì khiến Đường Uyển vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói. “Vừa rồi bà vú nói cho em nghe một chuyện, lòng em không thoải mái lắm”.
“Nói cái gì?”. Triệu Sĩ Trình nhíu mày, bà vú của Đường Uyển vốn che chở nàng, nhất định không phải nguyên nhân nàng phiền não, có lẽ bà ấy phát hiện điều gì đó thiếu thỏa đáng, cố ý lại nhắc nhở Đường Uyển, làm lòng nàng không thoải mái, vậy là ai đã làm chuyện gì khiến Đường Uyển buồn lòng?
“Bà vú khuyên em chọn mấy nha đầu thích hợp, dạy dỗ tốt rồi cho chàng thu phòng”. Đường Uyển nhìn thấy mặt Triệu Sĩ Trình lập tức đen lại, hiểu chàng mười phần phản cảm chuyện này, Đường Uyển nắm tay chàng trấn an. “Em từ chối thẳng thừng bà vú. Em không phải loại người hồ đồ, sẽ không vì vài lời đặt điều mà hành động ngốc nghếch tự tay cắm dằm vào tim, làm chàng khổ sở còn thương tổn tình cảm của chúng ta trong lúc chúng ta tân hôn vui vẻ”.
Đường Uyển nói, sắc mặt của Triệu Sĩ Trình dần tốt lên, nhưng chàng vẫn không bỏ qua ý tứ Đường Uyển nhắn nhủ, nhíu mày hỏi. “Lời đặt điều nào?”.
“Là người ta đồn dì định tặng em họ cho chàng làm thiếp”. Đường Uyển cười khổ. “Bà vú nghe gió như nghe bão, lo lắng nếu chuyện đó thật xảy ra thì sau này em khó sống nên khuyên em rộng lượng chút, chuẩn bị mấy nha đầu thích hợp cho chàng thu phòng, miễn đến lúc đó… Tử Quy, chàng đừng trách bà vú”.
“Ta trách bà ấy làm gì”. Triệu Sĩ Trình cười cười, có điều trong bụng âm thầm ngẫm nghĩ, chàng biết từ lâu là tiểu Lý phu nhân có tâm tư đưa con gái cho chàng làm thiếp nhưng chưa bao giờ để tâm, Lý phu nhân không gật đầu, mà chàng tuyệt đối cũng không bao giờ đồng ý chuyện vớ vẩn đó. Tuy nhiên chàng muốn biết làm sao Dương ma ma biết chuyện này, còn tiết lộ cho Đường Uyển. Chàng nghĩ nghĩ, nhìn Đường Uyển, nói. “Sao bà vú nghe được tin đồn này? Là ai nói cho bà ấy biết?”.
“Em không biết bà vú nghe ở đâu, em hỏi thế nào cũng không chịu nói, chỉ bảo tin tức tuyệt đối tin cậy được”. Đường Uyển nghĩ nghĩ rốt cuộc vẫn giấu đi Điền ma ma, không phải nàng ngại bà ta, nàng chỉ không muốn ra mặt chống đối Điền ma ma. Tuy nói nàng là chủ tử, Điền ma ma chỉ là người hầu, nhưng người hầu cũng có ba bảy loại, bà ta là ma ma đắc lực bên người Lý phu nhân, rất được tín nhiệm, chồng bà ta lại là quản gia, Điền ma ma – không thể nghi ngờ – chính là người hầu có thân phận cao nhất trong các người hầu. Bản thân mặc dù không sợ bà ta, nhưng con dâu vừa vào cửa liền ầm ĩ với ma ma quản sự của mẹ chồng thật không phải chuyện khiến người ta khoái trá, Đường Uyển sẽ không làm lỗi.
Tin tức tuyệt đối tin cậy được? Triệu Sĩ Trình nghe xong hừ lạnh một tiếng, nhưng nhìn thấy Đường Uyển mỏi mệt, chàng không tiếp tục truy vấn, dù Đường Uyển không biết thật hay biết mà không muốn đắc tội người nào, truy vấn chẳng lợi ích gì.
Chàng cười an ủi Đường Uyển, nói. “Đám người hầu hễ nhàn rỗi vô sự là thích nói huyên thuyên, nhất là huyên thuyên về chủ nhân, em đừng để bụng, tổ thêm chuyện phiền lòng”.
Tuy an ủi Đường Uyển như vậy, Triệu Sĩ Trình vẫn rất để ý người nọ rốt cuộc là ai, cân nhắc xem ai nói với Dương ma ma, tâm tư của tiểu Lý phu nhân không phải ai cũng biết, người có thể khiến Dương ma ma tin tưởng nhất định rất có thể diện trong nhà, nhưng là ai? Bên người chàng chỉ có vài nha hoàn, lại không cùng đẳng cấp với Dương ma ma, bọn họ cũng không có khả năng biết việc đó, hẳn không phải bọn họ. Vậy hiềm nghi lớn nhất là người hầu bên cạnh mẹ, xem ra nên nhắc mẹ một chút, để mẹ dạy dỗ người bên cạnh biết quy củ, đừng nuôi lá gan càng lúc càng phình to.
“Em biết”. Đường Uyển gật đầu, sau đó thành thật. “Nhưng mà trong lòng em rất khó chịu, Tử Quy, nếu dì có tâm tư và tính toán như vậy, thật sự đưa em họ đến cửa, chàng sẽ làm sao?”.
“Dì có ý định đó không phải ngày một ngày hai, đừng để ý tới. Hơn nữa, dì muốn làm thế nào là chuyện của dì, ta tuyệt đối không đồng ý nhận em họ vào cửa, mẹ cũng sẽ không. Em đó, yên tâm một trăm lần đi”. Triệu Sĩ Trình lập tức cam đoan với Đường Uyển, chàng không muốn Đường Uyển hiểu lầm.
“Tử Quy đã nói vậy, đương nhiên em yên tâm”. Đường Uyển nở nụ cười, sau đó lại thở dài một hơi. “Em thật không hiểu vì sao dì lại như vậy nữa, nỡ lòng cho con gái đi làm thiếp, dì không biết là làm thiếp thì sống chết đều nằm trong tay người khác sao?”.
“Dì có gì để tiếc chứ, dù sao cũng không phải con ruột do mình sinh ra”. Triệu Sĩ Trình một câu nói toạc hết ảo diệu bên trong, tiểu Lý phu nhân không phải không thương con gái, chẳng qua là không thương con gái không phải bà ta sinh ra thôi.
“Thì ra là vậy, khó trách…”. Đường Uyển lắc đầu, con không phải mình sinh thì không đau lòng, xem bọn họ là cái đinh trong mắt muốn nhổ ra, nhưng nếu nhổ ra lại đổ được vào nhà họ Triệu vừa có lợi cho bản thân vừa được người khác khen là thiện lương hiền lành, kiếm cho con gái thứ xuất một tấm chồng trong sạch.
“Cho nên, em càng yên tâm nhé, ta không cần nói mẹ cũng cự tuyệt dì”. Triệu Sĩ Trình cho Đường Uyển thêm một liều thuốc an thần.
“Em biết rồi”. Đường Uyển cười. “Sau này nhất định em sẽ không tin những lời nhàn ngôn toái ngữ này nữa, càng không để nó ảnh hưởng đến tâm tình của mình, chàng cũng yên tâm đi”.
“Vậy là tốt rồi”. Triệu Sĩ Trình gật đầu, Hồng Trù tiến vào bẩm báo nước ấm đã chuẩn bị xong, Triệu Sĩ Trình tỏ vẻ bản thân đã biết, nói thêm vài câu với Đường Uyển, chọc cho nàng cười rộ lên tạm thời quên mất phiền não xong mới đi tắm.