Cuộc Sống Mới Của Đường Uyển

Chương 42: Chương 42: Mẹ Con Nhà Họ Triệu




“Mẹ, mẹ có nghe được tin nhà họ Đường tuyển chồng cho Huệ Tiên cô nương không?”. Triệu Sĩ Trình không để ý nha hoàn ngăn cản, trực tiếp xông vào thư phòng của mẹ, nói với Lý phu nhân – người vẫn đang ngồi ở bàn viết thư pháp.

Tay của Lý phu nhân khẽ run lên, bút trượt xuống, bức thư pháp viết hơn nửa canh giờ xem như bỏ đi. Bà đặt bút qua một bên, nhìn đứa con trai đang thiếu kiên nhẫn, thản nhiên nói. “Tử Quy, con hẳn là biết mẹ không thích kết giao với nhiều người, bên ngoài có tin tức gì, mẹ không có tâm tư tìm hiểu”.

“Như vậy là mẹ không biết?”. Triệu Sĩ Trình trong bụng không tin lời Lý phu nhân nói, nhưng chàng cũng không nói thẳng ra khiến Lý phu nhân mất mặt, mà chỉ cười. “Mẹ, con vừa nghe được tin đó, mẹ có thể sai người đi xác thực được không? Nếu là đúng, xin mẹ tìm bà mối nào nổi tiếng đến nhà họ Đường một chuyến”.

Lý phu nhân cảm thấy cực kỳ không thoải mái, bà ngồi xuống, thuận tay nhận chén trà nha hoàn bưng tới, nhấp một ngụm, sau đó nhìn vẻ mặt kỳ vọng của con trai, nhàn nhạt mở miệng. “Tử Quy, nếu mẹ nói mẹ không muốn thì sao?”.

Không muốn? Triệu Sĩ Trình chẳng thể hiểu sai ý của Lý phu nhân được, Lý phu nhân quả nhiên không muốn làm thông gia với nhà họ Đường, không muốn nhận Đường Uyển làm con dâu, nhưng mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, chàng sẽ cố gắng, không thể bỏ lỡ người con gái duy nhất từng khiến chàng động lòng. Nghĩ đến đó, Triệu Sĩ Trình thẳng thắn hỏi. “Mẹ không thích Huệ Tiên hay không thích việc cô ấy đã từng thành thân?”.

“Cả hai”. Lý phu nhân cũng bộc trực. “Tuy mẹ chỉ mới gặp cô ấy có hai lần, nói chuyện mấy câu sơ sơ, không thể nói là không thích, nhưng cũng không thể nói là thích, chỉ biết cô ấy rất tài hoa, không hơn. Nhưng nếu cưới cô ấy vào nhà họ Triệu chúng ta, mẹ không mấy tin tưởng, chẳng có bà mẹ nào chấp nhận nhìn đứa con trai chưa từng kết hôn của mình lấy một người phụ nữ bị ruồng bỏ”.

“Mẹ, con không cần mẹ rất thích cô ấy, chỉ cần mẹ không ghét cô ấy là đủ rồi. Mẹ đừng quên, con trai mẹ là người cưới vợ, sống cả đời với cô ấy, biến già bên nhau, con có thích cô ấy hay không mới là quan trọng nhất. Về phần cô ấy từng thành thân…”. Triệu Sĩ Trình nhìn Lý phu nhân, nụ cười chưa bao giờ tắt. “Chính vì cô ấy từng là vợ của Lục Vụ Quan, con mới có cơ hội quen biết cô ấy, ái mộ cô ấy sâu đậm, cho nên, đối với con mà nói, cô ấy từng thành thân hay chưa không quan trọng, mẹ cũng đừng quá để ý chuyện này”.

“Nếu mẹ kiên quyết không cho phép con cưới cô ấy thì sao?”. Lý phu nhân nhìn con, từ trước tới nay bà rất ít khi phải lo lắng cho nó, con trai bà không có tài hoa tuyệt diễm, nhưng cũng không phải hạng người tầm thường, bề ngoài chẳng mỹ mạo như Phan An, nhưng tuấn tú lịch sự, quan trọng là cá tính nó rộng rãi và cởi mở, còn có sự chính trực hiếm thấy ở người khác, hấp dẫn mọi người thân cận với nó. Bà vẫn luôn cho rằng nó sẽ cưới tiểu thư khuê các nào đó nó yêu, nhà họ Triệu bọn họ không cần con dâu có tài vô hạn, chẳng cần xinh đẹp xuất trần, càng không cần gia tộc quyền thế, quan trọng nhất là tình ý tương thông với con trai bà, ân ân ái ái là tốt rồi, cái khác không thành vấn đề. Nhưng mà, bét ra đó phải là cô gái trong sạch, chứ không phải phụ nữ bị nhà chồng ruồng rẫy như Đường Uyển.

“Nếu mẹ kiên quyết không đồng ý, con trai đành bỏ lỡ Huệ Tiên. Không có cha mẹ đồng ý, bà mối dẫn lời, dù con có bản lĩnh đến đâu cũng không thể cưới Huệ Tiên về nhà, đúng không?”. Triệu Sĩ Trình chẳng buồn bực, vẫn bình tĩnh nhìn Lý phu nhân, chẳng qua nụ cười tươi của chàng bất tri bất giác biến mất, chàng nghiêm nghị nói. “Nhưng, cả đời con trai mẹ sau này sẽ không hạnh phúc, thậm chí không có ý định lập gia đình, đối với con, lập gia đình là để nắm tay người con gái con yêu cùng chung sống, không phải chuỗi ngày đồng sàng dị mộng, bằng mặt không bằng lòng với một người phụ nữ con không yêu, nếu không thể cưới người con gái con yêu, con thà tình nguyện độc thân cả đời”.

“Con…”. Lý phu nhân biết Triệu Sĩ Trình không phải đang hù họa bà, trên thực tế tới tận bây giờ con trai bà chưa kết hôn là vì nó không muốn, Lý phu nhân chẳng thể làm gì được, đành thỏa hiệp.

“Mẹ, mẹ hiểu con chứ?”. Nụ cười quay lại trên gương mặt Triệu Sĩ Trình, chàng thành khẩn nói. “Nếu mẹ trì hoãn hay sơ sẩy để nhà họ Đường gả mất Huệ Tiên cho người khác, con chỉ có thể sống độc thân cả đời. Ai da, đến lúc đó nha, mẹ cũng đừng oán giận con trai mẹ bất hiếu không chịu thành thân ẹ ẵm cháu”.

“Nếu nhà họ Đường không chịu con thì sao?”. Lý phu nhân chuyển ý, thay đổi cách hỏi.

“Con mặc kệ nguyên nhân nào, chỉ xin mẹ vì chung thân đại sự của con trai mà lo lắng một chút”. Triệu Sĩ Trình mới chẳng thèm quan tâm nguyên nhân gì, chàng tin tưởng nếu mình đã thuyết phục mà người khác không tiếp thu thì sai là ở chỗ bản thân mình.

“Được rồi, mẹ sẽ xem xét, con cần làm gì cứ đi làm đi”. Lý phu nhân bị chọc tức tới không muốn nhiều lời với con trai nửa câu, trực tiếp đuổi người, để nó lượn qua lượn lại trước mắt bà nói thêm gì chọc bà giận càng mệt.

“Con trai chờ tin tốt từ mẹ nhé”. Triệu Sĩ Trình chỉ cần Lý phu nhân biết tâm ý và sự kiên trì của chàng là được, không thể đẩy quá giới hạn, Lý phu nhân mà tức giận thật thì dù nghe theo chàng đến nhà họ Đường cầu hôn, cưới Đường Uyển vào cửa, Lý phu nhân sẽ luôn bất mãn với Đường Uyển, đến lúc đó mẹ chàng làm khó Đường Uyển thì không ổn lắm. Nàng ở nhà họ Lục đã chịu đủ mẹ chồng oán trách và chì chiết rồi, chàng không nỡ để nàng phải chịu thêm khổ sở.

“Chao ôi, đúng là oan nghiệt mà”. Nhìn con trai rời đi, Lý phu nhân thở dài một hơi, cụt hết hứng viết viết vẽ vẽ, mệt mỏi dặn dò ma ma bên cạnh. “Đi chuẩn bị một chút, ngày mai ta đến nhà họ Đường chào hỏi”.

“Phu nhân, phu nhân thật sự thuận theo ý lang quân, cầu cưới Đường tiểu nương tử sao?”. Điền ma ma bên người Lý phu nhân hơi chần chừ, bà này là nha hoàn của hồi môn của Lý phu nhân, đến nhà họ Triệu được ân điển gả ột quản sự, chồng bà hiện là tổng quản thứ hai ở nhà họ Triệu, bà vẫn hầu hạ bên người Lý phu nhân, được Lý phu nhân tin tưởng sâu. Bà xem vẻ mặt cau có của Lý phu nhân, nhẹ giọng nói. “Phu nhân, hôn nhân đại sự đến bây giờ đều là vâng theo cha mẹ, không thể theo Đại lang tùy hứng được. Đường tiểu nương tử tuy bộ dạng xinh đẹp, tài hoa nhất đẳng, tính cách cũng tốt, nhưng chung quy vẫn bị nhà họ Lục ruồng bỏ… Khụ khụ, cưới con dâu như vậy vào nhà, không thỏa đáng lắm”.

“Nếu không làm thì biết làm sao đây?”. Lý phu nhân phiền não trong lòng, nói chuyện cũng không dễ nghe, lãnh đạm nói. “Bà không phải không biết tính tình Tử Quy, nếu nó không coi trọng thì chuyện gì cũng tùy tiện được, nhưng nếu nó đã cứng rắn thì ta chỉ có thể thuận theo nó thôi. Chẳng lẽ thật muốn vì chuyện này mà phá hỏng tình cảm mẹ con chúng ta, thậm chí khiến Tử Quy bướng bỉnh với ta cả đời không chịu lập gia đình?”.

Điền ma ma hơi sững người, tuy rằng Triệu Sĩ Trình không mấy thân cận với bà, thậm chí có phần không thích bà, nhưng bà vẫn là người nhìn Triệu Sĩ Trình lớn lên từng ngày, tự nhiên hiểu tính tình Triệu Sĩ Trình, Lý phu nhân vừa nói đúng là bà không thể phản bác.

“Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi”. Lý phu nhân không có tâm trạng nói thêm cái gì, nhàn nhạt tự ngẫm. “Bây giờ còn chưa biết thái độ của nhà họ Đường sao, nói gì cũng vẫn là quá sớm, cứ đi nhà họ Đường một chuyến đã, coi ý tứ sao rồi nói sau”.

“Dạ, nô tỳ xin đi trước chuẩn bị”. Điền ma ma nghĩ cũng đúng, cho dù muốn làm gì thì bây giờ vẫn còn quá sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.