Cuộc Sống Mới Của Đường Uyển

Chương 6: Chương 6: Mẹ Dạy Con Gái (1)




“Mẹ”. Vào phòng cùng Hồ phu nhân, Đường Uyển không nhịn được phải hỏi. “Chị dâu cả và chị dâu thứ có gì đó lạ lắm, cảm giác không minh bạch, lời nói luôn có hàm ý khác, giữa hai người có mâu thuẫn?”.

“Con nói thử xem?”. Hồ phu nhân cười, hỏi lại một câu, cố ý đánh đố mắt nhìn người của con gái, xem ra con thật muốn thay đổi, trước kia nàng luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, làm sao để ý đến những chuyện nhỏ nhặt bên cạnh, càng không cố tình muốn hỏi bà.

“Con cảm thấy có”. Đường Uyển không cần nghĩ liền nói. “Lời họ nói mới nghe giống như chẳng có gì, nhưng cẩn thận cân nhắc một chút sẽ cảm thấy có vấn đề, tuy rằng không trực tiếp đối chọi gay gắt, nhưng cũng không thân mật như vẻ bề ngoài”.

“Có nghe ra ý tứ trong lời cả hai không?”. Hồ phu nhân không ôm nhiều hy vọng, hỏi một tiếng, không quá ngạc nhiên khi thấy Đường Uyển lắc đầu, Hồ phu nhân cười. “Vậy vì sao cảm thấy những lời đó kỳ quái?”.

“Vài câu rất lạ”. Đường Uyển nhớ lại. “Sau khi chị dâu cả nói bản thân già, ánh mắt không tốt, lời nói của cả hai liền sao sao ấy”.

Hồ phu nhân âm thầm thở dài trong lòng, xem ra con gái đúng là thay đổi, nhưng chưa đặt hết tâm tư vào vấn đề này, chỉ nghe được mỗi hai câu là lạ, bất quá xem như có tiến bộ một chút, nếu là trước kia chắc nửa câu nàng cũng không nghe ra.

Nghĩ vậy, Hồ phu nhân tươi cười. “Sắc mặt của Lệ Nga như thế nào, chúng ta đều nhìn thấy, Ngọc Trân cố ý nói như vậy, cũng không phải thật sự cảm thấy mắt mình kém, mà là nói kháy Lệ Nga không biết tốt xấu, dám xị mặt ra trước mặt mẹ… Tam nương, con còn nhớ rõ mẹ đã dạy con, mặc kệ trong lòng có khó chịu hay không cũng không được tùy ý tỏ thái độ trước mặt người lớn, nhất là cha mẹ chồng không?”.

“Con nhớ rõ”. Đường Uyển gật đầu, sao nàng lại quên lời mẹ dạy được? Chỉ là những lời đó không có đất dụng võ, nàng cung kính Đường phu nhân hết mức, mặc kệ tâm tình nàng ra sao mặt vẫn luôn tươi cười đón chào, nhưng mà rồi sao? Không đổi lại được một nụ cười, chỉ có vô duyên vô cớ răn dạy.

Hồ phu nhân đọc được trong mắt Đường Uyển : nàng không cho là đúng, bà mỉm cười, trực tiếp hỏi. “Tam nương cảm thấy chúng vô dụng phải không?”.

“Dạ”. Mẹ ruột thân yêu của nàng, Đường Uyển không tất yếu che giấu, thành thật gật đầu.

“Mẹ chỉ có thể nói như thế này : người đã không ưa con, muốn gây phiền toái cho con thì dù con có làm gì đi chăng nữa họ vẫn không chấp nhận được”. Hồ phu nhân không buồn do dự gộp Đường phu nhân vào loại người thích gây khó dễ cho người khác, bà ôn hòa nhìn con. “Đối với người như vậy, con làm cái gì cũng coi như không tốt, nhưng cũng không thể vì vậy mà không làm gì cả. Giống như mẹ vừa nói, nếu con đã tươi cười chào đón người đó, nhưng người ta vẫn bới móc con, vậy chính là bà ta làm khó dễ con, không muốn con được thoải mái, nhưng nếu con không làm, vậy thì con là người vô lý trước, nên bị người ta quở trách. Kết quả nhìn thì có vẻ như nhau, thật ra không như nhau, ít nhất con có làm thì không thẹn với lương tâm, cũng không cho người ta cơ hội lên án con thất lễ”.

“Ý mẹ con hiểu được, giống như lúc mở tiệc chiêu đãi chẳng hạn, thể nào cũng có vài người mình không thích nhưng vẫn phải mời, mẹ không thể chê phiền mà không mời người ta. Con gái nhớ mẹ từng nói rằng mời hay không mời là chuyện của mình, nhưng tới hay không tới là chuyện của người ta. Nếu mời mà người ta không tới, tức là người đó nghĩ phần giao tình với chúng ta là không cần thiết, là người đó thất lễ, nhưng nếu mình không mời thì mình lại là người thất lễ”. Đường Uyển gật gù, đạo lý này nàng nghe Hồ phu nhân giảng giải không chỉ một lần, nhưng lúc trước chưa từng hiểu hết, hiện tại bỗng nhận ra cái lý bên trong nó.

Trước khi nàng xuất giá, Hồ phu nhân tuy không dạy nàng quản gia, cũng không muốn thay đổi bản tính đơn thuần của nàng, nhưng vẫn dặn dò cẩn thận về nhà chồng phải hầu hạ cha mẹ anh chị em chồng như thế nào, nàng chưa từng phạm sai lầm ở những mặt đó, bằng không lý do nàng bị ruồng bỏ sẽ không chỉ là “Một năm chưa sinh được con” mà còn có “Cha mẹ chồng không thích“, Đường phu nhân nhất định sẽ buộc hết tội danh có thể lên người nào, để thế nhân hiểu được bà ta “bất đắc dĩ” cỡ nào.

“Chính là ý đó”. Hồ phu nhân gật đầu, trong lòng lại thở dài lần nữa : thật là đáng mừng, con gái vẫn còn nhớ rõ lời bà nói, xem ra trước đây bà cũng chẳng lãng phí tinh lực không công.

“Vậy như vừa rồi, hai chị dâu tỏ sắc mặt trước mặt mẹ, mẹ không để ý tới, làm bộ không phát hiện ra là mẹ rộng lượng, không so đo bất hòa với con dâu, nhưng nếu mẹ quở trách hai người thì mẹ vẫn có lý, chẳng ai dám nói mẹ sai, chỉ có thể nói hai chị dâu không hiểu chuyện”. Có Hồ phu nhân dẫn dắt, Đường Uyển cũng bắt đầu phân tích tình hình từ từ, cuối cùng hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ trước đây khi dạy nàng phải tươi cười chào đón người khác, nếu không lý do nàng bị ruồng bỏ càng nhiều, ở nhà họ Lục phải chịu đau khổ hơn.

“Còn gì nữa?”. Hồ phu nhân ngạc nhiên mừng rỡ vì con gái có thể hiểu ra cục diện nhanh như vậy, con là từ bụng bà sinh ra, đặt trong lòng bàn tay nuôi lớn hơn hai mươi năm, tất nhiên bà hiểu con bà thông minh, nhưng con luôn tỏ ra chán ghét việc bên ngoài, không muốn biết về chúng, mà bản thân bà cũng không nỡ ép. Hiện tại nàng có tâm học, lập tức thông ngay.

“Cho nên, chị dâu cả nói mắt chị càng lúc càng kém, trên thực tế là châm chọc chị dâu thứ, nói chị ta không đúng mực, dám tỏ thái độ ngay trước mặt mẹ”. Đường Uyển rành mạch nói ra đáp án Hồ phu nhân muốn, nàng cười. “Chị dâu thứ sau đó nói, giống như đang trào phúng bản thân, nói mắt mình mù, nhưng thật ra đang đối nghịch với chị dâu cả, bóng gió rằng chị dâu cả nịnh nọt mẹ… Chị dâu thứ sao có thể nói như vậy, cả hai đều là con dâu, nịnh mẹ khiến mẹ vui vốn là bổn phận”.

“Cái đó chẳng là gì”. Hồ phu nhân mới lười so đo mấy chuyện đó với Cao Lệ Nga, bà mà để ý thì đã phát cáu với cô ta từ lâu, làm gì chờ tới bây giờ? Bà nhìn con, vẻ mặt hài lòng. “Có còn gì nữa không?”.

“Câu nói phía sau cũng vậy, chị dâu cả ám chỉ chị dâu thứ ngu dốt, không biết đường… Ha ha, mẹ, sao trước đây con không phát hiện ra miệng của chị dâu cả lợi hại đến vậy nhỉ, chị dâu thứ chẳng những bị châm chọc, còn phải chịu đựng không được phát cáu”. Hiểu thông ý sâu xa bên trong, nhớ lại biểu tình của hai người chị dâu ban nãy, Đường Uyển mới nhận ra chị dâu cả hòa ái dễ gần trong mắt nàng cũng chẳng phải hiền lành gì, nàng dần dần nở nụ cười.

“Ngọc Trân đầu óc lanh lẹ, miệng cũng lợi hại, người bình thường thật đúng không thể là đối thủ của nó”. Hồ phu nhân nhìn lúm đồng tiền của con gái, bỗng nhiên thấy hai đứa con dâu đấu trí cũng không tồi, ít ra chọc cười được con gái bảo bối của bà, bà cười khẽ. “Nó và Lệ Nga luôn có một vài xung đột nho nhỏ, tranh đấu gay gắt thì Lệ Nga không phải đối thủ của nó, mười lần hết bảy lần chịu mệt. Con đi theo Ngọc Trân học xử lý sự tình, về sau nhất định còn gặp nhiều chuyện như thế, nghe nhiều vào, nhìn nhiều vào, cũng nên học nữa, mẹ không cầu con được như Ngọc Trân, chỉ hy vọng con không rơi vào tình trạng bị người khác châm biếm mà không cãi lại được”.

“Con gái hiểu”. Đường Uyển gật đầu, nàng biết tính cách của nàng không giống Uông Ngọc Trân, không trở nên như chị ấy được, nhưng vẫn có thể tránh bị dồn vào thế bất lợi.

“Được rồi, còn thứ gì không rõ không?”. Hồ phu nhân cười. “Có thứ gì không rõ đều nói ra đi”.

“Còn một cái nữa, mẹ”. Đường Uyển nhìn mẹ. “Cha mẹ dạy con gái từ nhỏ, gia đình hòa thuận mọi sự hưng, anh chị em trong nhà phải tương thân tương ái, không được bất hòa, cả hai anh trai cho đến bây giờ vẫn yêu thương con miễn bàn, nhưng anh cả và anh thứ trước kia cũng có mâu thuẫn, mỗi lần thấy nó chuẩn bị manh nha phác tác, cha mẹ đều có biện pháp để bọn họ giải hòa, cho nên hai anh vẫn một lòng với nhau từ trước đến nay. Nhưng hiện tại, vì sao mẹ biết chị dâu cả và chị dâu thứ có mẫu thuẫn, có xung đột nhưng không hòa giải cho cả hai?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.