“Mẹ, thật sự muốn đưa con nha đầu Hồng Khởi chết tiệt kia đến nhà họ Lục sao?”. Uông Ngọc Trân nhìn sắc mặt âm trầm của Hồ phu nhân, thận trọng hỏi.
Sau lúc trở về từ chùa Quảng Hiếu, tìm cớ dỗ Đường Uyển vẫn còn đang mù mờ trong màn sương đi chỗ khác, để nàng về phòng nghỉ ngơi, Hồ phu nhân lập tức sai con dâu đi tra khảo toàn bộ các nha hoàn ma ma hầu hạ Đường Uyển, nhưng không phát hiện thứ gì, Hồ phu nhân nghe phong phanh điều gì đó, lập tức ra lệnh cho người đem Hồng Khởi bị đuổi đi quét từ đường cũng như các bà vú già, các thủ vệ ở cửa hông đồng loạt dẫn tới đây, hỏi hai ba câu, đánh vài ba gậy là đã lòi ra ngay chân tướng sự việc.
Thì ra Hồng Khởi bị đưa đi từ đường, dùng tiền thu mua một bà vú già mật báo cho Lục Du, nói cái gì mà Đường Uyển trở lại nhà họ Đường vì không thấy Lục Du nên sống một ngày như một năm, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nghe tin hai nhà Lục Vương đám hỏi không muốn sống nữa, đuổi hết người hầu đi treo cổ tự sát, nếu không được người phát hiện kịp thời chắc đã hồn lìa khỏi xác, không biết tung tích.
Nghe tin xong, Lục Du đã định xông vào nhà họ Đường gặp Đường Uyển, Hồng Khởi khuyên hắn, nói hiện tại người nhà họ Đường ai cũng giận điên, nhất định không cho hai người gặp mặt, Lục Du phải tìm cơ hội “tình cờ gặp” Đường Uyển bên ngoài nhà họ Đường, còn về tin tức Đường Uyển đi chùa Quảng Hiếu thì Hồng Khởi không biết, ắt hẳn Lục Du nghe được từ người khác.
Hồng Khởi luôn mồm nói mình là vì tốt cho Đường Uyển, là vì tác thành cho tấm lòng si mê của Đường Uyển đối với Lục Du, còn nói cô ta hy vọng Lục Du biết được tin Đường Uyển tự vẫn rồi sẽ đấu tranh với Đường phu nhân, hủy bỏ đám hỏi với nhà họ Vương, đón Đường Uyển về nhà họ Lục, không hề có ý nghĩ riêng tư gì…
Hồ phu nhân nghe xong, chỉ cười lạnh, sai người lôi bà vú canh cửa ra đánh hai mươi gậy, nhưng không xử lý Hồng Khởi, mà nhốt cô ta vào phòng chứa củi, bỏ đói ba ngày, sau đó để Uông Ngọc Trân mang giấy bán mình của cô ta gộp lại đưa hết sang nhà họ Lục. Nghe Hồ phu nhân xử lý, Hồng Khởi mừng đến không che giấu nổi nét mặt, Uông Ngọc Trân một bụng nghi hoặc, không rõ Hồ phu nhân vì sao lại ra quyết định như vậy.
“Có phải cảm thấy mẹ bị tức nóng đầu nên mới xử lý điên rồ như vậy không?”. Hồ phu nhân bưng trà ngon Thanh Dao pha, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thản nhiên nói.
Uông Ngọc Trân quả thực nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên chị không thể gật đầu, mà chỉ cười cười. “Con dâu chỉ cảm thấy nếu đưa con nha đầu Hồng Khởi chết tiệt kia đến nhà họ Lục chẳng phải làm vừa lòng nó rồi sao, những gì Hồng Khởi nói con dâu chẳng tin câu nào, con nghĩ nó và hạng nô tài bán chủ cầu vinh có khác gì nhau, thứ nô tài đó cần răn dạy thật nghiêm mới đúng”.
“Mẹ sẽ không buông tha nó dễ dàng đâu”. Hồ phu nhân cực kỳ hận Hồng Khởi, bà không ngờ Hồng Khởi to gan đến độ này, đã bị đưa đi từ đường rồi còn dám mua chuộc tay sai ra ngoài mật báo cho Lục Du, nhưng xử lý Hồng Khởi cần có sách lược.
“Vậy mẹ…”. Uông Ngọc Trân nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu nổi Hồ phu nhân chuẩn bị trừng trị Hồng Khởi như thế nào — bà cho rất nhiều người hầu truyền tin sẽ đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục, chắc chắn không thể nói mà không làm, càng không thể đánh chết Hồng Khởi rồi kéo đến nhà họ Lục, đó chẳng phải càng có cớ để Đường phu nhân đặt điều sao?
“Trước xem tình huống của Tam nương đã”. Hồ phu nhân hiện tại lo lắng nhất vẫn là con gái, bà nhẹ giọng nói. “Chờ ngày mai tìm đại phu xem bệnh cho Tam nương, nếu Tam nương lỡ có bầu, nhìn thử con bé có tính toán gì, muốn tiếp tục với Lục Vụ Quan thì thừa cơ hội đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục, tiết lộ luôn tin đó cho Lục Du và Đường phu nhân, để bọn họ cho nhà họ Đường chúng ta một cái công bằng”.
“Mẹ, con vừa hỏi qua Dương ma ma và Hồng Trù, Hồng Trù nói tháng trước Tam nương vẫn có kinh nguyệt, chỉ là rất ít mà thôi, con nghĩ Tam nương hẳn là không có bầu”. Tuy lúc Uông Ngọc Trân thấy Đường Uyển ói lên ói xuống đã nghi ngờ trong lòng, nhưng chị vẫn hy vọng chị đa nghi, vừa rồi nhân dịp tra khảo người hầu hạ Đường Uyển, chị cũng thuận tiện hỏi luôn, đáp án thật làm chị thở dài nhẹ nhõm.
“Tam nương nói kinh nguyệt của con bé nửa năm nay không bình thường, cho dù có bầu thì vẫn có thể có kinh nguyệt, cứ để đại phu bắt mạch, xác định rồi nói sau”. Hồ phu nhân mặt trầm như nước, bà cũng hy vọng bà nghĩ nhiều, Lục Vụ Quan không xứng với con gái bà, bà không muốn con lại dây dưa với hắn nữa, nhưng phòng ngừa chu đáo vẫn hơn. Bà oán hận nói. “Giữ Hồng Khởi lại, coi như cái cớ tốt để đến nhà họ Lục, sau này muốn xử lý nó ra sao chẳng phải quá dễ dàng?”.
“Nếu hết thảy đều ổn thì sao ạ?”. Uông Ngọc Trân âm thầm thở dài, chỉ có thể nói lòng cha mẹ thiên hạ đáng thương nhất, vì con gái, làm cha làm mẹ tất cả đều nguyện ý làm.
“Nếu chúng ta nghi ngờ đều không phải, Tam nương chỉ nhất thời không thoải mái, thì vẫn đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục, trả “công bằng” lại cho bọn họ”. Trong mắt Hồ phu nhân hiện lên một tia tàn khốc. “Nói Lục Vụ Quan vừa mắt nha hoàn Hồng Khởi, muốn giữ nó bên cạnh cho tay áo đỏ thêm hương, nhà họ Đường chúng ta đồng ý cho hắn như nguyện, đưa Hồng Khởi cho hắn, muốn thông phòng hay không chúng ta mặc kệ, nhưng nếu có ý niệm khác trong đầu thì giết chết luôn đi, đừng quên cảnh cáo Đường phu nhân, hy vọng đây là lần cuối cùng, mời bà ấy lo dạy dỗ con trai bảo bối của bà ấy cho kĩ. Nếu ta còn phát hiện Lục Vụ Quan thậm thụt với kẻ hầu ăn cây táo rào cây sung nào ở nhà họ Đường chúng ta thì đừng trách ta không nể mặt”.
“Mẹ định hoàn toàn cương với nhà họ Lục sao?”. Hồ phu nhân ý hận phát ra tứ phía, Uông Ngọc Trân không bất ngờ, phải biết rằng ngày trước nhà họ Lục cầu cưới Đường Uyển, để vợ chồng Đường Hoành đồng ý gả hòn ngọc quý trên tay cho Lục Du, đã thề thốt đủ kiểu : nếu hai nhà Lục Đường có thể kết thông gia, bọn họ nhất định coi Đường Uyển như con gái ruột, đưa cây trâm phượng gia truyền làm sính lễ bày tỏ thành ý. Nhưng Đường Uyển gả vào mới một năm đã bị ruồng bỏ, lý do vớ vẩn là nhà chồng không ưa, một năm chưa có con.
Vợ chồng Đường Hoành lúc trước hài lòng thành ý nhà họ Lục bao nhiêu thì giờ Hồ phu nhân oán hận bấy nhiêu, bà tự hận mình lúc trước không nhìn rõ bộ mặt thật của nhà họ Lục, đẩy con gái bảo bối qua đó chịu khổ. Trước kia không có cơ hội, lại không muốn để người ngoài cười chê, phá hủy thanh danh của Đường Uyển, giờ có cơ hội rồi Hồ phu nhân buông tha mới là lạ.
“Chúng ta và nhà họ Lục ngoại trừ vĩnh viễn không bao giờ qua lại với nhau nữa, còn có lựa chọn nào tốt hơn ư?”. Hồ phu nhân lạnh nhạt bỏ lại một câu, con gái bà mà không mang thai, bà không ngại lật mặt với nhà họ Lục, vĩnh viễn không bao giờ qua lại, chỉ cần con gái thôi ảo tưởng về tên Lục Du vô dụng ngay cả vợ cũng không bảo vệ được kia, bà sẽ mạnh tay cho toàn bộ Sơn Âm, thậm chí khắp thiên hạ biết hắn bạc nhược ra sao.
“Con hiểu rồi, mẹ”. Uông Ngọc Trân gật đầu, nhẹ giọng nói. “Sáng mai con sẽ đi mời Vương đại phu đến phủ bắt mạch cho Tam nương, để khỏi đêm dài lắm mộng, chuyện phiền toái càng nhiều”.