Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 208: Chương 208: Bị ốm




Một năm mới lại đến, học tập càng thêm khẩn trương. Bài tập chồng chất như núi, trái mấy bài trong sách phải mấy bài luyện thêm hằng ngày. Mỗi ngày phải làm một xấp bài thi rất dày làm cho người ta không thở nổi.

Gần đây Chu Tiểu Vân không có thời gian đi viết bài gửi báo, cô nghĩ giờ vẫn nên lấy việc học làm trọng, chờ thi đỗ vào cấp ba Anh Minh thì suy nghĩ thêm về chuyện này.

Lưu Lộ than thở: “Cả ngày bài tập, bài tập, đến bao giờ mới thoát khỏi đây!” Hiện tại tan tiết cũng không có cả thời gian nghỉ ngơi, giáo viên này chưa đi giáo viên khác đã đến chờ trước cửa lớp. Cơ bản là ngoại trừ thời gian đi vệ sinh, thời gian còn lại đều ngồi trong lớp.

Chu Tiểu Vân an ủi cô bạn cũng là an ủi mình: “Sắp rồi, cậu không thấy trên bảng có viết đếm lùi đến ngày thi à?”

Từ học kỳ này, Nghê Lượng viết ngay lên bảng đen đồng hồ đếm lùi đến ngày thi. Mỗi ngày những người trực nhật đến sớm sẽ ghi lại số: Cách kì thi vào lớp ba còn có xx ngày.

Mọi người cũng căng thẳng theo, giờ không lo lắng cũng không được. Còn hơn một tháng nữa là đến kì thi vào cấp ba rồi? Cố gắng suốt ba năm giờ đã nhìn thấy đích đến cuối cùng.

Hôm nay khi làm bài kiểm tra, độ mẫn cảm che giấu thành tích của các học sinh đã không còn cao như hồi đầu nữa. Người thi tốt thì cười tươi, thi không tốt thì thở dài, chưa than thở xong thì giáo viên đã cầm bài kiểm tra khác đến.

Mau cất mấy cái buồn thương xuân thu kia đi, lấy bút ra bắt đầu làm bài nào.

Gần đây tâm trạng Tần Tuyết dần dần tốt lên, khôi phục lại thành tích tiêu chuẩn như trước đây, làm cho Nghê Lượng rất vui vẻ. Bất luận thế nào phải nắm chắc các học sinh giỏi trong lớp, lúc này ai còn chia bình quân chứ. Học sinh giỏi chăm chỉ càng nhiều càng tốt, thi vào trường cấp ba trọng điểm phải trông chờ vào những người này.

Dạo này tư tưởng vốn dao động của Tần Tuyết cũng bình tĩnh lại. Có lẽ trong một thời gian ngắn Dương Phàm sẽ không đáp lại tình cảm của mình, vậy mình càng phải cố gắng học thật tốt. Đợi sau này thi đỗ cấp ba rồi hãy nói. Đừng để đến lúc đó thi trượt, trắng tay vậy thì hỏng bét.

Còn Lý Thiên Vũ thì càng chăm chỉ hơn, tiềm lực của con trai mà đã phát huy thì không thể xem thường. Dựa vào hai môn hoá học và vật lý sở trường, cậu cũng bắt đầu chen vào các vị trí đứng đầu trong lớp.

Không trách có người nói đến một tuổi nào đó con trai sẽ chiếm ưu thế hơn trong học tập. Không ít nam sinh trước kia rất bình thường cũng bắt đầu dần dần vọt lên, ngược lại tỉ lệ các nữ sinh xếp thứ hạng cao từ từ giảm đi. Làm cho ba đại cao thủ bên nữ sinh Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ và Tần Tuyết cũng thoáng khẩn trương trong lòng.

Thi thi thi, bảo bối của giáo viên, điểm điểm điểm, vận mệnh của học sinh!!!

Tuyệt chiêu sở trường của các giáo viên là thi, sau đó là xếp hạng. Xếp hạng bài kiểm tra, xếp hạng tổng điểm, còn bắt đầu xếp hạng trong từng khoá, cả ngày tận tâm chỉ bảo chính là để nâng cao thành tích, nâng cao điểm. Đúng là khiến học sinh đến hít thở cũng khó khăn.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, lớp tám đã thế này, không biết tương lai lên cấp ba sẽ thế nào nữa.

Đúng thời khắc mấu chốt này, Lâm Ba lại bị ốm.

Nghê Lượng thấy Lâm Ba liên tục xin nghỉ ba ngày thì bắt đầu sốt ruột. Lâm Ba là một tuyển thủ hạt giống trong lớp, nếu ở thời khắc mấu chốt này không theo kịp thì nguy.

Lưu Lộ lặng lẽ nói thầm với Chu Tiểu Vân: “Lúc Lâm Ba thi lên cấp hai cũng bị thế, mấy tháng trước kì thi luôn xin nghỉ học vì ốm, cuối cùng đến ngày thi không phát huy được hết nên khi nhập học, thành tích cậu ấy chỉ xếp hạng ở tốp giữa.”

Chu Tiểu Vân thầm nghĩ: Không phải là chứng trầm cảm trước khi thi đấy chứ, làm gì có chuyện trùng hợp như thế vừa đến thi học kỳ thì sinh bệnh? Tuy nhân duyên của Lâm Ba trong lớp không tốt lắm, nhưng cũng không phải là loại nam sinh khiến người khác tránh xa. Cậu ngồi cùng bàn với cô hai ba năm coi như là quan hệ không tệ. Thấy Lâm Ba luôn xin nghỉ không đi học Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy lo lắng thay cho cậu ấy.

Khi Nghê Lượng thấy ba mẹ Lâm Ba đến xin nghỉ học dài hạn cho con một tháng thì sốt ruột lắm rồi. Tuy về cơ bản chương trình đã xong, nhưng trước mắt là cửa ải ôn tập quan trọng nhất. Lúc này thời gian vô cùng quý giá, sao lại xin nghỉ thời gian dài đúng lúc này?

Nước mắt mẹ Lâm Ba rơi lã chã: “Thầy Nghê, vợ chồng tôi cũng sốt ruột lắm. Thằng bé này không biết làm sao từ mấy hôm trước đã bắt đầu không có hứng ăn cơm gì cả, hỏi bị làm sao nó cũng không chịu nói, giờ cả cơm cũng không ăn. Tôi và ba nó sốt ruột đưa nó vào bệnh viện huyện kiểm tra, thầy thuốc chỉ nói là áp lực tâm lý của nó quá lớn cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Chúng tôi đành phải đến xin nghỉ với thầy, chứ trong lòng chúng tôi còn sốt ruột hơn bất kì ai.”

Nghê Lượng an ủi hai người một lúc, chờ cha mẹ Lâm Ba đi rồi anh mới bớt thời giờ về lớp tiến hành một tiết chính trị tư tưởng.

Chu Tiểu Vân ngồi dưới nghe thì cảm thấy rất kì quái. Thầy Nghê ngày nào cũng chỉ cường điệu học nhiều hơn đừng quá thả lỏng, hôm nay thì sao, đổi hướng gió vòng vo nói học sinh phải chú ý kết hợp học tập và nghỉ ngơi, chú ý ăn uống vân vân? Đợi sau khi nghe hết cô mới vỡ lẽ, chắc thầy sợ trong lớp lại xuất hiện hiện tượng như Lâm Ba!

Khả năng chịu đựng áp lực của Lâm Ba thật quá kém. Bình thường thì cậu ấy rất ưu tú, vừa đến thời gian thi quyết định thì như dây xích bị đứt rời. Sau này đi làm ngồi trên cương vị cao thì sao, làm sao thích ứng được!

Dù sao cũng là bạn học sớm chiều ngồi chung bàn, nghe Nghê Lượng nói chuyện của Lâm Ba mọi người đều lo lắng cho cậu ấy.

Dương Phàm đề nghị: “Mình bảo này, chúng ta góp tiền mua ít đồ đến thăm Lâm Ba đi! Một mình cậu ấy ở nhà chắc chắn rất buồn, cuối tuần này chúng ta đi thăm cậu ấy.” Chiếm được sự nhất trí tán thành của đa số bạn học trong lớp.

Mỗi người góp một, hai nguyên tiền tiêu vặt, cuối cùng được mấy chục nguyên mua thực phẩm dinh dưỡng gì đó. Đương nhiên không thể tất cả bạn học trong lớp đến nhà Lâm Ba cả, có vẻ phô trương quá. Vậy chọn ra mấy người đại diện đi.

Dương Phàm và Tần Tuyết là lớp trưởng nhất định phải đi, Chu Tiểu Vân là bạn cùng bàn với Lâm Ba không đi không được, hơn nữa còn có Lý Thiên Vũ và Lưu Lộ xung phong đi cùng, tổng cộng có năm người.

Lý Thiên Vũ nghĩ thầm: Lâm Ba tôi rất đồng tình với cậu, nhưng nếu Chu Tiểu Vân đi đâu tôi nhất định phải đi theo, không phải tôi nghĩ xấu đâu nhưng cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian đi… Cậu bé nào đó trong lòng có ý nghĩ xấu nghĩ đến chỗ đắc ý thì nở nụ cười hắc hắc.

Nhìn thấy mọi người bên cạnh dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, Lý Thiên Vũ mới hoàn hồn lại, vội vã mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc đọc sách.

Trong mấy người chỉ có Lưu Lộ biết đại khái vị trí nhà Lâm Ba, tất cả hẹn nhau sáng hôm đó đến trường tập hợp rồi cùng đến. Lúc đi mua đồ, ba người Tần Tuyết, Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân đi cùng nhau, lúc này đang lo lắng cho bạn làm gì các cô còn có tâm tư cãi nhau nữa nên bàn bạc vào cửa hàng mậu dịch đi xem một vòng.

Trong cửa hàng mậu dịch, ba người mua hai hộp tinh ba ba Trung Quốc, nghe nói có hiệu quả rất tốt để bồi bổ cơ thê nên mua hai hộp cho Lâm Ba uống, lại mua thêm ít bánh, tay cầm hai túi quà lớn. Tất cả được để ở nhà Chu Tiểu Vân gần trường nhất, sau đó sáng thứ bảy cô sẽ mang đi rồi cùng đến nhà Lâm Ba.

(Tinh ba ba Trung Quốc: sản phẩm này làm từ ba ba TQ, thịt nhãn, cẩu kỷ, nhân bo bo, táo, ngân nhĩ và mật ong; có tác dụng trừ an thần, hư âm bổ huyết, nhuận phổi, tốt cho da dày, não và cơ thể, an thần hết mệt mỏi. Với người già, có tác dụng tẩm bổ cho cơ thể khoẻ mạnh, với trẻ em thì giúp tăng cường trí thông minh, thúc đẩy quá trình phát triển, người sau khi phẫu thuật, mới ốm dậy thì mau chóng bình phục. Những năm chín mươi sản phẩm dinh dưỡng chăm sóc sức khoẻ này bán rất chạy nhưng sau do tác dụng không được như quảng cáo, có điểm gian dối nên từ từ biến mất. Nguồn: baike)

Chu Tiểu Vân bảo Tiểu Bảo về nhà trước, Tiểu Bảo không đồng ý, nhất định phải chờ chị rồi chiều thứ bảy hai chị em cùng về.

Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ nói: “Tiểu Bảo, không phải chị không muốn về sớm. Nhưng chị không biết đến nhà Lâm Ba mất bao lâu mới về. vạn nhất phải ở đó cả ngày thì sao? Em cứ về trước đi, ngoan, nghe lời!”

Tiểu Bảo không tình nguyện đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.