Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 181: Chương 181: Chèo thuyền




Kết thúc học kỳ, Lý Thiên Vũ lập tức nhảy lên vị trí thứ mười ba trong lớp.

Nghê Lượng biểu dương cậu thật to trước lớp, khiến Lý Thiên Vũ mặt mũi hưng phấn đỏ bừng.

Nghê Lượng nghĩ thầm, vốn tưởng rằng cậu học sinh chuyển trường dựa vào quan hệ này thành tích không ra gì. Ai ngờ qua một học kì biểu hiện coi như không tệ, thành tích tiến bộ lớn như vậy, là một mầm non tốt đáng vun đắp!

Sự thay đổi lớn nhất của Lý Thiên Vũ là thói quen yêu thích từ từ thay đổi, không nói thái độ học tập dần trở nên nghiêm túc, sau giờ học dần dần bắt đầu thích chơi bóng rổ.

Hiện tại một nhóm nam sinh trong lớp lấy Lý Thiên Vũ và Dương Phàm cầm đầu, ngay cả chủ nhật cũng chạy đến sân thể thao chơi bóng rổ.

Con trai trưởng thành tương đối chậm, cứ tiếp tục thay đổi theo chiều hướng này, Lý Thiên Vũ sẽ biến thành hình dáng gì ai mà biết được?

Chu Tiểu Vân cũng không biết, cô không để ý tới Lý Thiên Vũ không có nghĩa là cô thờ ơ, sự thật vừa đúng ngược lại, sự thay đổi tích cực của Lý Thiên Vũ cô đều nhìn trong mắt.

Muốn một người thay đổi triệt để không phải chuyện ngày một ngày hai. Cứ giữ thái độ đứng ngoài quan sát đi!

Ít nhất Lý Thiên Vũ hiện giờ không có bộ dạng lười biếng thành tính là chuyện tốt.

Còn những thứ khác, sau này cần quan sát thêm!

Lý Thiên Vũ học tập có tiến bộ nhanh chóng có thể thi vào hàng ngũ tầm trung trong lớp, điều này Tiểu Vân không thấy lạ, một người nghiêm túc hay không nghiêm túc nhìn một cái là có thể nhìn ra. Nếu thật sự dụng tâm học, làm gì có người không học tốt, Lý Thiên Vũ lại không ngu ngốc ngược lại đầu óc còn tương đối thông minh. Nếu cứ tiếp tục chăm chỉ học như vậy đến một ngày có thể lọt vào tốp đầu của lớp cũng không phải là chuyện không thể.

Chu Tiểu Vân thua Dương Phàm ba điểm, đứng thứ hai trong lớp, Lâm Ba một lần nữa đứng thứ ba.

Học kỳ sau mọi người sẽ cạnh tranh tiếp, giờ nghỉ hè thôi!

Lý Thiên Vũ và Dương Phàm hẹn nhau đến chơi bóng rổ, mấy bạn nam nhà không xa đây cũng rối rít nói muốn đi cùng, sau này phát triển đến các bạn nam lớp khác cũng qua chơi cùng.

Mùa hè này Lý Thiên Vũ trôi qua rất náo nhiệt rất khoái trá.

Chu Tiểu Vân ở nhà cũng có rất nhiều chuyện đang đợi, mang thức ăn lên chợ khi mẹ đi bán thịt lợn này, đôn đốc Nhị Nha làm bài tập hè này, coi chừng Đại Bảo đọc sách này. Tiểu Bảo nghiêm túc ở phương diện này không cần tâm khiến Chu Tiểu Vân đỡ tốn một phần tâm tư.

Cô trở về chính là giúp Đại Bảo luyện bút lông, luyện lại kĩ năng chơi đàn đã lâu không động tới, giặt quần áo, giúp mẹ nấu cơm, một ngày có rất nhiều việc phải làm, bận rộn đến tối.

Quan trọng hơn là chơi đùa vui vẻ mấy cô bạn thân trước kia, bồi dưỡng tình cảm, đây là chuyện quan trọng nhất trong mùa hè này.

Bình thường cơ hội tiếp xúc của Vương Tinh Tinh với Chu Tiểu Vân ít đi rất nhiều, cơ hội gặp mặt Ngô Mai thì càng hiếm hoi, ba cô bạn thân tụ tập cùng một chỗ, vui vẻ có chuyện nói mãi không hết. Cực kì vui vẻ khi kể về một năm qua ở trường học mới.

Chu Tiểu Vân giờ mới biết thì ra Vương Tinh Tinh cũng nằm trong ban cán bộ ở lớp. Vương Tinh Tinh hung dữ quản lớp rất có thủ đoạn rất được giáo viên yêu quý! Thành tích học tập của Ngô Mai cũng có tiến bộ không ít, hùng tâm tráng chí nói hai năm nữa muốn thi đậu vào trường cấp ba trên thị trấn để được gặp mặt bạn thân.

Ba người chơi trong phòng Chu Tiểu Vân cả một buổi chiều không đi ra ngoài, khiến cho người ta thấy lạ khi con gái ở cùng nhau không biết có nhiều chuyện gì mà nói mãi không hết như thế.

Đêm đó Ngô Mai cũng không chịu về, năn nỉ bác hai Chu Quốc Cường gọi điện thoại cho mẹ Chu Phương thay mình, còn mình lại chạy nhanh như làn khói. Đoán chừng là sợ Chu Phương sẽ càu nhàu cô mấy câu dứt khoát không dám đứng gần điện thoại.

Chu Quốc Cường gọi điện thoại nói một tiếng Chu Phương tất nhiên không thể không đồng ý, Ngô Mai vui vẻ nhảy cẫng lên, la hét muốn vài ngày nữa mới về nhà.

Còn sợ không có chỗ ngủ ư?

Cầm cái chiếu to đùng trải xuống sân thượng mái bằng của nhà Chu Tiểu Hà, mấy cô bé ngủ cùng nhau vừa mát vừa vui vẻ.

Chu Tiểu Hà hoan nghên nhiệt liệt Ngô Mai và Chu Tiểu Vân, nhị nha dĩ nhiên không thể không đi theo, bốn chị em lăn lộn trên chịu không ầm ĩ mới lạ.

Chu Chí Hải ngứa ngáy trong lòng không nhịn được, không chịu yếu thế cũng cầm cái chiếu khác trải lên sân thượng, gọi Đại Bảo và Tiểu Bảo, ba anh em cũng ngủ cùng nhau.

Mỗi ngày buổi tối ăn cơm xong sớm, tắm qua, mấy cô cậu nhóc rối rít chạy lên sân thượng. Tâm sự trò chuyện khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào.

Ha ha, đúng là những ngày hè vui vẻ!

Không quá hai ngày sau, Ngô Lỗi cũng đến, mấy anh em như ong vỡ tổ chạy ra hồ bơi lội. Trong mấy người, Đại Bảo lớn tuổi nhất đương nhiên là anh Cả, dẫn theo ba cậu em cả ngày ngụp lặn trong hồ nước không thấy bóng dáng.

Chu Tiểu Vân ngay cả muốn bắt cũng không thể bắt được bóng dáng Đại Bảo, nghĩ thầm sang năm chính là thời kì Đại Bảo thi vào cấp ba phải cố gắng rất nhiều, để cho anh ấy trong lúc nghỉ hè được vui chơi thoải mái một chút đi.

Chuồng heo trong nhà không ngừng có thêm lợn mới được thu mua, Triệu Ngọc Trân bắt đầu mua trấu cám về đút cho heo. Chỉ là, bên trong loại thức ăn cho heo này không có một số chất dinh dưỡng như trong các loại rau cỏ kia.

Đại Bảo xung phong nhận việc vớt bèo trong hồ về nuôi lợn.

Loại thực vật tên là bèo này có lá tròn nho nhỏ mọc khắp đồng cỏ và các ao hồ, thông thường đều là một khóm to một khóm to. Không cần tốn nhiều sức, cầm mấy cái rổ đi men theo hồ nước là đến nơi.

Mấy cô bé Chu Tiểu Vân cầm rổ đi cạnh hồ. Ba cậu bé Đại Bảo, Chu Chí Hải Ngô Lỗi cởi sạch, chỉ còn lại cái quần đùi, nhảy xuống hồ, không ngừng vớt bèo bỏ vào trong rổ.

Khi một rổ đầy, Tiểu Bảo phụ trách mang rổ về nhà, đổ vào sân, rồi đem rổ không ra.

Chu Tiểu Vân, Chu Tiểu Hà, Ngô Mai và Nhị Nha về cơ bản chỉ cần phụ trách ngồi cạnh xem náo nhiệt là được rồi.

Triệu Ngọc Trân cho bèo, một ít cám và thêm ít nước lã vào nồi, quấy đều lên rồi cho lợn ăn. Mấy con lợn béo núc ních rúc đầu một chỗ ăn liên tục. Vì thế, bà khen mấy đứa một hồi.

Đến khi bèo ở bên cạnh hồ nước không còn nhiều lắm, Đại Bảo lại chú ý đến phần giữa hồ. Nhưng ở giữa hồ nước tương đối sâu, bình thường không dám bơi lại gần. Giờ nên làm gì đây?

Đương nhiên là có biện pháp, nhà ông Tam ở đầu thôn có cái thuyền gỗ nhỏ, bình thường đậu ven hồ. Đi nói với người ta một tiếng, cầm nước theo là có thể chèo thuyền ra giữa hồ. Thế nhưng, đáng tiếc chính là thuyền không quá lớn, tối đa chỉ có thể ngồi ba, bốn người.

Có ai không muốn ngồi lên, dạo quanh hồ một vòng?

Đại Bảo thực sự là anh cả, bước lên thuyền đầu tiên.

Chu Tiểu Hà, Chu Chí Hải, và Ngô Lỗi động tác nhanh, chạy tót xuống thuyền rồi. Chừa lại Chu Tiểu Vân dắt theo Nhị Nha, Ngô Mai và Tiểu Bảo ở trên bờ chờ.

Đại Bảo biết chèo thuyền tuyệt đối không có vấn đề, nhưng phối hợp với Ngô Lỗi hai người mỗi người một bên khiến thuyền đảo quanh vòng vòng nhưng không thể đi về phía trước.

Đại Bảo rất sốt ruột, đã khoác lác nãy giờ, nếu không thể chèo thuyền đi chẳng phải là bị mấy em cười nhạo sao? Ai ngờ, càng cuống thuyền càng không chịu đi, cứ vòng vo mấy vòng liền bên cạnh hồ.

Chu Tiểu Vân ngồi đợi tha hồ cười lăn cười bò. Thay đổi thành Chu Chí Hải và Chu Tiểu Hà kết quả cũng thế cả.

Mấy người hết cách, đành ủ rũ đi xuống nhìn Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo, Ngô Mai, Nhị Nha lên thuyền nhỏ. Nhắc cũng lạ, ban nãy thuyền nhỏ làm cách nào cũng không chịu đi, dưới sự hợp tác chung sức của Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo lại từ từ tiến về phía trước. Ngô Mai và Nhị Nha hoan hô ầm ĩ.

Thực ra chèo thuyền không cần tốn nhiều sức, chỉ cần hai bên cân đối cùng chèo một hướng là được. Ban nãy bọn Đại Bảo sai ở phối hợp không tốt. Còn Tiểu Bảo và Chu Tiểu Vân ăn ý với nhau, hiển nhiên mạnh hơn nhiều.

Sau này, bèo không hái thêm được nhiều, bởi vì Đại Bảo không phục nên lần thứ hai lên thuyền thử xem. Về phần kết quả thế nào thì…

Ha ha, dù sao sau này Đại Bảo rất thích đến hồ tập chèo thuyền, thề không cho Tiểu Bảo theo dõi cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.