Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 240: Chương 240: Chị em dâu




Chu Quốc Cường dần dần cảm nhận chỗ tốt khi làm cán bộ thôn. Đi đâu ông cũng được chào hỏi, người tranh nhau mời thuốc, châm thuốc cho ông càng ngày càng nhiều. Việc buôn bán chẳng những không bị ảnh hưởng trái lại càng thêm náo nhiệt, mỗi tháng được lĩnh nhiều thêm một khoản tiền lương, còn ông hình như không biết từ lúc nào đã thành nhân vật số một trong thôn.

Anh Cả Chu Quốc Phú nhìn em trai mình càng ngày càng khá cũng thấy mặt mũi được thơm lấy. Nhà em tốt và nhà anh trai tốt cũng giống nhau cả thôi. Đương nhiên Thẩm Hoa Phượng suy nghĩ khác chồng, luôn cảm thấy nhà mình bị chèn ép. Sau lưng không ít lần phàn nàn khiến Chu Quốc Phú nghe đau cả đầu.

Đàn bà lắm mồm thật đáng sợ, vì sao đàn ông không thích tranh cãi với phụ nữ? Bởi vì chỉ cần đáp lại một câu sẽ đưa tới nhiều lời lảm nhảm hơn. Vì thế, Chu Quốc Phú thông minh lựa chọn mắt điếc tai ngơ, dù sao một mình bà ấy nói, không ai tiếp lời một lúc sẽ dừng lại.

Nhưng, nếu chú Hai làm cán bộ thôn đương nhiên phải thiết lập quan hệ tốt với hai vợ chồng chú ấy. Thẩm Hoa Phượng tự nhận là người rất biết thời thế. Đương nhiên bà sẽ không bỏ qua cơ hội hàn gắn mối quan hệ với vợ chồng Chu Quốc Cường.

Thẩm Hoa Phượng cứ ba, năm tiếng lại qua nhà Chu Quốc Cường chơi, thấy Triệu Ngọc Trân bận trong vội ngoài có lúc cũng xắn tay giúp. Đôi lúc Triệu Ngọc Trân bận quá không kịp làm việc nhà nông, bà chủ động ra ruộng làm thay.

Cũng biết Thẩm Hoa Phượng cố gắng làm lành, Triệu Ngọc Trân không thể không nhận ân tình này, hơn nữa, vốn là anh em ruột nên dù sau lưng có ý kiến trước mặt cũng không để lộ ra chút nào.

Vì thế, quan hệ hai nhà một lần nữa hoà thuận trở lại.

Từ lần trước xây nhà lầu náo loạn về địa giới, Triệu Ngọc Trân và Thẩm Hoa Phượng nói chuyện vẫn không nóng không lạnh, có chút lãnh đạm, luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Vừa nghĩ tới là khó chịu, ngay cả Chu Quốc Cường cũng có chút bất mãn với anh Cả Chu Quốc Phú. Hai, ba năm qua, quan hệ hai nhà luôn căng thẳng như vậy, thẳng đến lần này Thẩm Hoa Phượng liên tục chủ động cầu hoà thì mới dịu bớt.

Chạng vạng Thẩm Hoa Phượng làm mấy món bảo chồng mời hai vợ chồng Chu Quốc Cường qua nhà ăn cơm chiều.

Triệu Ngọc Trân không từ chối được nên đi cùng Chu Quốc Cường dẫn theo cả Nhị Nha sang ăn cơm, sau khi ăn xong Nhị Nha ngoan ngoãn về nhà làm bài tập.

Hai anh em Chu Quốc Phú và Chu Quốc Cường anh một chén em một chén vừa uống vừa trò chuyện, rất lâu rồi hai người không ngồi đối diện, nói thật với nhau thế này, từ chuyện hồi nhỏ nói đến hiện tại thời gian trôi qua thật nhanh khiến cả hai than thở không thôi.

Triệu Ngọc Trân và Thẩm Hoa Phượng cũng câu được câu không nói chuyện. Hai chị em dâu đương nhiên khác hai anh em. Người ta nói anh em như tay thể, gãy xương vẫn còn liền gân lời này không sai chút nào, Chu Quốc Phú và Chu Quốc Cường sớm xí xoá điểm không thoải mái này.

Thế nhưng Triệu Ngọc Trân dù ngoài cười tươi trong lòng vẫn có chút không thoải mái, Thẩm Hoa Phượng giả vờ như không có chuyện gì nói đông xả tây với Triệu Ngọc Trân, hai người biểu hiện ra ngoài thì vẫn là chị em dâu rất thân thiết, trong lòng mỗi người đang suy nghĩ gì ngoài mặt đều giấu rất tốt.

Thẩm Hoa Phượng cảm thán: “Tiểu Hà học giáo viên mầm non, mấy tuần mới trở lại một lần. Hải cũng đã lớp mười, ăn cơm xong thì trốn luôn vào phòng không biết đang bận làm gì. Tụi nhỏ đúng là càng lớn càng ngày càng khó quản.”

Triệu Ngọc Trân phụ họa: “Đúng vậy, hiện tại bọn trẻ đã trưởng thành, có lúc thật sự không hiểu trong lòng bọn chúng đang nghĩ gì, Đại Bảo nhà em đã mười tám tuổi, sắp thành đàn ông rồi. Bọn nhỏ lớn lên mỗi ngày còn chúng ta càng ngày càng già đi!”

Chị em dâu cuối cùng cũng tìm được đề tài chung, trò chuyện rất ăn ý.

Thẩm Hoa Phượng luôn lấy làm kiêu ngạo vì con gái của mình Chu Tiểu Hà, con bé vừa đẹp lại thi đỗ giáo viên mầm non, thêm một năm nữa là tốt nghiệp, đến lúc đó vào nhà trẻ làm việc còn mình chỉ việc ở nhà, nghĩ tới đây Thẩm Hoa Phượng rất hài lòng.

Nghe Thẩm Hoa Phượng nói đến Tiểu Hà nhà mình tốt thế nào, Triệu Ngọc Trân tự nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế, bắt đầu khen con gái mình Chu Tiểu Vân: “Chị dâu à, trước mặt người một nhà cần gì nói chuyện khách sáo, trong mấy đứa nhỏ nhà em chỉ có Đại Nha là đỡ lo nhất. Thành tích tốt tất nhiên không cần phải nói, hơn nữa hiểu chuyện tài giỏi, trọ trong thị trấn học chưa từng khiến hai vợ chồng em phải lo lắng tí gì. Giờ Tiểu Bảo và Đại Nha một tuần mới về nhà một lần, Đại Bảo cũng thế. Em cả tuần chỉ ngóng trông đến chủ nhật tất cả bọn nhỏ về nhà, cả nhà tụ tập rất náo nhiệt, thật vui vẻ biết bao!”

Nhắc tới Chu Tiểu Vân, Thẩm Hoa Phượng không thể không thật lòng khen ngợi mấy câu.

Đêm khuya, lúc về nhà đầu lưỡi Chu Quốc Cường đã xoắn lại, nói không rõ, anh Cả Chu Quốc Phú cũng uống không ít, có lẽ không mạnh hơn ông bao nhiêu.

Tật xấu lớn nhất của Chu Quốc Cường chính là khi uống rượu say thì thích nói không ngừng, Triệu Ngọc Trân đau đầu vì bị làm phiền, luôn miệng giục chồng đi ngủ.

Triệu Ngọc Trân nghĩ thầm, sau này hạn chế để anh ấy uống rượu, say rượu lè nhè lại ngủ thẳng đến ngày hôm sau. Có lúc sáng dậy chưa tỉnh rượu còn ảnh hưởng đến công việc!

Chu Phương nghe nói anh Hai lên làm cán bộ thôn cũng thấy vui cho anh, đạp xe đạp đến chúc mừng.

Tình cảm giữa Chu Quốc Cường và Chu Phương luôn rất tốt, thấy Chu Phương tới Chu Quốc Cường rất cao hứng. Hai anh em mới nói mấy câu thì ông nhận được điện thoại phải ra ngoài giao thịt. Lúc gần đi Chu Quốc Cường mời Chu Phương buổi trưa ở lại ăn cơm.

Chu Phương không chịu: “Được rồi, em chỉ đến thăm anh thôi. Chị Hai ở chợ bán thịt đã đủ bận, lại bảo chị ấy về nấu cho em ăn thì không tốt lắm, em nên về thì hơn. Em còn phải về nấu cơm cho Tiểu Lỗi nữa!”

Chu Quốc Cường đang bận, đành để Chu Phương về.

Buổi trưa Triệu Ngọc Trân mới biết chuyện cô em chồng tới, oán giận trách chồng: “Anh thật là, cô Út bọn nhỏ hiếm có dịp tới một lần, sao anh không giữ cô ấy ở lại ăn một bữa hãy về?”

Chu Quốc Cường cũng bất đắc dĩ: “Em ở chợ, anh lại phải đi giao thịt, trong nhà chẳng có ai, anh bảo em giữ cô ấy lại ăn cơm thế nào. Anh đã nói rồi, chúng ta dứt khoát dẹp cái sạp ở chợ đi, đâu đến mức bận không có ai trông nhà như thế này.”

Nhị Nha giơ tay phát biểu: “Con có thể trông nhà.”

Chu Quốc Cường trừng mắt: “Con không cần đến trường à?”

Nhị Nha cười hì hì, cô cũng chỉ nói vậy thôi, đâu có thật sự muốn coi nhà.

Triệu Ngọc Trân vừa thấy Chu Quốc Cường nhắc lại vấn đề khiến bà đau đầu này thì lập tức im miệng, dù sao bà cũng tiếc nếu phải dẹp quầy ở chợ. Bán nửa buổi có thể kiếm được mấy chục nguyên, có lúc còn được hơn một trăm.

Chu Quốc Cường bó tay với vợ. Nói thế nào bà ấy cũng không đồng ý, thực ra hiện tại chỉ dựa vào lượng bán buôn thịt lợn cũng rất khả quan, chỉ là bà ấy tiếc mỗi ngày nhận tiền mặt sáng loá nên không chịu dừng.

Chu Quốc Cường còn làm gì được, tuỳ bà ấy vậy, lúc nào cũng muốn giữ ít tiền lời kia.

Ba đứa nhỏ Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo, Đại Bảo đều đi học trường ở trong thị trấn, sinh hoạt phí mỗi tháng càng ngày càng nhiều, không phải con số nhỏ. Hơn nữa, đứa nhỏ lớn rồi phải mua quần áo, giầy dép tốt hơn trước đây, đâu đâu cũng phải dùng đến tiền. Cũng khó trách Triệu Ngọc Trân thà rằng chính mình vất vả một chút cũng muốn tiếp tục buôn bán.

Kỳ thực Triệu Ngọc Trân nghĩ rất xa, một năm nữa Đại Bảo tốt nghiệp đến lúc đó không còn là gánh nặng trong nhà. Thế nhưng Chu Tiểu Vân thành tích tốt như vậy nắm chắc suất vào được đại học, sau này học phí là con số lớn, bây giờ phải dành tiền cho bọn nhỏ.

Còn có Tiểu Bảo nữa!

Cho nên mới nói, không cố gắng kiếm tiền sao được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.