Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 246: Chương 246: Chuyện về sau




Qua chuyện này, nghe nói phụ huynh Cố Vạn Bảo được mời lên phòng hiệu trưởng thương lượng “mời chuyển trường” – dễ nghe hơn so với bị đuổi học, nội dung thực chất là giống nhau, dù sao trường này cũng không chứa được “nhân vật lớn” như vậy.

Phụ huynh khóc lóc cầu xin không có tác dụng, bất đắc dĩ cho Cố Vạn Bảo chuyển trường, chuyển tới trường cách Anh Minh rất xa.

Cuối cùng Lý Thiên Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, có người như thế ở xung quanh quả thực là quả bom hẹn giờ. Không biết lúc nào sẽ tới gây phiền toái, nhà trường xử lý như vậy thì không còn gì tốt hơn.

Hành động của Lý Thiên Vũ ở khối mười được các học sinh xôn xao truyền đi, ngoài ý muốn trở thành “chàng trai hành hiệp trượng nghĩa” trong cảm nhận của nữ sinh, cũng được các nam sinh trong lớp ủng hộ nhiệt liệt.

Chuyện đó cũng không đáng nói, chuyện khiến Lý Thiên Vũ hài lòng nhất chính là thái độ Chu Tiểu Vân đối với mình có chuyển biến nhất định. Cách khuôn mặt tươi cười chào đón còn xa, nhưng so với trước kia thì không hờ hững lạnh lùng như vậy nữa!

Tâm trạng Lý Thiên Vũ rất tốt, cả ngày vui tươi hớn hở. Cô Diệp vốn chuẩn bị phê bình Lý Thiên Vũ trước lớp một trận, về sau cũng không làm gì cả.

Tận đáy lòng mà nói, cô Diệp cũng có chút tán thưởng hành vi của Lý Thiên Vũ. Con trai mà, nên nhiệt huyết một chút, sao có thể trơ mắt nhìn em họ của mình và bạn học bị nam sinh khác bắt nạt mà không lên tiếng? Đây chẳng phải là khuyến khích chuyện sai trái sao?

Mặt ngoài nghiêm khắc phê bình thật ra trong lòng âm thầm tán dương nên trước mặt hiệu trưởng cô Diệp cũng vì Lý Thiên Vũ nói không ít lời hữu ích, vì thế chi tiết Lý Thiên Vũ động thủ đánh người trước được bỏ qua, không chịu bất cứ hình phạt nào.

Chẳng những vậy, cô Diệp còn nhân cơ hội này phân Lý Thiên Vũ vào ban cán sự lớp môn thể dục. Lý Thiên Vũ và Cao Tòng Soái hai tên anh không ra anh em không ra em ngồi ở bàn thứ tư, đập tay ăn mừng.

Say này Trịnh Hạo Nhiên nghe chuyện Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ “Gặp nạn”, vội vàng chạy tới thể hiện sự quan tâm an ủi, trong lòng lại buồn bực vì sao cơ hội làm người tốt lại bị Lý Thiên Vũ cướp mất.

Cơ hội thể hiện tốt như vậỵ! Có nam sinh nào trong lòng không lén lút ôm mộng đẹp được “gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ” cứu cô gái mình ngưỡng mộ từ trong tay kẻ xấu?

Thiệu Sắc Vi nghe xong chuyện này thì rất đố kị, cô thầm nghĩ: Vì sao Chu Tiểu Vân luôn luôn nhận được nhiều sự quan tâm, có nhiều nam sinh quan tâm cô ta như vậy? Chuyện này xảy ra với mình có phải tốt không!

Chu Tiểu Vân cơ bản không bị ảnh hưởng nhiều, người khác nói gì thì nói cô cũng chỉ cười mà thôi. Nhưng sự rung động trong lòng chỉ có mình cô biết được! Khi im lặng một mình, trước mắt cô lại hiện lên tình cảnh lúc Lý Thiên Vũ đánh nhau với Cố Vạn Bảo.

Lúc đó trong lòng cô cũng rất run sợ, bên ngoài lại phải giả bộ kiên cường mạnh mẽ vì bảo vệ Lưu Lộ nên cố đối đầu với Cố Vạn Bảo, Lý Thiên Vũ chưa nói một lời đã đi lên đấm tên nam sinh đáng ghét kia một cái, lôi hắn ta ra đánh nhau với cậu ấy.

Khoảnh khắc đó, Chu Tiểu Vân thực sự rung động.

Có lẽ bởi vì tại thời điểm mấu chốt Lý Thiên Vũ đã đứng ra; có lẽ là vì bảo vệ cô, vì cô mà Lý Thiên Vũ mới đánh nhau với người khác; có lẽ vì lúc đó Lý Thiên Vũ rất “MAN” xóa tan một ít khúc mắc với cậu ấy từ trước tới nay…

Cho dù trước kia cô không muốn gặp Lý Thiên Vũ biết bao, thì bây giờ Chu Tiểu Vân cũng phải thành thật thừa nhận, cô không có cách nào ghét cậu ấy được.

Chỉ vì mình cười với cậu ấy mà mặt mày cậu ấy đã tươi cười rạng rỡ, Chu Tiểu Vân cảm thấy trái tim mình càng ngày càng mềm mại. Thôi được, coi cậu ấy giống như một người bạn ngồi cùng bàn đi!

Cái gì cũng không biết, không phải Lý Thiên Vũ thực vô tội sao! Cô tội gì phải luôn luôn cách xa người ta ngàn dặm! Nghĩ thông chuyện này, cô nói chuyện với Lý Thiên Vũ nhiều hơn một chút. Đương nhiên, cũng chỉ nhiều hơn so với trước đây được một chút mà thôi.

Muốn cô lập tức với đối xử cậu ấy như bạn tốt là chuyện không thể nào. Dù thế Lý Thiên Vũ đã cảm thấy rất thỏa mãn. Nhìn xem, hiện tại nói chuyện với Chu Tiểu Vân, cô lại để ý tới cậu, thỉnh thoảng còn tươi cười vui vẻ với cậu. Thật quá hạnh phúc!

Chậc chậc chậc, hạt giống xuân tình của thiếu niên nào đó nảy mầm thật đáng thương!

Tiểu Bảo nghe nói chị gái gặp chuyện nguy hiểm tức giận đến mức mặt trắng bệch. Bình thường cậu rất ghét Lý Thiên Vũ, lúc đứng đợi chị gái tan học gặp phải Lý Thiên Vũ lại có thể chủ động nói cám ơn.

Lý Thiên Vũ có chút thụ sủng nhược kinh* (được sủng ái mà lo sợ), nói đấy là chuyện mình nên làm.

Lý Thiên Vũ đã quá quen thuộc với em trai bảo bối của Chu Tiểu Vân. Có điều từ lúc bắt đầu lên cấp hai thằng bé đã không hòa nhã với mình, hôm nào Chu Tiểu Vân phải tham gia giờ tự học buổi tối đều đến đón bạn ấy về, cũng không cho “người khác” có cơ hội tiếp cận.

Khuôn mặt thanh tú rất giống Chu Tiểu Vân nhưng cả ngày lại lạnh nhạt đăm chiêu, ngoại trừ Chu Tiểu Vân rất ít khi tươi cười với “người khác”. Đương nhiên, “người khác” này là chỉ bạn học Lý Thiên Vũ!

Hiện tại thấy Tiểu Bảo đi tới nói chuyện với mình, quả thực khiến Lý Thiên Vũ không nói lên lời. Đương nhiên cảm ơn là chuyện cảm ơn, đợi Chu Tiểu Vân đi ra Tiểu Bảo vẫn theo thói quen kéo tay chị đi về nhà, khiến “người khác” rớt lại phía sau không biết nên làm gì.

Phản ứng của Tiểu Bảo còn tương đối ôn hòa, lúc Đại Bảo biết chuyện Cố Vạn Bảo đã chuyển tới trường khác học.

Đại Bảo tức giận gân xanh nổi lên, nắm đấm siết chặt, mặt mày dữ tợn, khiến Tiểu Bảo đứng bên cạnh rùng mình. Lần thứ hai ở trong lòng nhắc nhở bản thân: bình thường đùa vui một chút thì không sao, ngàn vạn lần chớ chọc Đại Bảo thực sự tức giận, quá dọa người. Không biết lúc Đại Bảo nổi nóng có thể làm ra chuyện gì nữa.

Chu Tiểu Vân vội vàng trấn an Đại Bảo: “Anh, anh đừng nóng giận. Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, vả lại nam sinh kia cũng không làm gì em, hơn nữa lúc đó bạn học cùng lớp em – Lý Thiên Vũ kịp thời đấm hắn một cái rồi kéo hắn ra xa.”

Đương nhiên Đại Bảo cũng biết Lý Thiên Vũ, chẳng phải tên kia cứ thích dính lấy em gái mình như miếng da trâu sao. Cuối cùng cũng làm được chuyện có ích, sau này có gặp mặt sẽ đối tốt với cậu ta một chút.

Về phần chuyên nam sinh kia dây dưa lôi kéo cô nửa ngày tốt nhất là không nói cho anh Đại Bảo, anh ấy mà biết thì càng tức giận. Sắc mặt Đại Bảo có chút dịu đi, chẳng qua, vẫn kiên trì muốn biết tên nam sinh kia.

“Cố Vạn Bảo”, Đại Bảo lẩm nhẩm thì thầm trong miệng, cái tên này xem như cậu nhớ kỹ. Sau này không nên để cậu nhìn thấy, hừ! Trong lòng hạ quyết tâm, vẻ mặt Đại Bảo khôi phục bình thường, dĩ nhiên cũng cẩn thận giấu giếm Chu Tiểu Vân, coi như chuyện dừng lại ở đây.

Mấy tuần lễ sau truyền đến tin tức Cố Vạn Bảo đã chuyển trường bị một đám nam sinh tìm tới cửa đánh một trận, Chu Tiểu Vân tức đến giậm chân. Nam sinh cao 1m78, tóc húi cua,mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, chẳng phải là anh Đại Bảo sao!

Sao cô có thể cho rằng lúc đó Đại Bảo đã bỏ qua thì sẽ không đi gây sự nữa? Những năm gần đây Đại Bảo thay đổi an phận thủ thường hơn rất nhiều, khiến Chu Tiểu Vân quên mất những chiến công to lớn của anh ấy kiếp trước. Khi nào anh ấy mới khiến người khác bớt lo đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.