Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 421: Chương 421: Con dâu gặp cha mẹ chồng




Trước năm mới, Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân thanh toán đủ tiền mua nhà, sau này chỉ đợi lấy chìa khóa!

Chu Tiểu Vân rốt cuộc theo Lý Thiên Vũ về nhà, lấy thân phận con dâu tương lai xuất hiện trước mặt cha mẹ anh.

Cha Lý Thiên Vũ Lý Hằng Quý, mẹ Lưu Mỹ Lan ngắm Chu Tiểu Vân xinh đẹp cao ráo, hài lòng không biết nói gì cho phải.

Chu Tiểu Vân cười gọi “cha”, “mẹ”. Cô và Lý Thiên Vũ đã là vợ chồng, mặc dù chưa tổ chức đám cưới, họ vẫn là một đôi. Gặp cha mẹ anh đương nhiên phải xưng hô như vậy.

Nhìn cha mẹ Lý Thiên Vũ, trong lòng cô thầm cảm khái. Thực chất cha mẹ anh đều là dân quê thật thà, chất phác, hiền lành. Kiếp trước họ đối xử với cô không tệ, chẳng qua, sống chung lâu dài luôn nảy sinh mâu thuẫn nhỏ. Đại gia đình sống với nhau không tránh khỏi có song gió.

Cũng may kiếp này không có “cơ hội” đó, cô và anh ở lại thành phố N, cuộc sống gia đình riêng tạm ổn. Bình thường gửi về biếu cha mẹ chồng ít tiền, thỉnh thoảng về thăm.

Như vậy càng tốt. Ít tiếp xúc, ít có cơ hội xảy ra mâu thuẫn.

Em trai Lý Thiên Vũ tên Lý Thiên Triết, giờ đang học đại học. Nghỉ đông đương nhiên anh ở nhà, gặp Chu Tiểu Vân trong “truyền thuyết”, mắt anh sáng lên.

Lý Thiên Triết giơ ngón tay cái với anh trai mình: “Anh, chị dâu thật xinh đẹp, thật có khí chất. Ánh mắt anh quá tốt!”

Trong lòng Lý Thiên Vũ hạnh phúc: “Đương nhiên.”

Lý Thiên Vũ còn có một em gái, tên Lý Hân. Không đỗ đại học, giờ cô ấy đang làm ở thị trấn, bình thường cũng ít trở về. Lý Hân luôn miệng gọi chị dâu, làm cho Chu Tiểu Vân hơi giật mình. Chưa làm đám cưới cô đã bị gọi như vậy, đúng là không quen.

Lý Thiên Vũ kích động kéo cô đi thăm quan nhà một vòng.

Chu Tiểu Vân vừa đi vừa ngắm, phát hiện nhà Lý Thiên Vũ hình như không giống trong ấn tượng của cô. Nhà anh cũng xây nhà lầu, xem ra điều kiện kinh tế trở nên tốt hơn.

Lý Thiên Vũ dẫn cô vào phòng mình. Chu Tiểu Vân hứng thú quan sát phòng anh, rất sạch sẽ chỉnh tề, trước kia cô tưởng rằng nó sẽ rất bề bộn, rất bẩn cơ!

Lý Thiên Vũ cười nói: “Mặc dù anh quanh năm không ở nhà, nhưng mẹ thường xuyên dọn phòng cho anh. Sợ anh về ở bất cứ lúc nào!”

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, quả là tấm lòng cha mẹ! Trong lòng vĩnh viễn lo lắng cho con cái.

Ông nội Lý Thiên Vũ đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng rất có tinh thần, cũng sống ở nhà anh. Chu Tiểu Vân vội vã chào “ông nội”! Ông cười híp mắt lấy tiền lì xì, đưa cho cháu dâu làm quà gặp mặt lần đầu tiên. Cô đành phải nhận lấy, đây là tấm lòng của trưởng bối, mặc kệ bao nhiêu không thể chối từ.

Cũng may, trước khi cô đến đã chuẩn bị quà cho cả nhà, làm Lý Thiên Vũ rất có thể diện.

Hôm nay, anh luôn ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, rất oai phong. Rốt cuộc dẫn bạn gái….. à không, dẫn bà xã về nhà. Điều này sao khiến anh không kiêu ngạo, đắc ý đây. Nhất khi thấy người nhà khen cô không dứt, anh càng vui vẻ hơn.

Ở trong bếp, Lưu Mỹ Lan vừa nấu ăn vừa nói chuyện với con gái.

Lý Hân cười nói: “Mẹ, anh cả đã đi đăng ký kết hôn với chị Tiểu Vân. Giờ chị Tiểu Vân là người nhà chúng ta.”

Nhắc tới điểm này, Lưu Mỹ Lan vui mừng, cười rạng rỡ. Không ngờ con dâu vừa đẹp vừa dịu dàng, làm bà mừng không kể xiết. Nghe Lý Thiên Vũ nói con dâu đang là nghiên cứu sinh, kiêm tác giả gì đó, từng xuất bản sách nữa. Đối với cô con dâu này, bà càng ngắm càng hài lòng.

Đang nói chuyện, Chu Tiểu Vân bước vào, mở miệng gọi “Mẹ”, rồi định qua giúp.

Lưu Mỹ Lan hoảng hốt nói: “Không cần, con và Thiên Vũ cứ ngồi chơi đi.” Sao có thể để con dâu lần đầu tiên tới nhà làm việc!!

Chu Tiểu Vân tất nhiên hi vọng để lại ấn tượng đầu tiên tốt đẹp trong lòng cha mẹ Lý Thiên Vũ, biết mẹ chồng và cô út ở phòng bếp nấu cơm, cô đâu thể chỉ ngồi đó, chờ ăn sẵn!

Chu Tiểu Vân mỉm cười nói: “Mẹ, giờ chúng ta đã là người một nhà, mẹ đừng khách sáo với con. Ở nhà con thường nấu ăn. Hôm nay, mẹ cho con cơ hội để con thể hiện một chút, để mọi người nếm thử món ăn con làm có được không.”

Cô đã nói như vậy, Lưu Mỹ Lan đành phải đưa xẻng cơm trong tay cho cô.

Nhìn Chu Tiểu Vân thuần thục đổ thức ăn vào nồi, Lưu Mỹ Lan vốn có chút lo lắng rốt cuộc thả lỏng. Vốn dĩ bà thầm nghĩ trong lòng: Con dâu là nghiên cứu sinh lại là tác giả, lớn lên nhã nhặn xinh đẹp, nhìn qua đã biết là cô gái tốt. Chỉ không biết con bé biết làm việc nhà không, có chịu làm việc nhà không nữa.

Không ngờ, động tác Chu Tiểu Vân xào nấu hết sức thành thạo, tự nhiên, nhìn là biết ngay thường xuyên vào bếp. Lưu Mỹ Lan may mắn cho con trai của mình, đúng là cô gái tốt!

Lý Hân nhìn hoa cả mắt: “Oa, chị dâu, chị thật siêu. Đến giờ em chỉ biết rán trứng, không biết món nào khác.” Càng ngày con gái biết nấu nướng càng ít, sắp tuyệt chủng đến nơi.

Chu Tiểu Vân và Lý Hân câu được câu không trò chuyện. Tính cách Lý Hân thiên về hoạt bát, đáng yêu, có lẽ đây là điểm giống nhau của em út. Ở nhà khó tránh được chiều hơn, tất nhiên cũng được mọi người cưng chiều. Nhưng, ấn tượng của Chu Tiểu Vân với Lý Hân không tệ.

Hóa ra, thay đổi thời gian gặp nhau, thay đổi phương thức ở chung, thay đổi tầm nhìn, nhìn một người sẽ có cảm thụ bất đồng.

Kỳ quái, sao kiếp trước cô cảm thấy mấy đứa em của Lý Thiên Vũ đều rất khó ở chung nhỉ! Hiện tại xem ra, Lý Thiên Triết và Lý Hân đều dễ gây thiện cảm với người khác! Lý Thiên Triết kiếp trước chỉ tốt nghiệp trung học, kiếp này có Lý Thiên Vũ làm tấm gương ảnh hưởng, anh cũng học đại học.

Đã có rất nhiều người, rất nhiều việc thay đổi, chân tướng trong đó có thể chỉ mình cô biết. Có lúc, bí mật này mang đến cho cô sự đau khổ không thể chia sẻ. Có lúc, lại biến thành niềm vui sướng tột cùng. Nhìn Lý Hân trước mắt chuyện trò vui vẻ, Chu Tiểu Vân cảm nhận sâu sắc niềm vui này.

Lý Thiên Vũ xông vào, la hét đòi bê thức ăn.

Lưu Mỹ Lan đau lòng nhìn con trai một năm không về nhà mấy lần: “Cẩn thận, đừng vội.”

Lý Thiên Vũ cười đáp: “Con biết rồi, mẹ.” Mẹ nghĩ anh còn là trẻ con chắc? Đã là người lớn, chẳng lẽ bê cái bát còn bị nóng? Thế nhưng, đây là mẹ. Con trai có lớn hơn nữa, ở trong mắt mẹ, vĩnh viễn là trẻ con.

Chu Tiểu Vân tự mình làm hai, ba món, nhận được sự hoan nghênh chưa từng có, nhất là Lý Thiên Vũ, liên tục khen ngon.

Lý Hân cười nói: “Anh cả, món ăn chị dâu làm ngon là thật. Có điều, em thấy dù chị ấy có bốc muối đặt trong mâm, anh ăn vẫn cảm thấy ngon!”

A? Sao lời này quen tai thế nhỉ? Hình như khi đó Chu Tiểu Vân từng trêu Lưu Lộ và Đại Bảo! Cô nhớ lại hai cảnh tương tự nhau, không nhịn được nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.