Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 382: Chương 382: Dọn đi hay ở lại




Edit: Thu Phương Beta: Tiểu Lan Sáng sớm Chu Tiểu Vân đã thức dậy, lại bị Lý Thiên Vũ quấn quít nửa ngày mới ra khỏi cửa.

Rửa mặt xong bắt đầu làm điểm tâm, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ăn sáng xong rồi mà Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm vẫn chưa về.

Lý Thiên Vũ vừa rửa bát vừa thở dài: “Thằng nhóc Dương Phàm này đưa Tưởng Tiêu Đan đi trắng đêm đã đành, vậy mà đến sáng cũng không cho người ta về. Xem ra tình hình chiến đấy rất kịch liệt.”

Chu Tiểu Vân không thèm để ý đến mỗ nam nào đó đang ai oán, mở máy tính, vào trang web xem tỷ lệ người đọc thế nào.

Lý Thiên Vũ cảm thấy hứng thú qua nhìn xem: “Oa, Tiểu Vân, hình như quyển này còn cao hơn quyển đầu tiên! Đứng trong mấy truyện top đầu của trang web cơ đấy.” Thuận tiện trộm hôn mặt Chu Tiểu Vân một cái.

Ngồi gõ bản thảo một lúc, Chu Tiểu Vân chuẩn bị ra chợ mua ít đồ ăn.

Lý Thiên Vũ xung phong nhận công việc xách đồ cho Chu Tiểu Vân, vợ chồng son lại thân mật ngọt ngào một lúc rồi mới đi chợ.

Chu Tiểu Vân chỉ phụ trách lựa thức ăn, trả tiền và xách đồ hiển nhiên là trách nhiệm của Lý Thiên Vũ. Cô nghĩ thầm mỗi lần đi ra ngoài mua đồ lại có một nam bảo mẫu theo sau cũng không tồi.

Sau khi mang đồ ăn về nhà, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ lại bận bịu chuẩn bị bữa trưa. Lý Thiên Vũ ở bên cạnh xếp đồ ăn nói : “Anh thấy, em làm ít món thôi, anh đoán trưa nay Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan không về ăn cơm đâu.”

Chưa dứt lời, cửa mở ra, người đi vào không phải Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan thì là ai?

Dương Phàm mặt mày rạng rỡ cùng với Tưởng Tiêu Đan cúi đầu thẹn thùng khiến cho người khác vừa nhìn cũng biết hôm qua hai người đã làm ‘chuyện xấu’ gì.

Lý Thiên Vũ định mở miệng trêu chọc hai câu, bị Chu Tiểu Vân nhéo lưng một cái không dám lên tiếng.

Chu Tiểu Vân giả vờ không có việc gì chào một tiếng, đối với việc hai người tối qua cả đêm không về không đề cập tới một chữ. Con gái mà, với mấy chuyện này da mặt cực mỏng, Chu Tiểu Vân sợ Tưởng Tiêu Đan xấu hổ vì thế không cho Lý Thiên Vũ nói lung tung.

Tưởng Tiêu Đan vốn có điểm chột dạ, sợ bị trêu chọc, thấy Chu Tiểu Vân căn bản không đề cập tới vấn đề này, sắc mặt tốt hơn một chút.

Chu Tiểu Vân phát hiện dáng đi của Tưởng Tiêu Đan có điểm là lạ, lập tức hiểu được, trong lòng cười trộm không ngớt.

Xem ra đúng như lời Lý Thiên Vũ nói, chuyện kia tương đối…kịch liệt nha!

Hì hì!

Dương Phàm không thèm để ý đến Lý Thiên Vũ đang nháy mắt ra hiệu, cơm nước xong nói một tiếng rồi quang minh chính đại ôm Tưởng Tiêu Đan đi vào phòng ngủ của cô.

Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng kín nửa ngày trời, trong lòng vừa đố kị lại ghen tị.

Chu Tiểu Vân sai Lý Thiên Vũ đi dọn bàn: “Đừng nhìn nữa, anh mau thu dọn bát đĩa đi.”

Lý Thiên Vũ đáp một tiếng.

Chờ rửa bát xong đi ra, đã nhìn thấy Chu Tiểu Vân lại ngồi ở bàn máy tính rồi, Lý Thiên Vũ ngồi bên cạnh giả vờ vừa thở dài vừa lắc đầu nhằm gây sự chú ý với Chu Tiểu Vân đang mải mê ngồi đánh chữ.

Thật ra cô sớm đã chú ý tới động tác nhỏ của anh, nhịn nửa ngày mới cười nói: “Anh ngồi đó vò đầu bứt tai ấm ức làm gì, trên người có rận à?”

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cuối cùng cũng dời mắt khỏi máy tính nhìn sang thì vui vẻ, hiện tại anh rốt cuộc đã lĩnh giáo độ chuyên tâm của Chu Tiểu Vân lúc làm việc.

Chẳng lẽ tình địch lớn nhất bây giờ của anh lại là cái máy tính này sao? Ôi chao!

“Tiểu Vân, em nghỉ ngơi một chút đi, đừng khiến mắt và cơ thể mệt mỏi.” Lý Thiên Vũ quan tâm nói.

Chu Tiểu Vân nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Lý Thiên Vũ được như nguyện ôm Chu Tiểu Vân vào phòng ‘nghỉ ngơi’.

Tới thời điểm mấu chốt luôn bị dập tắt dục hỏa quả thật là một việc thống khổ đối với đàn ông.

Lý Thiên Vũ vùi đầu vào mái tóc Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, em còn bắt anh đợi đến lúc nào nữa mới bằng lòng? Chúng ta yêu nhau hơn 2 năm rồi. Quen biết nhau cũng đã mười mấy năm. Đối với anh, em vẫn cảm thấy không an tâm sao?”

Thực ra anh cũng thấy không phải gấp như vậy. nhưng hôm nay quả thật bị thần sắc đắc ý của Dương Phàm đả kích nặng nề.

Rõ rang anh và Chu Tiểu Vân yêu nhau trước, không phải sao? Vì sao ‘tiến triển’ không bằng bọn Dương Phàm thành đôi sau?

Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ đè ép gắt gao, có thể cảm nhận rõ ràng anh ‘nóng lòng’ cỡ nào.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm em đâu chỉ biết anh mười mấy năm, nếu tính cả kiếp trước đã hơn hai mươi năm rồi. Không thể quen thuộc hơn nữa!

Nhưng vừa nghĩ tới làm việc đó với Lý Thiên Vũ cô lại có cảm giác không tự nhiên không thể nói rõ được.

Cô luôn cảm thấy đó là cửa ải cuối cùng của mình, nếu bị phá vỡ thì ngày chia ly không còn xa nữa.

Chu Tiểu Vân định hôn trấn an Lý Thiên Vũ, lại rước lấy trận hôn và âu yếm nồng nhiệt như mưa rền gió dữ.

Lý Thiên Vũ vô cùng gấp gáp nhưng không đến mức cứng rắn bá vương ngạnh thượng cung*. Thấy Chu Tiểu Vân không chịu để anh cởi quần áo đành phải ngừng lại.

Lý Thiên Vũ xoay người nằm vật xuống bên cạnh cô, thở dài thật sâu!

Chu Tiểu Vân ôm cổ Lý Thiên Vũ: “Đừng nóng giận, chỉ là em chưa chuẩn bị tốt. Hãy cho em thêm một chút thời gian!”

Tâm tình Lý Thiên Vũ hơi bình tĩnh lúc này lại phấn chấn lên: “Vậy em nói cho anh biết, anh còn phải chờ bao lâu? Một tháng có đủ không, hay là hai tháng?”

Lý Thiên Vũ đầy chờ mong nhìn biểu cảm khuôn mặt của Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân ho khan: “Em cũng không rõ lắm.” Chuyện này sao mà tính toán thời gian được chứ? Đến lúc thích hợp, cảm xúc tự nhiên tới thì mọi thứ trôi chảy, nếu như thiếu đi chất xúc tác và dũng khí để tiến thêm một bước thì còn khuya!

Lý Thiên Vũ hiển nhiên hiểu cô chỉ nói cho có lệ.

Suy nghĩ một lúc, Lý Thiên Vũ cúi đầu cho Chu Tiểu Vân một nụ hôn thật dịu dàng: “Anh sẽ chờ tới lúc em sẵn sàng.”

Anh sẽ chờ tới ngày em cam tâm tình nguyện trao cho anh cả tâm hồn và thể xác, Lý Thiên Vũ thầm nói trong lòng.

Chu Tiểu Vân cảm động ôm anh thật chặt.

***

Dương Phàm bắt đầu cứ dăm ba hôm lại chạy tới đây ngủ qua đêm, khiến cho người ngoài miệng nói không để ý như Lý Thiên Vũ tức đỏ mắt tía tai.

Chờ tới sau ngày khai giảng của Chu Tiểu Vân, Dương Phàm trực tiếp dọn đồ đạc qua phòng Tưởng Tiêu Đan ở.

Chu Tiểu Vân bắt đầu suy nghĩ mình có nên dọn đi không, để cho đôi tình nhân được ở chỗ này song túc song tê.

Tưởng Tiêu Đan cực lực phản đối: “Tiểu Vân, cậu không phải đi đâu cả! Ở lại đây đi.”

Chu Tiểu Vân cười nói: “Cậu và Dương Phàm hai người tình chàng ý thiếp như thế, không chê tớ ở bên cạnh làm vướng bận sao?”

Dương Phàm nhún nhún vai nói: “Không sao, tớ và Tưởng Tiêu Đan sẽ không ‘biểu diễn’ trong phòng khách, nếu có làm gì cũng sẽ vào phòng….”

Chưa nói hết lời, đã bị Tưởng Tiêu Đan hung hăng nhéo một cái. Dương Phàm kêu thảm thiết: “Em mưu sát chồng à!”

Chu Tiểu Vân cười nhìn Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đùa giỡn, thật sự vui mừng khi thấy bọn họ ngọt ngào hạnh phúc.

Lý Thiên Vũ cũng không đồng ý cho Chu Tiểu Vân dọn ra ngoài : “Tiểu Vân, hay em cứ ở tạm chỗ này trước đã! Một mình em dọn ra ngoài anh không yên tâm. Nếu thực sự muốn dọn ra ngoài, anh sẽ dọn từ ký túc xá của công ty ra ngoài trọ với em.”

Chu Tiểu Vân bị hù dọa: “Không không không, em ở đây thôi, không đi nữa.” Đùa sao, nếu ở với Lý Thiên Vũ chẳng phải là sống chung sao! Chẳng phải là củi khô gặp lửa, tùy thời bốc cháy sao.

Mặt mày Lý Thiên Vũ sa sầm, cần đề phòng anh đến thế à.

Dương Phàm ở một bên cười bể bụng.

Chu Tiểu Vân tạm thời để ý định chuyển đi lại, dù sao trường cũng cung cấp chỗ ở trong ký túc cho cô. Cô có thể vào ngủ trong ký túc, không cần ngày nào cũng về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.