Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 335: Chương 335: Gửi thư




Một ngày nọ, đang ngủ trưa Chu Tiểu Vân nghe thấy Nhị Nha ở bên ngoài lớn tiếng gọi: “Chị, có người gửi thư cho chị này!”

Bị đánh thức Chu Tiểu Vân không tình nguyện mở mắt: “Ai gửi thế nhỉ?” Kỳ quái, nghỉ hè ở nhà ai sẽ viết thư cho mình, chẳng lẽ là bạn học đại học?

Nhị Nha cười hì hì đưa thư cho Chu Tiểu Vân: “Bên trên không có tên, em đoán là con trai nhá.”

Cô từ trên giường ngồi dậy, hiếu kỳ cầm lấy. Trên phong thư chỉ ghi địa chỉ người nhận, không viết nơi gửi và tên người gửi. Từ bề ngoài không nhận ra là ai gửi tới. Nhưng, hình như nét chữ này quen quen…

Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, trái tim không tự chủ được nhảy dựng lên.

Chẳng lẽ, bức thư này là Lý Thiên Vũ viết?

Cô nhanh chóng mở ra, một bức thư kín chữ. Cô không khách khí đuổi Nhị Nha hiếu kỳ ra ngoài, đóng cửa lại, đọc một mình.

Nhị Nha bất mãn lầm bầm trước cửa: “Chị, chị hẹp hòi quá đi! Thư này còn em mang đến cho chị mà! Vừa thấy thư là đuổi em đi, thật là.”

Chu Tiểu Vân không để ý Nhị Nha ở bên ngoài oán giận, chăm chú đọc. Quả nhiên, đây là thư của Lý Thiên Vũ. Bởi vì lạc khoản cuối thư là chữ “Vũ”. Xem trong thư Lý Thiên Vũ viết gì nào!

“Tiểu Vân thân yêu, thấy thư như thấy người!

Hè năm nay tớ ở lại thành phố N này, không được cùng cậu về nhà tớ rất tiếc. Dường như đã lâu lắm rồi không gặp cậu, tớ rất rất nhớ cậu (viết thư thật tốt, nếu đứng trước mặt cậu nhất định tớ không có dũng khí nói ra những lời này). Cậu ở nhà có được không? Cậu, có nhớ tớ chút nào không?

Hai ngày trước Thiệu Sắc Vi tới tìm tớ, nói đến mời tớ ăn tối đi xem phim. Nói thật, làm một nam sinh, thực sự không tiện từ chối lời mời của con gái. Nhưng tớ sợ cậu biết sau này sẽ hiểu lầm. Vì thế tớ lấy cớ không rảnh để từ chối bạn ấy. Cậu không cần lo lắng, tớ rất chung thủy với cậu mà! Bạn ấy có đến tìm tớ mấy lần, thấy tớ không để ý đến mình cuối cùng không đến nữa. Tớ cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì phải lặp đi lặp lại nhiều lần đi tờ chối lời mời của một mỹ nữ đối với nam sinh mà nói thực sự là chuyện rất khó khăn. May mà tớ làm được.

Mỗi ngày tớ đều bận rộn làm thêm, nhưng có bận đến mấy tớ chưa từng thôi nhớ cậu. Có lúc thật sự muốn cậu có thể xuất hiện trước mắt tớ. Nếu cậu nhận được thư trả lời lại tớ được không? Không viết gì cả, chỉ cần để tớ biết cậu đã nhận được thư thôi.

Ở đây tớ nóng lòng mong mỏi hồi âm cậu.

Nhớ cậu “Vũ “

Chu Tiểu Vân đọc đi đọc lại năm lần mới thôi. Cô cầm bức thư trong tay, ngây ngốc một lúc lâu.

Trong thư người nào đó vô cùng lớn mật, những lời đường mật này sợ rằng nếu giáp mặt nói cả đời cậu ta cũng không nói ra được.

Cô nhớ lại kiếp trước xa xôi.

Khi đó cô và Lý Thiên Vũ dù đang trong tình yêu cuồng nhiệt cũng chưa từng nghe anh nói ngọt một lần nào. Lúc đó cô đã nghĩ anh đúng là chàng trai không có tình thú* nhất trên đời này. (lạc thú trong tình yêu)

Con trai luôn cho rằng yêu là phải để trong đáy lòng, không biết con gái thích nghe nhất là ba từ “anh yêu em” chính miệng bạn trai nói ra. Có cô gái nào không khát vọng được bạn trai âu yếm dỗ ngon dỗ ngọt chứ?

Đáng tiếc, cho tới bây giờ Lý Thiên Vũ không phải là mẫu bạn trai lý tưởng như vậy. Không ngờ kiếp này anh bắt đầu viết thư tình cho mình ——tạm thời coi như khoản thư tình được cho qua!

Trong lòng cô nổi lên từng đợt sóng ngọt ngào và thổn thức.

Gửi thư hồi âm cho cậu ta đi! Cho người con trai cả mùa hè không về ở lại trường vừa làm việc vừa trông ngóng chờ đợi mình đáp lời…

Cô xuống giường chuẩn bị ra siêu thị mua giấy viết thư về viết.

Nhị Nha xuất quỷ nhập thần xông ra: “Chị, chị đi đâu thế? Em cũng muốn đi cùng.”

Chu Tiểu Vân đành phải đưa cái đuôi này theo, đến siêu thị con bé hết nhìn đông lại nhìn tây chọn một túi lớn đồ ăn vặt mới dừng tay.

Cô cầm lấy một xấp giấy viết thư rất đẹp, nền in hoa đào minh họa.

Nhị Nha cảm thấy hứng thú lật qua lật lại tập giấy kia: “Chị, có phải chị muốn viết hồi âm không? Chọn giấy viết thư đẹp như vậy chắc là viết thư cho bạn trai nhỉ!”

Chu Tiểu Vân cười mắng: “Em mới tí tuổi đầu, suốt ngày đã bạn trai, bạn trai.”

Nhị Nha cãi: “Sao em không biết chứ, năm nay em mười bốn tuổi rồi, đã lớn rồi.”

Nhị Nha cố hết sức nhón chân lên, đáng tiếc vẫn thấp hơn Chu Tiểu Vân nửa cái đầu.

Cô vỗ vỗ đầu Nhị Nha: “Về nhà chớ nói lung tung, nhớ chưa?”

Nhị Nha trừng mắt nói: “Biết rồi, dù có người gửi thư cho chị cũng không nói cho ba mẹ, đúng không!”

Chu Tiểu Vân bật cười, con quỷ láu lỉnh này!

Chuyện có bạn nam gửi thư cho mình tốt hơn đừng nên nói cho cha mẹ. Miễn cho họ ngạc nhiên lại nói đông nói tây. Cha mẹ mà, luôn cho rằng cái cái còn nhỏ, kỳ thực trong mắt người khác, mình đã đủ lớn, không cần có người quản lý.

Chu Tiểu Vân ăn cơm tối xong tắm rửa xong liền lên lầu viết hồi âm.

Nàng tự nhiên sẽ không học cách mở đầu buồn nôn của Lý Thiên Vũ, quy quy củ củ viết ba chữ “Lý Thiên Vũ” làm phần đầu.

Viết gì đây?

Thư đã nhận được, tớ ở nhà tất cả bình an.

Viết xong dòng này, cô không biết nên tiếp tục thế nào nữa.

Bình thường thích viết lách, Chu Tiểu Vân chợt phát hiện vốn từ của mình quá nghèo nàn, chẳng lẽ nói cho cậu ta sau khi biết cậu không để ý đến Thiệu Sắc Vi mình rất vui vẻ? Hay nói mình rất vui khi nhận được thư cậu ta gửi? Hoặc thừa nhận thực ra mình cũng có một chút, một chút nhớ cậu ta?

Haizz! Thật khó viết hồi âm a!

Các mạch suy nghĩ ở trong lòng xoắn xuýt với nhau, cuối cùng lúc hạ bút chỉ hóa thành dòng chữ đơn giản: “Hi vọng cậu ở bên kia chú ý sức khỏe, kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn.”

Lạc khoản là Chu Tiểu Vân.

Gấp thư lại, hôm sau cô đến bưu điện gửi.

Yên lặng nhẩm tính, đại khái khoảng một tuần sau thư sẽ đến nơi. Hi vọng Lý Thiên Vũ nhận được hồi âm của mình có thể vui hơn. Một người tha hương không được về với gia đình chắc chắn không thoải mái…

Một tuần sau, Chu Tiểu Vân nhận được bức thư thứ hai của Lý Thiên Vũ.

Chu Tiểu Vân cầm thư, khóe miệng không nhịn được mỉm cười.

Trong thư Lý Thiên Vũ bày tỏ mình vô cùng vui mừng khi nhận được hồi âm của cô. Cũng nói về cuộc sống ở đó của mình, chỉ thiếu nước không liệt kê lịch làm việc và nghỉ ngơi cho cô xem.

Mùa hè này, Chu Tiểu Vân à Lý Thiên Vũ thư từ qua lại trong im lặng.

Bất tri bất giác, lại đến lúc khai giảng.

Sau khi Chu Tiểu Vân thu dọn hành lý, đi cùng xe với Lưu Lộ tới thành phố N.

Nhìn phong cảnh ven đường xẹt qua rất nhanh, cô mong đợi cuộc sống trước mắt. Đã quen sống ở trường, ở nhà cảm thấy rất buồn chán, đến trường vui hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.