Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 250: Chương 250: Làm khách (2)




Sau khi ăn cơm xong, dưới sự hướng dẫn Chu Tiểu Vân Lưu Lộ đi dạo quanh nhà họ Chu một vòng. Ách, Đại Bảo, Tiểu Bảo, Nhị Nha cùng tiếp khách.

Không có biện pháp, ai bảo anh em nhà họ Chu đều lễ phép hiếu khách lại nhiệt tình như vậy! Đây là theo cách nói của nhà nước, vụng trộm tiết lộ một chút, chủ yếu là Đại Bảo mặt dày theo sau, Nhị Nha đi theo giúp vui, Tiểu Bảo thì lại là tới xem náo nhiệt.

Hormone đang lan tràn, Đại Bảo không để ý đến Tiểu Bảo đang cười trộm xấu xa, sự chú ý của cậu vẫn tập trung trên người Lưu Lộ, nào có tinh thần đi ngó biểu cảm trên mặt Tiểu Bảo!

Chu Tiểu Vân thấy Đại Bảo ân cần giới thiệu cho Lưu Lộ bên này, bên kia dứt khoát im lặng, nghĩ thầm để anh Đại Bảo có cơ hội biểu hiện tốt mới được, dù sao mình làm em gái cũng phải giúp anh trai một chút. Thật ra là thích nhìn dáng vẻ “phát xuân” của Đại Bảo. Ha ha!

Nhị Nha mới mười một tuổi, có điều là con quỷ tinh ranh, chớp mắt to len lén hỏi Chu Tiểu Vân: “Chị, chị Lưu Lộ không là bạn học của chị à? Tại sao anh Cả lại nói chuyện với chị ấy vui vẻ như vậy, nhìn dáng vẻ này còn giống hơn chị!”

Chu Tiểu Vân vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Nhị Nha: “Trẻ con hỏi việc này làm gì, chơi một chút rồi đi làm bài tập đi.”

Nhị Nha không phục quệt miệng: “Em mười một tuổi rồi, không phải trẻ con nữa. Anh chị lúc nào cũng coi em là trẻ con, phiền chết. Hơn nữa, bài tập em đã sớm làm xong, em sẽ đi theo phía sau anh chị.”

Trông này, cái miệng nhỏ nhắn chậc chậc mở miệng tuôn ra một tràng, đúng là nhanh mồm nhanh miệng. Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ đầu hàng: “Được rồi, em không phải trẻ con là người lớn rồi! Đi cùng các anh các chị vậy!”

Miệng vừa ồn ào mình không phải là trẻ con, đã con nít cười thỏa mãn. Chu Tiểu Vân thương yêu xoa đầu Nhị Nha, em gái bé bỏng, thực khiến người ta thương yêu.

Mọi người đi tới phòng Đại Bảo, Đại Bảo nhanh tay lẹ mắt vứt tất thối qua một bên, lại treo quần áo thay ra vứt trên giường lên. A? Sao lại có vỏ đồ ăn vặt trên bàn? Nhanh nhanh ném vào sọt rác.

Đại Bảo vừa dọn dẹp vừa tự mắng mình: Chỗ nào cũng ném lung tung, không biết dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, đúng là mất điểm nặng. Chu Tiểu Vân không đành lòng thấy dáng vẻ Đại Bảo luống cuống tay chân, nhịn cười giúp anh thu dọn một chút.

Lưu Lộ cười cười: “Mọi người đừng dọn dẹp nữa, coi tớ như khách làm chi, khiến tớ không tự nhiên. Phòng con trai có chút bẩn là chuyện bình thường, không sao.” Đại Bảo chợt cảm thấy như gặp được tri âm, ngừng tay đến nói chuyện cùng Lưu Lộ.

Lưu Lộ nhìn thấy trên tường có một tờ giấy chữ viết bằng bút lông thì cảm thấy rất thích thú, khen không dứt miệng nét chữ kia. Đợi đến khi Chu Tiểu Vân giới thiệu đây là kiệt tác của anh Đại Bảo, Lưu Lộ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Chu Chí Lương, anh thật lợi hại, chữ thư pháp này viết thật là đẹp!”

Đại Bảo khụ khụ, sợ mình không nhịn được cười ra tiếng, tận lực giả bộ bình tĩnh nói: “Luyện mấy năm thôi, không tính là quá đẹp.”

Tiểu Bảo đi sau nói thêm: “Anh, ở trước mặt chị Lưu Lộ anh đừng tỏ ra khiêm tốn khách khí như vậy, chữ viết bút lông của anh khá tốt, trước đây lúc còn học cấp hai anh ấy thường có tác phẩm được mang đi trưng bày cơ ạ!”

Đại Bảo cảm kích liếc nhìn Tiểu Bảo, được, vẫn là em trai hiểu mình, biết chính cậu không có cách nào khoe khoang nên giúp cậu nói ra.

Đại Bảo lại nghĩ tới lúc Chu Tiểu Vân đốc thúc mình luyện chữ, nghĩ thầm đúng là em gái quá tốt với mình thật, nếu không phải khi đó em ấy vẫn luyện cùng mình sao mình có thể kiên trì luyện tiếp!

Đại Bảo trong lòng nghĩ gì cơ bản đều hiện hết lên mặt, Chu Tiểu Vân mỉm cười tiếp nhận ánh mắt cảm kích của Đại Bảo.

Anh trai, cuối cùng có một ngày anh đã cảm nhận được lúc đó em “dụng tâm lương khổ” (chăm chỉ, khổ sở để đạt được ý đồ) thế nào, tất cả vất vả đều rất đáng giá.

Lưu Lộ tấm tắc khen ngợi, Đại Bảo nhân tiện lấy ra các loại giấy khen giấy chứng nhận lúc mình tham gia đại hội thể dục thể thao nhận được cho Lưu Lộ xem. Hai người nói nói cười cười. Nhìn nét mặt Đại Bảo tỏa sáng, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo hiểu ý nhìn nhau cười.

Lúc tới phòng Tiểu Bảo, Lưu Lộ kinh ngạc cảm thán nói: “Chu Chí Kiệt, phòng của em thật chỉnh tề sạch sẽ! Mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, giường chiếu được xếp gọn, còn sạch sẽ hơn phòng con gái.”

Tiểu Bảo cười hì hì: “Chị Lưu Lộ, không phải tất cả con trai đều lôi thôi lếch thếch đâu ạ.” Còn liếc mắt nhìn Đại Bảo một cái. Đại Bảo thừa dịp Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân nói chuyện trừng mắt nhìn Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo làm mặt quỷ, khiến Đại Bảo rất tức giận. Thằng quỷ này, ban nãy còn ở trong lòng khen nó, rút lại rút lại.

Phòng Nhị Nha có hơi bừa bộn một chút, có điều, bên trong thật sự có quá nhiều mấy thứ vụn vặt linh tinh. Nhị Nha đắc ý mang ra khoe những thứ bé thích sưu tầm: tranh dán tường đẹp, dây chun, kẹp tóc, mấy món đồ chơi nhỏ vân vân. Đều là mấy thứ linh tinh các bé gái thích. Tiêu chuẩn lựa chọn của Nhị Nha rất đơn giản, phàm là màu sắc rực rỡ, có đính hạt thủy tinh là đẹp.

Chu Tiểu Vân có chút ghét bỏ nhìn đống đồ vật này nọ, đúng là không có mấy thứ có thể xem vừa mắt, xem ra trình độ thưởng thức của Nhị Nha cần phải nâng cao rồi!

Cuối cùng tới phòng Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ tự nhiên tìm ghế ngồi xuống tinh tế quan sát. Thoải mái sạch sẽ là cảm giác đầu tiên, sau đó xem xét tỉ mỉ mới nhìn ra nét độc đáo của gian phòng.

Giống như đồ thủ công mỹ nghệ nhỏ tự chế trên bàn kia, dùng lon đồ uống bỏ đi chế thành ống đựng bút, giống như chậu hoa đặt trong góc kia, cả chiếc chuông gió treo ở cửa vân vân.

Dễ thấy nhất chính là giá sách cao cao, chứa rất nhiều sách. Giá sách màu vàng nhạt có ba tầng, mỗi tầng đều để gần một nửa sách, sách làm văn, truyện xưa, tạp chí, diễn nghĩa, lịch sử, văn xuôi, tiểu thuyết, cái gì cần có đều có.

(Diễn nghĩa: lấy sự kiện lịch sử nhất định làm bối cảnh, lấy tư liệu truyền thuyết và sách sử làm nền tảng, thêm vào một số chi tiết xây dựng thành những cuốn tiểu thuyết chương hồi như “Tam quốc chí”, “Tuỳ Đường diễn nghĩa”)

Lưu Lộ hoan hô một tiếng nhào tới bên cạnh giá sách lật xem. Chu Tiểu Vân ở bên cạnh nói: “Bốn anh em tớ đều để sách ở trên giá này, không phải tất cả là của một mình tớ.” Có điều chín mươi phần trăm sách là của Chu Tiểu Vân mà thôi.

Phần lớn tiền tiêu vặt của Chu Tiểu Vân đều dùng vào đây, mục tiêu của cô là nhét đầy giá sách. Có lẽ mấy năm nữa có thể hoàn thành mục tiêu này!

Lưu Lộ tìm được một cuốn tiểu thuyết ngồi xem, chắc là nhất thời sẽ không buông ra. Chu Tiểu Vân nháy mắt, Nhị Nha ngoan ngoãn đi ra, Tiểu Bảo lôi Đại Bảo không tình nguyện đi ra ngoài. Đại Bảo xuống dưới lầu xem ti vi có chút thấp thỏm, luôn nhớ nhung muốn lên lầu.

Tiểu Bảo huých Đại Bảo nói: “Anh, anh đừng nhìn lên trên lầu nữa. Để chị nói chuyện với chị Lưu Lộ đi, chúng ta là con trai đứng bên cạnh đợi không thích hợp. Hai anh em mình xem ti vi là được, anh đừng nghĩ đến chuyện lên lầu.”

Đương nhiên Đại Bảo biết đạo lý này, buồn bã ỉu xìu gật gật đầu.

Tiểu Bảo lặng lẽ nói nhỏ vào tai Đại Bảo: “Lúc đi trên đường em nghe chị nói chị Lưu Lộ sẽ ở nhà chúng ta chơi hai ngày, ngày mai chưa đi, ngày kia mới cùng em và chị vào thị trấn.”

Ngụ ý chính là, đừng nóng vội, thời gian còn rất nhiều! Đại Bảo lập tức thay đổi sắc mặt, tính toán đến lúc đó sẽ đi cùng Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo vào thị trấn. Tới đấy rồi bắt một chuyến xe nữa đến trường cao đẳng thể thao cũng không muộn được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.