Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 306: Chương 306: Lý Thiên Vũ độc thoại




Tôi là Lý Thiên Vũ.

Từ khi biết được mình nằm trong top 100 trúng tuyển vào trường cấp ba Anh Minh, tôi luôn vui vẻ rạo rực cả ngày. Bố mẹ tôi cũng rất hài lòng, bậc cha mẹ ai chẳng mong con mình có tiền đồ tươi sáng!

Mấy năm nay tôi sống trong nhà cậu, cậu đối xử với tôi rất tốt, ăn mặc ở không thiếu thứ gì. Đôi khi tôi cảm giác cậu giống như cha tôi vậy. Tôi âm thầm thề rằng nhất định phỉa thi đỗ đại học, sau này ra trường làm việc báo đáp cha mẹ và cậu.

Nghỉ hè năm nay tôi không có việc gì làm, ở mãi trong nhà chán muốn chết, tôi đành nhờ chị họ dạy đàn ghi-ta.

Kỳ quái, tôi cảm thấy tập ghi-ta rất dễ dàng, đến chị họ tôi cũng khen tôi rất có thiên phú.

Tôi vừa đàn vừa nghĩ, giá như có một ngày tôi có thể đứng trước mặt cô bé ấy đàn một bài thì tốt biết bao! Thật muốn nhìn thấy nụ cười nhẹ và ánh mắt tán thưởng của cô ấy…

Đi học, tôi lại được phân vào cùng lớp với cô ấy.

Tôi hài lòng tủm tỉm cười nửa ngày. Thật tốt! Đúng như tôi đã ước mong! Cho dù cô ấy không hề liếc tôi một lần, cũng không nói câu nào với tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn vô cùng hạnh phúc.

Lớp học mới thật tốt, tôi có thêm rất nhiều bạn học mới, vui vẻ nhất là tôi cũng được tuyển vào ban cán sự. Mặc dù chỉ là Ủy viên Thể dục…

Nhưng trong đó có một phiếu là của cô ấy!

Không thể trách tôi có tư tâm, khi cô nàng Thiệu Sắc Vi kia cạnh tranh chức lớp trưởng cùng cô ấy, tôi không bỏ phiếu cho cô ta, cuối cùng cô ấy với ưu thế một phiếu được bầu làm lớp trưởng. Trong lòng tôi rất vui vẻ.

Thực sự tôi rất thích giờ tự học khi cô ấy đi lên bục giảng, thích nghe cô ấy dịu dàng nói ‘Các bạn học sinh trật tự nào!’, tôi rất thích ngồi ở hàng cuối len lén quan sát mọi hành động của cô ấy.

Đúng vậy, cô ấy ngồi bàn đầu tiên.

Còn tôi, ở bàn cuối cùng.

Ở giữa có một khoảng cách xa như vậy…

Lần thi tháng thứ nhất, thành tích cô ấy xếp thứ hai trong lớp, còn tôi xếp thứ hơn ba mươi. Tôi không biết mình phải làm gì, tôi kém cô ấy quá nhiều.

Lớp tôi lên kế hoạch tổ chức liên hoan mừng Tết nguyên đán, tôi kích động ở nhà chuẩn bị mấy buổi tối.

Hôm đó, ở trước cả lớp tôi lộ ra một chút tài năng. Cô ấy cũng đang nghe tôi đàn, phải không?

Tôi luôn nhìn về phía cô ấy, thế nhưng, tại sao cô ấy không như trong tưởng tượng, dùng ánh mắt thưởng thức và bội phục nhìn tôi.

Ánh mắt của cô ấy sao lại kỳ quái như vậy? Nét mặt cô ấy sao lại do dự như thế? Nhưng ngay cả quyền hỏi han, được an ủi cô ấy tôi cũng không có!

Nhìn bóng lưng cô ấy chạy đi, tôi cảm thấy có chút cô đơn…

Thành tích học tập của tôi có chút tiến bộ, cô Diệp xếp cho tôi và Cao Tòng Soái ngồi lên trước một bàn. Gần cô ấy thêm một chút, tôi cảm thật vui vẻ.

Khi đi chơi xuân, biết cô ấy bị say xe, tôi vội vàng leo lên trước chiếm lấy vị trí gần cửa sổ.

Cô ấy ngồi xuống, tôi đứng ngay bên cạnh, cảm giác này thật tốt. Không làm gì cả, chỉ đứng im một chỗ ngắm nhìn cô ấy, tôi đã thấy đó là một việc cực kì vui vẻ.

Khi thấy cảnh một nam sinh cao lớn đang muốn trêu ghẹo cô ấy, trong phút chốc đầu óc tôi trống rỗng. Tôi chỉ muốn, tìm cách đánh nam sinh kia một trận.

Sau đó tôi đã làm như vậy. Tôi thấy thật may mắn vì mình đã đến kịp, không dám tưởng tượng nếu tôi đến trễ hơn chút nữa, cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, hẳn là rất sợ hãi, vậy mà cô ấy vẫn cố gắng bình tĩnh, còn muốn bảo vệ Lưu Lộ.

Sao tôi có thể không thích cô ấy được?

Đúng vậy, tôi rốt cuộc nhận ra cái cảm giác muốn gặp một người, muốn nói chuyện với người đó, muốn người đó vui vẻ,… gọi là ‘thích’

Nhưng tôi lấy cái gì để thích cô ấy?

Cô ấy đẹp như vậy, dịu dàng đáng yêu như vậy…

Đáng tiếc, sự dịu dàng của cô ấy không dành cho tôi…

Khiến tôi hài lòng nhất là, sau sự kiện ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ hôm đó, thái độ cô ấy đối với tôi hòa hoãn hơn, khi tôi bắt chuyện thỉnh thoảng cô ấy mỉm cười, bắt đầu đáp lại lời tôi…

Tôi lại bước về phía trước thêm một bước.

Tôi im lặng đếm rất nhiều lần, cô ấy ngồi bàn đầu tiên, còn tôi đang ở bàn thứ tư, còn kém ba hàng, chỉ cần cố gắng hơn chút nữa, tôi sẽ gần nàng hơn một chút. Nhưng khi tôi tiến lên được bàn thứ ba, tôi đã không còn cơ hội đó.

Bởi vì kỳ thi toàn quốc kết thúc, lớp tôi bị phân chia thành ban xã hội và ban tự nhiên.

Tôi từng oán giận vô số lần việc chia lớp như thế, điều này có nghĩa tôi lại phải xa cô ấy.

Cô ấy không chút do dự chọn khoa Văn.

Thành tích Ngữ văn của cô ấy rất tốt, cô ấy rất có tài viết văn, chọn học khoa Văn thật sự rất thích hợp. Cô ấy sao có thể không chọn khoa Văn?

Thế nhưng, tôi nên làm gì bây giờ?

Sở trường của tôi là Vật lý, tốt nhất tôi nên chọn ban tự nhiên. Nhưng nếu làm vậy thì tôi không thể học chung lớp với cô ấy nữa, không thể lúc nào cũng nhìn thấy cô ấy, không thể thỉnh thoảng mượn cớ nói chuyện,…

Chọn ban xã hội? Nhưng thành tích chính trị, lịch sử, địa lý của tôi không tốt lắm, nếu chọn khoa Văn thì cũng rất khó được phân vào cùng lớp với cô ấy.

Tôi nên làm gì bây giờ?

Vì muốn chọn khoa Văn mà Lưu Lộ đã náo loạn với cậu mấy ngày, nhìn bộ dáng khóc bù lu bù loa của Lưu Lộ, thực ra cậu sớm mềm lòng.

Tôi nói giúp Lưu Lộ mấy câu, thấy Lưu Lộ vì được chọn khoa Văn mà tươi cười vui sướng, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hiện tại đối với tôi, việc quan trọng nhất là phải cố gắng học tập thật tốt.

Chỉ có thi đậu đại học, tôi mới có tư cách đến trước mặt cô ấy mà nói rằng: Hi, Chu Tiểu Vân cậu biết không? Mình vẫn luôn thích cậu…

Dù luôn tự nhủ như vậy, nhưng đến thời điểm phải chia lớp, lòng tôi vẫn rất khó chịu. May mắn là tôi được phân vào lớp một ban Tự nhiên, lại được học chung cùng bạn tốt Dương Phàm.

Dương Phàm rất hiểu tâm tư của tôi, khuyên nhủ tôi không ít: Thiên Vũ, bây giờ quan trọng nhất là học tập, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, hết thảy chờ thi lên đại học hẵng tính.

Đúng vậy, mới là học sinh cấp 3, chúng ta có tư cách gì nói thích?

Nhưng, tôi lại vẫn thích cô ấy.

Thầy Tiếu Quân chủ nhiệm quản lớp rất chặt, chặt đến nỗi cả lớp kêu khổ không thôi.

Thành tích của tôi vẫn đang tiến bộ từ từ, mặc dù không so được với Dương Phàm, nhưng cũng lọt vào top mười trong lớp.

Năm lớp mười hai, toàn bộ tâm tư của tôi dồn cả vào học tập.

Tôi thực sự muốn thi đậu một trường đại học thật tốt, không chỉ vì cô ấy, mà quan trọng hơn là vì chính tôi, vì ba mẹ đã vất vả nuôi dưỡng tôi, còn vì người cậu luôn yêu thương chăm sóc tôi nữa.

Để có thể báo đáp công ơn của họ, tôi không học thật giỏi sao được?

Tôi chỉ là người con của nhà nông bình thường, cha hiền lành chất phác, mẹ là một người phụ nữ nông thôn, trong nhà còn có em trai em gái. Nếu muốn có một tương lai tốt đẹp, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tôi phải nỗ lực, tôi muốn chứng minh Lý Thiên Vũ này cũng là một người rất tốt.

Cô nàng Thiệu Sắc Vi tự nhận mình xinh đẹp kia tới nói chuyện với tôi, như Dương Phàm nói, đó là cô ta đang có ý với tôi. Vậy mà, thực sự tôi không hề có cảm giác gì.

Có lẽ có chút hư vinh, vì có một cô gái ưu tú có ý với mình.

Chuyện này đối với tôi coi như là một loại khẳng định và cổ vũ.

Thì ra tôi cũng là một chàng trai tốt.

Thì ra cũng có cô gái cảm thấy tôi rất tốt.

Nếu đổi lại là cô ấy thì tốt biết bao…

Đến khi nào tôi mới có thể lại gần cô ấy thêm một chút?

Tôi luôn lấy cớ chờ Lưu Lộ mà ‘thuận tiện’ chờ cô ấy, chẳng sợ không nói được gì, chỉ cần cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái đã rất tốt rồi.

Tôi nghe từ Lưu Lộ rất nhiều chuyện của cô ấy. Cô ấy lại đứng nhất trong lớp, cô ấy nhận được thư tình của nam sinh khác, cô ấy vì chuyện của Uông Tử Kỳ mà cãi nhau với Vương Tinh Tinh.

Mỗi lần nghe được tin tức như vậy, tôi lại không nhịn được căng thẳng trong lòng.

Không chỉ có tôi nhận ra cô ấy rất tốt. Còn rất nhiều nam sinh thầm mến cô ấy.

Lúc này tôi không khỏi cảm thấy may mắn, may mà cô ấy không cho bất cứ nam sinh nào cơ hội, không tiếp xúc quá gần với các bạn nam, cũng không đồng ý tiếp nhận một người nào. Mặc dù, tôi cũng nằm trong số đó.

Lưu Lộ được chọn là học sinh cử đi học, mấy ngày nay tâm trạng của em ấy rất tốt.

Tôi cũng vui thay Lưu Lộ, nhưng vẫn thắc mắc tại sao người khoa Văn cử đi không phải là cô ấy?

Lưu Lộ kể lại lời cô ấy đã nói, tôi nghe xong mà yên lặng suy ngẫm nhiều lần.

Chu Tiểu Vân, em càng đi càng xa, càng bay càng cao, liệu tôi có thể đuổi kịp bước chân của em không, có thể tới gần em không?

Tôi nên làm cái gì bây giờ?

Tôi kiên trì điền nguyện vọng giống cô ấy.

Kỳ thực tôi biết với thành tích của mình muốn thi vào đại học N là rất khó. Thế nhưng tôi ôm hy vọng có kỳ tích xảy ra, vẫn quyết định điền vào.

Nguyện vọng hai và ba đều là trường đại học trong tỉnh.

Nếu không thể học chung trường, vậy hãy để tôi được ở gần cô ấy hơn đi!

Khi thấy cô ấy cầm phiếu điểm tươi cười, tôi không biết cảm giác trong lòng mình là gì nữa.

Tôi làm tốt, cô ấy cảm thấy vui vẻ, kiêu ngạo.

Nhưng điều này cũng có nghĩa phân biệt tôi và cô ấy.

Không, tôi không muốn.

Sau khi lên đại học, hãy để tôi được theo đuổi em, Chu Tiểu Vân.

Xin hãy cho tôi được tới gần em, để tôi được nói câu: Tôi thích em, Tiểu Vân…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.