Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 363: Chương 363: Nghỉ hè cùng em




Kết quả, đêm đó uống nhiều tất cả mọi người la hét muốn đi hát, Chu Tiểu Vân căn bản không ngăn cản được. Đành phải theo mọi người cùng đi KTV gần đó, nháo tới mười hai giờ mới trở lại.

Cửa ký túc đã bị khóa, lại gọi người mở cửa.

Hôm sau nữ sinh phòng ký túc 301 đến muộn tập thể. Chu Tiểu Vân cũng không ngoại lệ, đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua cô đi muộn! Ai! Đều là cuồng hoan gây họa.

Mà hai người Tiền Đóa Đóa và Vu Giai còn chưa thỏa mãn, sôi nổi nói chờ lần sau trong ký túc xá có sinh nhật những người khác cũng tổ chức chiếu theo lệ này.

Chu Tiểu Vân thật sự muốn nói tha cho tớ đi!

Cuộc sống sinh hoạt kế tiếp trải qua trong bận rộn, chỉ học không thì không đến nỗi mệt như vậy. Mấu chốt là mỗi tháng đều phải vội vàng ra một số, chuyện vụn vặt đủ khiến vô số người chân không chạm đất.

Cũng may Chu Tiểu Vân có rất nhiều cẩn thận và kiên trì. Số nào do cô biên tập thiết kế xuất bản đều được khen đủ để cô tự tin hơn rất nhiều.

Chương trình học lớp thi nghiên cứu sinh rất chặt, Chu Tiểu Vân cơ bản không có thời gian đi dạo phố mua đồ.

Ba người Chu Tiểu Vân cùng Tưởng Tiêu Đan còn có Hoa Nhược Vũ vì thi nghiên cứu sinh nên rất bận, những người khác trong ký túc xá thì không có ý định này, hình thành nên hai phe trái ngược rõ rệt.

Trong nháy mắt, lại nghỉ hè đến.

Chu Tiểu Vân tính nghỉ hè năm nay ở lại thành phố N mấy ngày rồi mới về nhà. Lý do là cần ôn bài cộng thêm kỳ nghỉ hè đi thực tập —— hoạt động trường học bố trí, tương tự như điều tra xã hội.

Chẳng qua đến lúc nghỉ hè ký túc xá trường học liền đóng cửa, chỗ ở ăn cơm cũng là vấn đề.

Lý Thiên Vũ vừa nghe Chu Tiểu Vân nói quyết định này hài lòng nhảy rất cao: “Anh tìm phòng trọ hai tháng, để anh và em sống chung. Dù sao nghỉ hè anh cũng không quay về.”

Sống chung đó! Ngẫm lại thật đáng chờ mong…

Chu Tiểu Vân vỗ bụp một cái đánh tan tư tưởng của bất lương Lý Thiên Vũ: “Ai nói em muốn ở cùng anh.” Chẳng phải là tiểu bạch thỏ tiến vào ổ sói/ con cừu nhỏ rơi vào miệng hổ sao?

Lý Thiên Vũ cười làm lành nói: “Em nghĩ thử đi, một mình em thuê phòng rất đắt, hai ta hợp lại chẳng phải rẻ hơn à? Yên tâm, anh tuyệt đối là chàng trai tốt. Kiên quyết không vượt qua Lôi Trì một bước. Đương nhiên, nếu như em muốn anh có thể phối hợp… Ai a!” Bị Chu Tiểu Vân cấu eo một cái.

“Anh đừng nghĩ không đứng đắn, em còn có Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ ba người đều không về nhà. Ba bọn em chuẩn bị thuê một phòng gần trường ở chung.”

Lý Thiên Vũ thất vọng thở dài.

Cơ hội tốt a! Cứ như vậy bay mất, aizz!

Ba cô gái tranh thủ chưa nghỉ ra ngoài tìm phòng trọ. Gần trường có không ít phòng, cũng rất nhiều nơi cho học sinh thuê. Đáng tiếc, rất nhiều chỗ là có tính chất “nhà nghỉ”.

Chắc là không cần giải thích nhiều nhỉ! Có nam sinh nữ sinh ban đêm tới địa phương này, rất đơn giản, trong phòng ngoài giường cơ bản không có những vật khác. Giá cũng rất tiện nghi, vừa túi tiền sinh viên.

Tìm hai ngày không có nơi hợp ý. Chỗ phòng quá nhỏ, phòng rộng hơn tiền thuê lại quá đắt.

Trời nóng bức chạy bên ngoài rất mệt, Chu Tiểu Vân không ngừng lau mồ hôi, cảm thấy mùa hè năm nay hình như nóng hơn năm ngoái.

Không quá hai ngày, Lý Thiên Vũ vui vẻ chạy đến báo một tin tốt cho Chu Tiểu Vân: “Anh tìm được phòng cho bọn em rồi, cách trường bọn em hơi xa một chút. Nhưng được cái tiền thuê không mắc. Hay là, anh dẫn em đến xem?”

Hỏi vị trí đại khái, đi bộ mất khoảng mười phút.

Chu Tiểu Vân gọi hai người còn lại cùng đi xem. Đến đó xem, Chu Tiểu Vân lập tức thích căn phòng này.

Nhà nhỏ hai tầng, mới 80%.

Trên lầu có ba gian phòng, vừa vặn mỗi người một phòng. Trong phòng có sẵn giường, còn có phòng bếp nhỏ và phòng vệ sinh. Hoàn cảnh không tồi, giá vừa phải. Dù sao tiền thuê ba người chia đều, tính ra chấp nhận được.

Tưởng Tiêu Đan nói với Lý Thiên Vũ: “Cám ơn cậu a! Phòng này bọn tớ đều rất hài lòng.”

Chu Tiểu Vân cười nói: “Sao anh tìm được nhà này? Anh quen chủ nhà à?” Chủ cho thuê nhà là một bà cụ gần sáu mươi tuổi. Nghe nói con trai con gái thành gia lập nghiệp không sống cùng bà, người nhà ở một mình buồn nên tình nguyện cho thuê tầng hai.

Lý Thiên Vũ lắc lắc đầu nói: “Không phải, chuyện anh làm gia sư em cũng biết. Có một học sinh sống ở gần đây, thằng bé nghe anh nói muốn tìm phòng ở nên dẫn anh sang xem. Anh cảm thấy rất tốt nên gọi bọn em. Nếu là hài lòng thì đặt ít tiền đặt cọc là được.”

Còn phải nói à? Ba người đi giao tiền đặt cọc cầm chìa khóa, chờ hai ngày nữa chính thức vào ở!

Chu Tiểu Vân thấy chuyện ăn ở có tin tức trong lòng rất thoải mái: “Cám ơn anh!” —

Lý Thiên Vũ rất vui khi thấy cô hài lòng với chỗ anh tìm, “Chạy chân cho em là chuyện nên làm, đâu cần cảm ơn a! Nếu em thật lòng muốn cảm ơn thì phải cho anh ít phúc lợi ích thực tế.” Nói xong mở rộng vòng tay.

Chu Tiểu Vân lườm anh một cái, ám chỉ Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ còn ở đây này.

Tưởng Tiêu Đan cười nói: “Đừng để ý bọn tớ, tớ và Nhược Vũ sang phòng khác xem, căn phòng này để lại cho hai người đó! Muốn làm gì làm luôn đi!”

Mặt Chu Tiểu Vân đỏ rực, Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại.

Chu Tiểu Vân trách anh: “Đều do anh không tốt, hại em bị hai cô ấy cười nhạo.”

Lý Thiên Vũ đâu còn lo chuyện nhỏ, ôm chặt cô không buông tay, hung hăng hôn giải tỏa nỗi tương tư nỗi khổ. Vốn không được gặp mặt nhiều, nhiều khi còn có nhiều bóng đèn như vậy, làm gì còn thân thiết cơ hội a!

Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ hôn không thở nổi, chờ Lý Thiên Vũ buông cô ra vội vã hít sâu.

Thanh âm Lý Thiên Vũ có điểm khàn khàn: “Nếu có thể mỗi ngày ôm em như vậy thì tốt biết bao.”

Mặt Chu Tiểu Vân đỏ hồng: “Nghỉ hè không phải em ở lại đây thôi!”

Một đống lý do rất đường hoàng nhưng còn một cái quan trọng nhất cô không dám nói. Hàng năm nghỉ hè Lý Thiên Vũ đều không quay về, một mình cô về nhà cũng rất buồn. Còn không bằng tranh thủ lấy lý do học để ở lại với anh ấy!

Lý Thiên Vũ ngầm hiểu, cực kỳ thỏa mãn.

Mặc dù nói phải đi làm gì gì đó, dù sao cũng là nghỉ hè không cần đi học, thời gian còn nhiều mà.

Ngẫm lại hai nguyệt có thể mỗi ngày hẹn hò với Chu Tiểu Vân, ngày tháng thật đẹp a!

Lý Thiên Vũ rất muốn hoa chân múa tay vui sướng để diễn tả tâm tình hưng phấn của mình.

“Tiểu Vân, anh định năm nay nghỉ hè kiếm tiền cũng mua cho mình một cái di động. Sau này chúng ta có thể nhắn tin gọi điện thoại cho nhau bất cứ lúc nào.”

Di động của Chu Tiểu Vân bình thường không dùng nhiều, chủ yếu vì Lý Thiên Vũ không có di động. Hiện tại giá tiền di động so với hai năm trước thấp hơn nhiều. Nhiều học sinh bắt đầu dùng di động.

Lý Thiên Vũ nhìn mà tay ngứa, một lòng muốn mình cũng mua một cái. Sau này liên hệ với bạn gái tiện hơn!

Chu Tiểu Vân cười gật gật đầu. Dù sao là Lý Thiên Vũ tự mình làm công kiếm được tiền, anh ấy muốn mua gì thì mua cái đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.