Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 254: Chương 254: Nghỉ hè




Ngày gió yên sóng lặng tiếp tục trôi đi, nháy mắt đã tới nghỉ hè.

Hai người Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo thu dọn quần áo, chờ Chu Quốc Cường lái xe ba bánh chở cả hai về nhà. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm bắt đầu kì nghỉ hè trước hết cứ dành mấy ngày làm hết bài tập, thời gian còn lại dùng để đọc sách linh tinh thì thật thoải mái!

Chu Tiểu Vân làm việc luôn theo nguyên tắc chính là việc phải làm nhiều chớ làm ít, làm sớm hơn hẳn làm muộn, lo lắng làm vội vàng thì không thể đảm bảo chất lượng. Vẫn nên hoàn thành tất cả bài tập sớm một chút, lúc chơi trong lòng cũng yên tâm hơn.

Thói quen tốt của Chu Tiểu Vân ảnh hưởng đến cả Tiểu Bảo và Nhị Nha, ba người ở nhà không ra ngoài, dùng bốn năm ngày làm xong tất cả bài tập của kì nghỉ hè.

Tiểu quỷ Nhị Nha này nếu không có Chu Tiểu Vân ở bên cạnh đốc xúc sớm đã trốn ra, con bé thông minh nhưng luôn không kiên định nghiêm túc, thích lười biếng một chút. Có Chu Tiểu Vân ở nhà trông con bé rõ ràng nghiêm túc hơn bình thường.

Ở mặt này Tiểu Bảo mạnh hơn em gái nhiều, cậu dưỡng thành thói quen tốt từ lúc đến trường gần như không khiến Chu Tiểu Vân phải lo lắng vì việc học tập của mình.

Trong mấy anh em, tất nhiên Đại Bảo cần bận tâm nhất. Chu Tiểu Vân hồi tưởng lại mấy năm nay không khỏi bội phục sự kiên nhẫn của mình, từng giọt từng giọt vì Đại Bảo có thể nói là hao hết tâm tư! Cũng may Đại Bảo rốt cuộc không phụ nỗi khổ tâm của cô, bây giờ ở cao đẳng thể thao học có khuôn có dạng. Anh ấy đã trở thành nhân vật có chút danh tiếng trong trường học —— số lần ra thi đấu càng ngày càng nhiều, cầm về giấy khen giấy chứng nhận cũng càng ngày càng nhiều.

Về phần thành tích học tập của Đại Bảo ư, chỉ cần đủ tốt nghiệp là được, dù sao đã thi đỗ, tiếp đó chỉ cần có thể đạt tiêu chuẩn qua môn là được, ha ha!

Đại Bảo ở nhà nghỉ hè chơi mấy ngày rồi bị giáo viên gọi điện thông báo phải đến trường, nghe nói phải tham gia tập huấn khẩn cấp chuẩn bị tham dự giải thi đấu điền kinh của tỉnh mấy tháng sau.

Chu Tiểu Vân thấy lạ, bình thường huấn luyện thì thôi, cần gì trời nóng thế này còn xách con người ta tới trường học tập huấn! Cách ngày thi đấu không phải còn mấy tháng cơ mà? Gấp gáp như vậy làm gì?

Đại Bảo giải thích rõ Chu Tiểu Vân mới hiểu được, hoá ra trước lần thi đấu này có một lần đấu loại ở huyện, qua đấu loại ở huyện thì được tham gia đấu loại vòng ngoài, ba vị trí đầu tiên mới có tư cách tham gia thi đấu trên đỉnh. Chính cái gọi là qua năm cửa, trảm sáu tướng, tiền đồ gian nan vân vân, thảo nào giáo viên thể dục gấp rút gọi Đại Bảo đi thế!

Trước đây Đại Bảo từng tham gia thi đấu không ít lần, nhưng vào nhìn độ cẩn thận cũng cảm thấy lần thi này vô cùng quan trọng!

Đại Bảo huấn luyện vài ngày được nghỉ về nhà xin sinh hoạt phí lấy quần áo, Chu Tiểu Vân quan tâm hỏi tình huống huấn luyện: “Anh trai, anh huấn luyện có phải rất vất vả không, anh chịu nổi không?”

Vốn không trắng gì cho cam, bây giờ Đại Bảo quả thực thành người Châu Phi da đen, cả ngày dưới ánh nắng chói chang kiên trì tập luyện không đen mới lạ. Thân thể Đại Bảo thoạt nhìn càng rắn chắc, cánh tay lộ ra nổi rõ bắp, cẳng chân săn chắc hữu lực.

Đại Bảo kể khổ: “Aizz, sao có thể không vất vả! Mỗi ngày anh huấn luyện đổ mồ hôi khéo hứng được cả chậu, ít nhất phải uống hơn mười bình nước khoáng! May mà đều là trường học cung ứng, nếu để bọn anh tự mua chắc phá sản mất.”

Sau đó, Đại Bảo lại khoe khoang tầm quan trọng của cuộc thi lần này: “Đại hội thể dục thể thao lần này do tỉnh tổ chức , một năm một lần. Nghe nói để tỉnh chọn ra nhân tài dự bị trong phong trào thể dục thể thao, vì thế các tuyển thủ dự thi về cơ bản không vượt quá hai mươi, phần lớn đến từ trường cao đẳng thể thao. Trường bọn anh chọn ra tuyển thủ là tuyển thủ hạt giống của huyện, có lẽ qua vòng đấu loại không thành vấn đề. Đến vòng loại vòng ngoài thì phải cẩn thận hơn một chút, ba vị trí đầu tiên mới có tư cách tham gia thi đấu trên tỉnh!”

Đại Bảo miệng thì nói nghiêm trọng, vẻ mặt lại là tự tin mười phần, xem ra rất chắc chắn sẽ lọt vào vòng trong!

Chu Tiểu Vân cổ vũ Đại Bảo mấy câu, Nhị Nha nịnh hót một đống, Tiểu Bảo cười híp mắt vỗ vai Đại Bảo biểu thị sự im lặng ủng hộ, Đại Bảo đeo balo cất sinh hoạt phí xua tay tạm biệt các em sau đó kích động ngồi xe về trường.

Không có Đại Bảo ở nhà dường như thiếu người náo nhiệt, nhưng nghĩ đến anh ấy thay đổi càng ngày càng xuất sắc, Chu Tiểu Vân không nhịn được cảm thấy kiêu ngạo vì anh trai.

Có lẽ sẽ có một ngày như vậy, Đại Bảo trở thành niềm tự hào của cả nhà…

Viễn cảnh tốt đẹp khiến người ta chờ mong a!

Chu Tiểu Vân ở nhà đợi đủ bốn năm ngày không ra ngoài, chờ tất cả bài tập làm xong mới động đậy, muốn tìm bạn bè chơi, cứ ở nhà mãi cũng buồn.

Ai ngờ, chị họ Chu Tiểu Hà đã tìm tới cửa.

Chu Tiểu Hà từ lúc lên huyện học giáo viên mầm non vẫn trọ ở trường rất ít khi trở về, Thẩm Hoa Phượng ở nhà thường oán giận: “Đại Bảo nhà chú Hai cuối tuần nào cũng về, Tiểu Hà nhà chúng ta sao thứ bảy không thường về nhà chứ, không biết hằng ngày ở trường bận làm gì.”

Chu Tiểu Hà không thích về lại nghe mẹ lải nhải, số lần trở về càng thưa thớt. Nhưng, kì nghỉ dài hạn hai tháng này không về cũng không được. Muốn chơi cũng phải có đồng bọn chứ, mọi người đều về nhà cô ở trường học lẻ loi có ý nghĩa gì? Thôi, đành về vậy.

Thích đi dạo phố mua sắm Chu Tiểu Hà ở nhà được mấy ngày bắt đầu ngồi không yên, chán đến chết Chu Tiểu Hà nghĩ đến việc hẹn Chu Tiểu Vân lên thị trấn chơi.

Chu Tiểu Vân ngẫm lại cũng đồng ý, đề nghị gọi điện thoại bảo cả Ngô Mai đi cùng.

Đương nhiên Chu Tiểu Hà càng thích có nhiều người sẽ náo nhiệt, Chu Tiểu Vân là một hũ nút không thích nói chuyện, nhưng Ngô Mai đáng yêu hơn, ừh, gọi đi. Ngô Mai nhận được điện thoại thì vô cùng vui vẻ thay quần áo mới sang. Tính ra sắp hai tháng Chu Tiểu Vân không gặp Ngô Mai, hai người gặp mặt vô cùng thân thiết.

Chu Tiểu Hà liên tục thúc giục nhanh xuất phát, sắp chín giờ rồi, cứ kéo dài mãi trời quá nóng thì không thể đi nổi.

Chu Tiểu Vân nói với Chu Quốc Cường một tiếng: “Cha, con và chị Tiểu Hà còn có Ngô Mai lên thị trấn chơi ạ. Chắc là trước khi trời tối mới trở về.”

Chu Tiểu Hà đi dạo phố không mất nửa ngày mới lạ, muốn trở về sớm cũng không được.

Chu Quốc Cường nghe thấy thế từ trên người lấy ra hai trăm nguyên cho con gái mua hai bộ quần áo đẹp.

Từ chối không cần? Nói đùa à, cha cho tiền cầm lấy là đạo lý hiển nhiên. Hơn nữa, bây giờ kinh tế trong nhà càng ngày càng tốt, tiền tiêu vặt cho con cái càng ngày càng nhiều là sự thật không tránh được.

Chu Tiểu Vân không khách khí nhận lấy, nghĩ thầm mua quần áo xong có thể cất đi được không ít, haha.

Tiểu Bảo vừa thấy Chu Tiểu Vân muốn đi ra ngoài theo phản xạ muốn đi cùng, bị Chu Tiểu Hà cười trêu nói: “Từ nhỏ đến lớn cứ theo đuôi Đại Nha mãi, đã mười bốn tuổi rồi sao em còn chưa sửa được tật xấu này. Cẩn thận sau này lớn lên ẻo lả đấy.”

Ngô Mai cười ha ha, dù sao đều là chị em, dù sao nói thẳng nói thật cũng không sợ ai giận. Tiểu Bảo bị tôi luyện nhiều năm như vậy, mấy lời không đến nơi đến chốn này nghe xong đúng là không có cảm giác gì lắm.

Chu Tiểu Vân bị câu nói Chu Tiểu Hà đánh thức, đúng vậy, Tiểu Bảo sắp thành chàng trai rồi, cả ngày đi theo sau mình sao được. Ba chị em đi dạo phố chắc chắn là xem quần áo, giầy dép của con gái, chưa biết chừng mua một ít đồ riêng tư, dẫn theo Tiểu Bảo thì không tiện. Sau này nên để Tiểu Bảo tiếp xúc với con trai cùng lứa nhiều hơn mới đúng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.