Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 374: Chương 374: Nhật ký thực tập




Edit: Minh Châu Beta: Tiểu Lan Qua năm mới, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo ở nhà một thời gian.

Đại bảo đi sớm nhất, trước khi đi đi động báo tin nhắn liên tục, chắc là của Lưu Lộ. Về sau từ miệng Lý Thiên Vũ cô mới biết thì ra hai người đã hẹn trước. Chu Tiểu Vân đoán có lẽ hai người sẽ tới thành phố N trước, chuẩn bị lợi dụng khi chưa khai giảnh để hẹn hò. Không thể quấy rầy họ, ha ha ha!

Tin nhắn của Lý Thiên Vũ bay tới như bông tuyết. Khi là lúc ăn cơm, khi thì ở buổi tối, còn đôi lúc là sáng sớm. Có tin nhắn dài như viết thư, kể lại một số việc nhỏ hằng ngày, có tin ngắn chỉ vài chữ.

Ôi trời, lại có tin nhắn nữa rồi!!!

Chu Tiểu Vân mở di động ra đọc một dòng chữ: Làm sao bây giờ? Anh lại nhớ em!

Chu Tiểu Vân mỉm cười, trả lời: Mấy ngày nữa sẽ gặp mà.

Tiểu Bảo cười nói: “Người nào đó lại gửi tin nhắn tới?” Ngày nào cũng gửi nhiều tin nhắn như vậy không mệt sao?

Chu Tiểu Vân ra dấu bảo Tiểu Bảo nói nhỏ thôi: “Cẩn thận không mẹ nghe thấy.”

Đúng lúc Triệu Ngọc Trân đi đến: “Hai con đang lén lút nói gì thế!”

Chu Tiểu Vân giật mình liên tục phủ nhận: “Mẹ, chúng con có nói gì đâu!”

Chuyện Chu Tiểu Vân có bạn trai chỉ gạt cha mẹ, còn các anh em đều biết. Không biết tại sao cô cảm thấy việc này để cha mẹ biết không tốt lắm, cứ chờ thêm một thời gian nữa rồi tính.

Chờ qua 15, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cùng đi xe khách về trường.

Học kỳ hai năm tư cơ bản không có chương trình học, chỉ còn luận văn tốt nghiệp và thực tập, rất nhiều sinh viên bắt đầu đi tìm việc làm.

Chu Tiểu Vân không biết mình thi có đậu hay không, cô muốn tìm một đơn vị thực tập, đồng thời nhanh chóng viết khóa luận tốt nghiệp.

Hiện tại Lý Thiện Vũ cũng đang vội vã tìm việc làm. Với lý lịch mấy năm trong hội sinh viên, cộng với hằng năm giành được học bổng và kinh nghiệm làm thêm thời gian trước, anh không gặp nhiều khó khăn khi tìm việc.

Nhưng, Lý Thiên Vũ muốn tìm một công ty tốt nên trước mắt còn đang cố gắng.

Lúc này Chu Tiểu Vân đang lau mồ hôi vì suy nghĩ khờ dại thời nhỏ, tưởng rằng tốt nghiệp đại học đương nhiên có việc làm, thật không có kiến thức! Hóa ra, bây giờ tốt nghiệp chẳng khác nào thất nghiệp, muốn có việc làm phải tự thân vận động đi nộp hồ sơ.

Chu Tiểu Vân được thầy giới thiệu vào thực tập cho một tòa soạn tại thành phố N. Quy mô tòa soạn này tầm trung, sách báo xuất bản có chút danh tiếng, nội dung chủ yếu là tạp văn, khá nhiều truyện ngắn và tản văn, cũng được giới trẻ hoan nghênh.

Ngoài Chu Tiểu Vân, còn có ba cô bạn cùng lớp đến đây thực tập, trong đó có Hạo Nhược Vũ. Bốn người đều là những sinh viên hay nhận được học bổng, nếu không cơ hội thực tập tốt như vậy tất nhiên không đến phần bọn họ. Thế nhưng công việc tạm thời của bốn người là chạy việc vặt, không có chút xíu hàm lượng kỹ thuật nào.

Chu Tiểu Vân lặng lẽ quan sát phát hiện mọi người trong tòa soạn thoạt nhìn dễ nói chuyện nhưng rất ít người thật lòng chỉ bảo mấy sinh viên thực tập như bọn cô.

Hoa Nhược Vũ phải làm việc vặt suốt thì trong lòng không thoải mái, lúc cùng Chu Tiểu Vân ra ngoài mua cơm hộp lại oán giận nói: “Chúng ta là thực tập sinh cơ mà, giờ làm việc cứ như người hầu vậy, chả học được cái gì ngoài gần đó cơm hộp nhà nào vừa ngon vừa rẻ.”

Chu Tiểu Vân cười cười: “Như vậy cũng không tồi, ít nhất còn học được cách mua cơm hộp.” Người mới bao giờ cũng phải chịu thiệt, đồng thời phải tỏ ra vui vẻ cam tâm tình nguyện.

Hoa Nhược Vũ liếc cô. Hai nữ sinh kia ở cùng một ý túc xá, đương nhiên thường đi cùng nhau. Còn Chu Tiểu Vân và Hoa Nhược Vũ hay đi chung.

Kỳ thực con người Hoa Nhược Vũ tương đối dễ ở chung, chỉ là hơi keo kiệt một xíu, chẳng qua con người nào có ai toàn vẹn, ai không có khuyết điểm? Chu Tiểu Vân cảm thấy chỉ cần không có mâu thuẫn quá lớn, mọi người đều có thể ở chung một chỗ. Cảm thấy người không tồi thì đi lại gần một chút, nếu cảm thấy người này không tốt lắm, tránh mặt đi là được.

Bởi sau khi thực tập, người của tòa soạn sẽ đánh giá cho điểm nên hai nữ sinh kia biểu hiện rất tốt, còn chăm chỉ hơn Chu Tiểu Vân và Hoa Nhược Vũ.

Hoa Nhược Vũ luôn khó chịu với việc các biên tập thích khoa tay múa chân chỉ đạo, thầm nghĩ tôi đến để thực tập chứ không phải làm việc vặt, dựa vào cái gì mà coi tôi như công nhân lao động miễn phí thoải mái sai bảo vậy.

Hoa Nhược Vũ không đủ khôn khéo, khó tránh khỏi biểu hiện ra trên hành động và miệng lưỡi, cô không dám oán trách nhưng thường hành động chậm chạp, không hăng hái.

Hai nữ sinh kia, Lạc Ngọc và Vương Toa Toa, khôn khéo hơn hẳn Hoa Nhược Vũ, vừa nghe có người sai việc là tranh nhau đến làm. Lạc Ngọc vóc người rất tốt, Vương Toa Toa ăn mặc rất mốt, hai cô gái đều tự cảm thấy hài lòng.

Hoa Nhược Vũ thường nói với Chu Tiểu Vân: “Cậu nhìn bọn họ kìa, nịnh hót quá đi, tớ nhìn mà buồn nôn.”

Chu Tiể Vân không thích nói xấu sau lưng người khác, im lặng mỉm cười.

Có lẽ, muốn công tác trong xã hội cần phải có cá tính như vậy.

Tính tình như Hoa Nhược Vũ rất dễ đắc tội người khác.

Chu Tiểu Vân không có nhiều mâu thuẫn như Hoa Nhược Vũ, cũng không vây quanh chủ biên suốt ngày như Lạc Ngọc và Vương Toa Toa. Có việc thì làm, không có việc thì yên tĩnh ngồi đợi, thuận tiện quan sát cách thức mọi người làm việc. Cứ như vậy, dù mọi người có giấu giếm cô cũng học hỏi được một hai.

Cho nên mới nói muốn học gì phải chủ động đi học, làm gì có ai tốt đến mức tự dưng đi dạy bảo không công cho người khác. Nếu người như thế thực sự xuất hiện, rất có thể người đó có ý đồ xấu!

Xong, người như vậy nhanh chóng xuất hiện

Một vị biên tập khoảng 30 tuổi tên Viên Vĩnh Tài – cái tên thật tục khí, hói đầu, vóc người không cao – thường mượn danh hướng dẫn tiếp cận mấy thực tập sinh. Hoa Nhược Vũ không cảm thấy ánh mắt không bình thường của ông ta, còn cảm khái rốt cuộc gặp được người tốt. Lạc Ngọc và Vương Toa Toa tính cảnh giác không cao, ngây ngốc vây quanh ông ta suốt ngày.

Chu Tiểu Vân không chịu đến gần góp vui, cái bản mặt mê gái giả bộ vô ý liếc qua ngực nữ sinh kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

Viên Vĩnh Tài gọi Chu Tiểu Vân qua: “Chu Tiểu Vân, chỗ tôi có một bản thảo đây, cô đến xem đi.” Vương Toa Toa hâm mộ liếc Chu Tiểu Vân, Lạc Ngọc thì ghen tỵ đỏ mắt.

Chu Tiểu Vân thật sự muốn nói với hai người, các cô muốn thì đi mà xem, dù sao tôi không muốn. Nhưng không có cách, người đang đứng dưới mái hiên, phải cúi đầu a!

Chu Tiểu Vân đành phải đi qua tiếp nhận cái gọi là chỉ bảo, cũng may cô đủ cơ trí, thấy Viên Vĩnh Tài đến gần mình lập tức mượn cớ rời đi.

Viên Vĩnh Tài không nghi ngờ để Chu Tiểu Vân ‘cảm lạnh, tiêu chảy’ chạy vào phòng vệ sinh.

Chu Tiểu Vân ngồi trong vệ sinh nửa ngày mới quay lại, quả nhiên, Lạc Ngọc đã nhân cơ hội đến bên cạnh Viên Vĩnh Tài.

Đây gọi là một người nguyện đánh một người nguyện chịu.

Chu Tiểu Vân không dám bình luận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.