Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 313: Chương 313: Những người bạn mới (1)




Chu Tiểu Vân thở dài, xem ra không đợi mấy đại tỷ này trò chuyện tận hứng tối nay đừng nghĩ đến ngủ.

Thật kỳ lạ, chạng vạng hôm nay vừa mới biết nhau thôi, sao mới có một lúc đã có nhiều chuyện để nói như vậy? Là người khác thích ứng hoàn cảnh quá nhanh hay mình không hợp bầy?

May mà có người đi kiểm tra đến gõ cửa quát: “Không nói chuyện nữa, sau đi tắt đèn ngủ luôn đi.”

Cuối cùng đã yên tĩnh. Chu Tiểu Vân mới ngủ được.

Sáng hôm sau, cô xoa xoa thắt lưng cứng đơ, thầm nghĩ: ván giường này quá cứng, nếu ngủ lâu trên giường này không sợ lưng bị còng đâu.

Cảnh tượng một nhóm nữ sinh đứng trước hồ rộng đánh răng rửa mặt vô cùng đồ sộ. Có nữ sinh tỉ mỉ dùng sữa rửa mặt xoa bóp nửa ngày chưa xong xong, có người sáng sớm đã gội đầu còn có người mặc cả áo ngủ ra.

Toilet cách một cánh cửa, ra ra vào vào đều là các cô gái đầu bù tóc rối bù ngáp ngắn ngáp dài nhưng vừa từ hồ đi ra lập tức biến xinh xắn tràn đầy sức sống.

Chu Tiểu Vân nhìn hết thảy, cảm thấy rất có ý tứ. Cô chưa bao giờ trải qua cuộc sống tập thể, hiện tại nhìn cái gì đều cảm thấy rất mới mẻ rất thú vị.

Ăn sáng xong, Chu Tiểu Vân và các bạn cùng phòng đi đến phòng học. Sau khi vào lớp, tự mình chọn chỗ ngồi. Đã có rất nhiều tốp năm tốp ba ngồi trong phòng học nói chuyện phiếm khoác lác.

Chu Tiểu Vân tùy ý nhìn mấy lần, phát hiện số nữ sinh trong lớp vượt xa nam sinh. Có thể vì chuyên ngành, học hệ tiếng Trung phần lớn đều là con gái.

Sau khi tân sinh viên báo danh, lĩnh sách là tan học, đến thời gian hoạt động tự do. Nghe nói buổi chiều ở hội trường sẽ tổ chức chương trình đón tân sinh viên. Mọi người đều đi xem, phần trình diễn tiết mục do các học trưởng học tỷ lo.

Xem ra cuộc sống đại học khác hẳn cuộc sống hồi học sinh, tự do tùy ý hơn! Hội trường có sức chứa hơn một ngàn người, cảm giác hưng phấn không thể diễn tả hết. Xung quanh đông nghịt toàn người là người, nếu ngồi phía sau không thể nhìn thấy trên sân khấu đang biểu rõ cái gì.

Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan ngồi cạnh nhau, bên cạnh còn có Hoa Nhược Vũ và Liêu Thanh Thanh. Hai người chỉ trỏ về nam sinh đang hát, nghe thấy Chu Tiểu Vân cố nén cười. Thời đại tiến bộ, con gái tụ tập một chỗ cũng soi các bạn nam.

“Bộ dạng tạm được, chỉ là người hơi thấp, nếu như cao thêm chút nữa thì tốt rồi.”

“A? Nam sinh trên sân khấu kia xấu quá, mặc dù giọng hát không tồi nhưng nhìn gương mặt cậu ta đã thấy buồn nôn, ai còn muốn nghe hát nữa.”

“Mau nhìn, bạn nam kia buồn cười quá, mặc nguyên cái quần jean thủng không thể thủng hơn lên. Có phải quần rách chưa có tiền vá lại không?”

Nghe câu này, Chu Tiểu Vân không nhịn được cười phá lên. Không phải quần rách không có tiền vá mà là người ta cố ý làm như thế được không, bội phục Hoa Nhược Vũ quá đi.

Tưởng Tiêu Đan và Chu Tiểu Vân cười lăn lộn, Hoa Nhược Vũ còn chưa biết mình nói sai cái gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người.

Liêu Thanh Thanh cũng “Xì” một tiếng vui vẻ: “Đây chính là mốt lưu hành nhất của các thanh niên, tên là thời trang cái bang, cái gì mà rách không có tiền vá, thế mà cậu cũng nghĩ ra được.”

Hoa Nhược Vũ bị nói vậy có chút ngượng ngùng: “Tớ đâu biết, trước đây hồi cấp ba tớ chỉ biết học và học.”

Chu Tiểu Vân không đành lòng nhìn Hoa Nhược Vũ xấu hổ không được tự nhiên, huých huých Tưởng Tiêu Đan, ý bảo cô đừng cười nữa.

Tưởng Tiêu Đan vội vàng ngồi nghiêm chỉnh nhìn không chớp mắt, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, vẫn có thể nhìn thấy trên mặt cô ấy ẩn ẩn ý cười.

Chu Tiểu Vân nói với Hoa Nhược Vũ: “Hồi cấp ba chúng ta đâu được như bây giờ, làm gì có thời gian đi dạo phố chơi đùa, mỗi ngày vùi đầu trong trường học. Tớ cũng không biết cái gì mốt cái gì lạc hậu.”

Hoa Nhược Vũ thấy Chu Tiểu Vân giải vây cho mình, cảm kích cười với cô, càng nảy sinh hảo cảm với cô bé thân thiện này.

Đúng lúc này trên bục biểu diễn một màn vũ đạo nóng bỏng, một nhóm các chàng trai mặc đồ bó màu đen xuất hiện. Bài hát nổi tiếng của Quách Phú Thành “Sự cám dỗ của sắt” vang lên, làm cho mọi người choáng ngợp.

(Xem vũ đạo của bài này ở link: https://www.youtube.com/watch?v=eJw71N9j1TE)

Liêu Thanh Thanh và Tưởng Tiêu Đan nhìn các nam sinh trên sân khấu, đâu còn tâm trí cười Hoa Nhược Vũ nói sai.

Chu Tiểu Vân vừa thưởng thức vừa nghĩ: Các sinh viên đại học N đúng là không tầm thường, ngay cả vũ đạo cũng có bài có bản, dù truyền hình trực tiếp trên TV cũng không thành vấn đề.

Sau khi tiết mục này kết thúc, tiếng vỗ tay ầm ĩ khắp hội trường.

MC nói đến tiết mục tiếp theo, một cô gái mặc quần lụa mỏng màu trắng chầm chậm bước lên, đọc thơ diễn cảm trên nền nhạc.

Ngồi dưới xem, các bạn nam lập tức xôn xao, châu đầu ghé tai hỏi thăm cô bé này là ai. Dung mạo, khí chất, dáng người đều rất rất rất rất rất chói mắt.

Bên các bạn nữ thì tốt hơn nhiều, cũng có không ít người lặng lẽ nói: “Bạn nữ này thật xinh đẹp” vân vân.

Chu Tiểu Vân cách sân khấu khá xa, cố nghển nửa ngày cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của cô gái ấy. Phản ứng đầu tiên của cô là: Nữ sinh thật đẹp!

Không nhìn khí chất, nói riêng về diện mạo, ít nhất phải 98 điểm. Là người xinh đẹp nhất Chu Tiểu Vân từng nhìn thấy.

Tưởng Tiêu Đan than thở: “Tớ còn tưởng rằng nữ sinh trong phòng chúng ta đã đủ đẹp, không nghĩ tới trong trường còn có mỹ nữ bậc này.”

Liêu Thanh Thanh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, nhìn cô ấy mặc váy quả thực mỹ ngây người, không biết người này là thần thánh phương nào!”

Hỏi thăm mọi người xung quanh, thực sự không ai biết.

Chu Tiểu Vân cảm thấy rất hứng thú với mỹ nữ này, dựng tai lên nghe: “Đó là Nhạc Tuyền, hoa khôi hệ tiếng Trung, tiếng phổ thông cực kỳ tốt, MC và loa phát thanh của trường ta đều do cô ấy phụ trách. Tính tình tương đối kiêu ngạo, có vô số nam sinh theo đuổi…”

Nghe thế đây Chu Tiểu Vân không nghe nữa.

Nhìn Nhạc Tuyền trên sân khấu, Chu Tiểu Vân không khỏi cảm khái: Vĩnh viễn đừng tưởng rằng mình ưu tú cỡ nào, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên!

Có thể tướng mạo khí chất của mình không kém, nhưng so sánh với Nhạc Tuyền trước mắt này vẫn thua xa!

Hoa Nhược Vũ nhìn nhìn Nhạc Tuyền trên sân khấu, lại ngó ngó Chu Tiểu Vân bên cạnh, so sánh một lúc rồi nói với cô: “Chu Tiểu Vân, tớ thấy Nhạc Tuyền kia chỉ là biết trang điểm hơn thôi. Nếu như em phấn son lên thể nào cũng không kém cô ta.”

Chu Tiểu Vân cười cười: “Cám ơn chị!” Xem ra là bánh ít đi, bánh quy lại với hành động lúc nãy của mình, ha ha!

Tưởng Tiêu Đan cũng góp lời: “Hoa Nhược Vũ nói không sai, Nhạc Tuyền xinh đẹp như thế vì chúng ta mới là tân sinh viên. Nếu Chu Tiểu Vân sớm tới đây vị trí hoa khôi của hệ sớm không thuộc về cô ta đâu.”

Chu Tiểu Vân khó có thể chống đỡ trước lời khen của hai người: “Hai vị đại tỷ, đừng khen em nữa, em có bao nhiêu cân lượng trong lòng em hiểu rõ. Nhưng, nhìn vào việc hai chị thương yêu em như thế, đêm nay em mời hai chị ăn cơm căngtin.”

Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ vô cùng vui vẻ.

Liêu Thanh Thanh không cho: “Không được, tớ cũng muốn đi!”

Chu Tiểu Vân gật gật đầu: “Đi, tất cả đều đi.” Hi vọng ở đây không có ai ăn quá nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.