Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 429: Chương 429: Phiên ngoại 3: Nhị Nha




Tôi tên Chu Tiểu Nguyệt, ở nhà thường gọi là Nhị Nha.

Từ nhỏ tôi đã ghét biệt danh này, ngoài người nhà, tôi không thích bất kỳ ai gọi tên thân mật của mình.

Nhà tôi rất đông anh em, anh cả Chu Chí Lương, chị gái Chu Tiểu Vân, anh hai Chu Chí Kiệt, tôi là con út.

Không phải con út luôn được chiều nhất sao? Không hiểu vì sao anh cả, anh Hai đều thương chị hơn? Mỗi lần ra ngoài, hai anh ấy luôn nghe lời chị, ba người bọn họ vứt một mình tôi ở nhà. Tôi thật sự rất muốn, rất muốn nhanh lớn lên!

Từ nhỏ, chị Chu Tiểu Vân chính là cô gái được mọi người yêu mến nhất trong thôn. Ai cũng thích chị ấy: Ba mẹ thích chị ấy tài giỏi hiểu chuyện, các anh trai thích chị ấy thông minh, giáo viên thích chị ấy trí tuệ xuất sắc, các bạn thích cô giỏi hùng biện.

Tất nhiên tôi rất yêu quý chị, lúc nào chị cũng tốt với tôi. Mỗi lần tôi muốn ăn ngon đều là chị dẫn tôi đi mua. Tôi rất thích đi theo chị, bởi vì anh trai không có kiên nhẫn chơi với tôi, chỉ có chị hiểu tôi nhất. Trong trái tim, tôi luôn mong mỏi trở thành một cô gái xuất sắc như chị!

Cuối cùng tôi đi học tiểu học. Tối nào chị cũng cùng tôi đọc sách, làm bài tập, thành tích của tôi ở lớp cũng rất tốt! Tiếc rằng sau này chị và anh cả thuê phòng trọ ở ngoài, trong nhà chỉ còn lại anh Hai và tôi!

Tính anh Hai tốt hơn anh cả, nhưng tôi luôn cảm thấy anh Hai tốt với chị hơn tốt với tôi. Vừa đến tối thứ sáu, tôi và anh Hai lại chạy ra đường lớn, đợi hai anh chị trở về. Có anh cả và chị ở nhà, trong nhà mới có vẻ ấm cúng.

Về sau, anh cả thi đỗ cao đẳng thể thao, anh Hai vào trường cấp hai Anh Minh, trong nhà còn lại mình tôi. Tôi luôn cảm thấy cô đơn, aizz, các anh chị, vì sao lúc nào em không thể đuổi kịp bước chân mọi người?

Tôi rất mong được nhìn ngắm thế giới bên ngoài một lần. Tôi muốn ra ngoài đọc sách a! Mỗi lần tôi nói như vậy, chị sẽ cười, xoa đầu tôi, nụ cười ấy rất dịu dàng.

Có lúc tôi nhìn chị cười, lén suy nghĩ: Chị thực sự rất xinh đẹp, rất xinh đẹp! Sau này lớn lên tôi có biến thành nữ sinh xinh đẹp như vậy không? Tôi mang vấn đề này ra hỏi chị, chị luôn cười an ủi tôi: “Bây giờ em còn nhỏ, sau này nhất định đẹp hơn cả chị.”

Thật vậy chăng? Trong lòng tôi vui sướng, đi soi gương. Nhìn người trong gương, tôi yên lặng thì thầm: Chu Tiểu Nguyệt, mày nhanh lớn lên! Tương lai trở nên thông minh, có thành tích tốt như chị!

Tôi đếm một năm rồi lại một năm, rốt cuộc tới năm lớp năm. Đáng tiếc đột nhiên thi hành chế độ sáu năm, vì sao tôi phải học thêm một năm mới tốt nghiệp tiểu học! Tôi —— không —— muốn —— đâu ——

Anh cả vào đội điền kinh của tỉnh, chị thi đỗ trường đại học nổi tiếng nhất trong tỉnh. Ba mẹ gần đây đi đâu đều nở nụ cười, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ làm ba mẹ tự hào về tôi như thế. Aizz, hy vọng ngày đó nhanh đến!

Có điều tôi cũng học rất tốt, tôi thi đỗ trường cấp hai Anh Minh. Rốt cuộc nguyện vọng nho nhỏ của tôi được thực hiện, học cấp hai trong thị trấn, sống ở ngoài. Anh Hai luôn lầu bầu bảo tôi không được như chị, không biết nấu ăn, không làm việc nhà, lười biếng vân vân và vân vân, nghe mà tai tôi sắp kết thành kén.

Có lúc tôi thấy nản: Thực sự tôi không thể vượt qua chị sao? Chẳng lẽ tôi có cố gắng thế nào cũng kém chị ấy ư?

Chị gầy nhẳng mà tôi thì tròn vo. Tôi hạ quyết tâm, nhất định phải gầy đi. Chờ anh Hai đi học đại học, một mình tôi một phòng. Ăn trong căng tin của trường, cuối cùng tôi được như ý, gầy đi một chút.

Khi tôi học cấp ba, chị lại thi đỗ nghiên cứu sinh chi phí chung. Tôi thật lòng mừng cho chị, nhưng mà sau này tôi có thể như vậy không?

Tôi bắt đầu không tự tin đối với bản thân. Giáo viên nói đầu óc tôi thông minh, chỉ là không tập trung. Thế thì từ giờ trở đi tôi sẽ cố gắng tập trung, cố học thật tốt, là có thể thi đỗ trường đại học tốt à? Tôi nghĩ mình phải cố hết sức thử một lần.

Có rất nhiều nam sinh viết thư cho tôi, có điều tôi đọc xong là ném. Chị luôn lải nhải bên tai tôi: khi đi học không nên yêu sớm, tôi nghĩ, đợi đến đại học rồi tính!

Chẳng qua, chuyện chị có bạn trai tôi biết từ lâu rồi! Chuyện gì có thể giấu giếm con mắt của Chu Tiểu Nguyệt này? Hắc hắc!

Không biết chị thích nam sinh như thế nào? Tôi tưởng tượng rất nhiều lần trong đầu, phác họa ra một chàng trai cao ráo, đẹp trai, tất nhiên là chàng trai ưu tú nhất mới xứng đôi với chị của tôi!

Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thiên Vũ, tôi đã cảm thấy đây là nửa kia trong cuộc đời chị! Bởi vì, lúc chị ở cùng anh ấy, trong mắt anh ấy tràn ngập tình yêu, ánh mắt luôn luôn đuổi theo chị. Có thể nhìn ra, ba mẹ tôi cũng có ấn tượng không tồi với anh ấy. Hi vọng hai người có thể đi đến cuối con đường!

Cuối cùng đã thi xong đại học, tôi hài lòng đi tìm chị và anh Hai! Oa, thật nhiều thu hoạch! Anh cả mua rất nhiều quà, anh rể chuẩn cũng mua rất nhiều quà cho tôi. Tôi thích lắm.

Đừng cho rằng tôi là một cô gái có lòng tham! Chỉ đối với người nhà, tôi mới không khách khí “xin xỏ” một chút chút. Bởi vì nhìn Lý Thiên Vũ thuận mắt, tôi mới gọi anh rể nhanh như vậy. Anh ấy nghe tôi gọi thế thì vui lắm, hì hì! Chu Tiểu Nguyệt tôi muốn nịnh bợ người khác chưa từng có ví dụ thất bại đâu!

Với tôi mà nói, tin vui nhất đương nhiên là tôi đỗ trường đại học lý tưởng. Bắc Kinh, tôi đến đây!

Có lẽ trời sinh tôi có tính thích phiêu bạt, luôn mong được ra sống ở bên ngoài. Bạn hỏi vì sao tôi muốn đến Bắc Kinh học đại học à? Bởi vì Bắc Kinh xa nhà hơn thôi! Ha ha ha!

Sau khi anh cả và chị Lưu Lộ kết hôn, chị cũng kết hôn với anh Lý Thiên Vũ.

Tôi làm phù dâu trong hôn lễ của chị, nhìn chị mặc áo cưới rất đẹp, tôi thực lòng hâm mộ. Tôi đã hai mươi mốt tuổi, tuy có nhiều người theo đuổi nhưng tôi chưa gặp được người tôi thích. Mặc dù, có nhiều người khen tôi đẹp, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy mình kém chị. Chị dịu dàng, có tài mới là người có vẻ đẹp thật sự.

Mỗi khi người khác biết tác giả tiểu thuyết mạng kia là chị của tôi, họ đều kinh ngạc mở to hai mắt. Khoảng khắc đó, trong lòng tôi có sự kiêu ngạo và tự hào không nói nên lời.

Chị và Lý Thiên Vũ sống ở thành phố N, ngược lại anh cả trở về quê hương, anh Hai cũng ở thành phố N. Tôi thì ở Bắc Kinh, bốn anh em chúng tôi sống ở các thành phố khác nhau, chỉ đến tết mới sum họp một lần. Thực sự không dễ dàng!

Chị Lưu Lộ sinh một bé trai đáng yêu, tôi yêu thằng cháu này chết mất! Mỗi khi đến ngày nghỉ vì ngắm cháu trai đáng yêu của tôi, tôi lại ngồi xe về nhà.

Chị cũng có thai, sắp sinh. Tôi đang năm cuối, dù sao rảnh rỗi nên đến thành phố N ở với chị mấy ngày. Không nghĩ tới, trùng hợp được trông thấy cháu gái nhỏ sinh ra.

Khi rời khỏi phòng sinh, chị vui mừng chảy nước mắt. Tôi cho là chị thích con trai, nên an ủi chị, nói sau này vẫn có thể sinh thêm một đứa.

Chị nhìn em bé đáng yêu nhỏ xíu kia và nói: “Không, chị có Nữu Nữu là đủ rồi.”

Nữu Nữu? Cái tên rất hay, tôi rất thích!

Anh rể Lý Thiên Vũ ở bên cạnh vui vẻ đi qua đi lại, luôn miệng nói: “Tiểu Vân, chúng ta có con gái rồi!”

Tôi, anh Hai và rất nhiều người khác đều lặng lẽ lui ra, chừa không gian lại cho cả gia đình.

Nhìn thấy Lý Thiên Vũ vui mừng, chúng tôi cũng yên tâm. Anh chị ấy đều thích con gái, sinh con gái với họ mà nói là chuyện rất hài lòng, rất vui vẻ!

Thật hy vọng, có một ngày, tôi có thể giống chị, gặp được người đàn ông thật lòng yêu mình, hai người nắm tay nhau, sống cuộc sống hạnh phúc, bình thản.

Chu Tiểu Nguyệt, mày phải cố lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.