Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 185: Chương 185: Phòng cho thuê (2)




Ông chủ cửa hàng bắt đầu kể khổ với Chu Quốc Cường, nói hiện giờ thịt lợn quý như thế nào, có khi đi chợ muộn thì không thể mua được thịt ngon.

Chu Quốc Cường nổi lên ý định lôi kéo mối hàng, nói ra mình chính là người bán thịt lợn, có thể cung cấp dịch vụ giao hàng tới tận cửa. Chỉ cần gọi điện thoại trong vòng nửa tiếng có thể đến giao. Còn đảm bảo giá rẻ có ưu đãi. Ông chủ cửa hàng hào hứng, lưu lại số điện thoại bàn nhà Chu Quốc Cường, nói thẳng sau này có nhu cầu sẽ gọi điện thoại cho ông.

Sang hôm sau, quán cơm gọi điện đến đặt thử.

Chu Quốc Cường lập tức bỏ xuống việc đang làm trong tay, đưa đầu lợn, móng lợn, cật, đại tràng họ cần đến. Lúc trả tiền, chiếm được hảo cảm của ông chủ, ông ấy trở thành khách hàng lâu dài của Chu Quốc Cường, đồng thời còn giới thiệu không ít quán cơm khác cho Chu Quốc Cường. Ông không ngờ chính mình trong lúc vô tình đã mở một nguồn tài nguyên mới, càng hăng hái chạy xe ba bánh.

Đây là chuyện sau này tạm thời không đề cập tới, hiện giờ nói đến chuyện người một nhà Chu Quốc Cường ăn xong bữa trưa đi.

Dặn dò Chu Tiểu Vân, Đại Bảo trông Tiểu Bảo với Nhị Nha ở trong phòng đợi một lúc. Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân đến nhà chú Ba. Bất luận thế nào cũng phải nói một tiếng.

Đến đúng lúc Chu Quốc Dân và Tống Minh Lệ đều đang ở nhà, thấy hai vợ chồng Chu Quốc Cường vốn bận rộn không ngờ đều đến thì rất ngạc nhiên.

Bà nội vội vàng hỏi: “Hai con ăn cơm trưa, trong bếp còn ít thức ăn, mẹ đi hâm nóng cho các con nhé.”

Triệu Ngọc Trân liên tục nói không cần, con đã ăn ở ngoài rồi.

Tống Minh Lệ oán trách nói: “Anh Hai chị Hai, cái này anh chị không đúng rồi, sao vào thị trấn một chuyến cũng không đến nhà chúng em ăn cơm chứ? Quá khách sáo rồi.”

Chu Quốc Cường cười nói: “Hôm nay anh chị vào thị trấn không phải vì chuyện dùng cơm, chủ yếu là có một số việc cần làm.”

Chu Quốc Dân nghe ra trong câu nói có ý nghĩa khác, hình như chưa nói hết, vội hỏi: “Anh Hai đừng thừa nước đục thả câu nữa, có chuyện gì anh cứ nói thẳng!”

Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Triệu Ngọc Trân uyển chuyển kể lại chuyện thuê phòng ở cho mấy đứa nhỏ.

Người phát biểu ý kiến đầu tiên chính là bà nội: “Hai con cũng thật là, cần gì phải lãng phí một khoản tiền? Bảo mấy đứa đến đây ở chẳng phải là được sao, để Đại Nha ngủ với ta, Đại Bảo ngủ với Viễn Viễn. Cùng lắm chen chúc mấy tháng thôi.”

Tống Minh Lệ liếc mắt nhìn bà nội một cái, nét mặt lại cười nói: “Đúng vậy, anh Hai chị Hai, chẳng lẽ anh chị không coi chúng em là em ư. Việc nhỏ thế còn cần thuê phòng à? Mau trả phòng, ngày mai để bọn nhỏ đến nhà chúng em ở đi.”

Chu Quốc Dân liên tục phụ họa.

Triệu Ngọc Trân tất nhiên không thể đáp ứng, khách sáo từ chối một hồi: “Tiền thuê nhà chị đã thanh toán rồi, dù muốn trả lại cũng không được. Vốn dĩ anh chị cũng từng nghĩ đến để bọn nhỏ ở chung với các em, nhưng Quốc Cường nói cũng đúng. Một ngày ba bữa buổi tối ở lại làm phiền các em. Còn nữa, nhà các em cũng chỉ lớn như thế thôi, bọn nhỏ vào ở với bọn em thì quá chật chội. Giờ anh chị thuê một phòng trên đường Thượng Hải, cách hai trường rất gần. Bọn nhỏ đến trường hay tan học đều tiện, tuần sau Đại Bảo phải đi tự học buổi tối, đúng lúc càng tiện.”

Chu Quốc Cường cũng bổ sung thêm một câu: “Hôm nay anh chị đã thu dọn xong phòng cho bọn nhỏ. Bây giờ bốn anh em đang đợi ở đấy. Tổng cộng có hai phòng, Đại Bảo và Đại Nha mỗi người một phòng, còn có phòng bếp và nhà vệ sinh, điều kiện cũng không tệ lắm. Sẽ không để bọn nhỏ chịu khổ.”

Người ta đã nói như vậy, Chu Quốc Dân và Tống Minh Lệ tất nhiên không còn lời nào để nói.

Bà nội lo lắng: “Sau này mấy đứa ăn cơm thì làm sao bây giờ, hay là mỗi ngày cứ sang đây ăn cơm đi. Hai đứa có quần áo gì cần giặt thì cứ mang đến đây mẹ giặt cho.”

Bà nội thật hiền từ!

Vấn đề này Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân lúc ăn cơm đã bàn qua với Chu Tiểu Vân, Đại Bảo.

Triệu Ngọc Trân thương yêu con cái tất nhiên muốn bọn nhỏ mỗi ngày đúng giờ đúng giờ đến nhà chú Ba báo danh, lý do của cô rất đầy đủ: “Dù sao cơm hằng ngày tụi nhỏ ăn đều do bà nội làm, Tống Minh Lệ có phải động ngón tay nào đâu. Dù hằng ngày đến ăn thì em ấy có thể có ý kiến gì.”

Chu Quốc Cường lại kiên trì ý kiến phản đối: “Nói thì nói thế, nhưng dù sao cũng là nhà hai vợ chồng chú Ba. Con nhà mình đã quấy rầy một năm rồi, Đại Bảo thì đã hai năm, cũng không thể đến ăn như vậy. Trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng thời gian quá dài nhất định người ta sẽ ngại phiền phức. Dù là anh em ruột nhưng mỗi người đã từng kết hôn, có con cái riêng, đã là hai nhà, làm việc cũng phải chú ý đúng mực. Đợi đến lúc người ta nói ra những lời này thì cũng đã muộn. Em thấy chúng nó cũng nên tự giác một chút đừng đi ăn cơm. Trên con đường này có nhiều quán cơm mà, cứ để bọn nhỏ ra ăn, Đại Nha cũng biết nấu cơm, có thời gian tự mình nấu là được!”

Chu Tiểu Vân cũng rất tán thành cách nghĩ của Chu Quốc Cường, Đại Bảo rất ngốc ở phương diện này, dù sao chỉ cần có cơm cho anh ấy ăn thì anh ấy ở đâu cũng được. Triệu Ngọc Trân bị thuyết phục, mặc dù cũng tiếc sau này có nhiều thêm một khoản sinh hoạt phí nhưng cuối cùng cũng nhất trí ý kiến này.

Bây giờ không ngoài dự đoán bà nội nhắc đến vấn đề này.

Chu Quốc Cường lúc này ra mặt: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng vấn đề này, Đại Nha từ năm bảy tám tuổi đã bắt đầu biết nấu ăn. Sau này con bé ở cùng Đại Bảo, tự mình nấu cơm ăn hoặc ra ngoài ăn cũng được, quần áo có thể mang về để Triệu Ngọc Trân giặt, không cần phiền đến mẹ.”

Bà nội không lên tiếng, trong lòng rất thương các cháu. Đứa nhỏ mới được mấy tuổi, đã tự mình nấu cơm, sau này làm gì có thời gian học tập chứ!

Ý nghĩ của bà nội về điểm đều hiện hết trên mặt. Sau khi hai vợ chồng Chu Quốc Cường đi, Tống Minh Lệ khuyên bà nội: “Mẹ, mẹ đừng quá đau lòng, con cảm thấy anh Hai nói rất có đạo lý. Đại Bảo mười lăm tuổi, Đại Nha cũng đã mười hai tuổi, đã là thiếu niên thiếu nữ, học được cách tự chăm sóc bản thân là việc tốt, sau này thi đỗ cấp ba và đại học cũng phải như thế, cần thời gian thích ứng cũng tốt.”

Bà nội lúc này mới hơi tiêu tan, nhưng, trong lòng bà lại đang nghĩ: Hai vợ chồng thằng Hai chắc chắn là lo Tống Minh Lệ suy nghĩ, căn bản không tiện cho tụi nhỏ qua đây ăn cơm.

Anh em ruột ở chung còn phải chú ý tiểu tiết nhỏ này.

Trong lòng bà nội đột nhiên có chút bi thương, chợt nhớ lại cảnh hồi nhỏ ba thằng con trai và cô con gái ở chung tương thân tương ái.

Con người luôn trưởng thành, tại sao bắt đầu suy nghĩ và cố kỵ nhiều hơn như thế chứ?

Trong lòng Chu Quốc Dân cũng có vài ý tưởng, khi nói chuyện với Tống Minh Lệ thở dài thật sâu: “Nhà anh Hai gia xây nhà lầu anh không giúp tí gì, ngay cả bọn nhỏ cũng không để chúng ta giúp đỡ chăm sóc. Điều này khiến người ta bàn tán. Không biết nhà anh cả chị cả sẽ nói chúng ta như thế nào nữa?”

Tống Minh Lệ lại không cho là đúng: “Ngược lại em cảm thấy chuyện anh Hai chị Hai làm hôm nay rất thoả đáng. Cái gì gọi là tự động tự giác hành xử, đây là ví dụ rõ rành rành. Nếu anh chị ấy không nói lời nào đã nhét hai đứa vào nhà chúng ta, vậy nhà chúng ta chẳng phải sẽ trở nên rối loạn sao. Nếu thực sự hai đứa ở đây xảy ra chuyện gì chúng ta không thể không chịu trách nhiệm. Hơn nữa, nhà chúng ta không lớn không có chỗ ở là sự thật. Nói chen chúc thì dễ, thật sự ở chắc chắn sẽ rất phiền phức, đến lúc đó lại nảy sinh mâu thuẫn với anh chị thì không đáng. Hiện giờ rất tốt!”

Chu Quốc Dân ngẫm lại cũng đúng, không nói gì nữa, chỉ thở dài thật lâu.

Đã trưởng thành, đều có gia đình riêng của mỗi người.

Đã từng là anh em ruột giờ cũng phải suy tính vì bản thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.