Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 79: Chương 79: “Quán” nước của Chu Tiểu Vân (3)




“Quán” nước của Chu Tiểu Vân rất nhanh trở thành nơi náo nhiệt nhất trong chợ.

Trên bàn nhỏ bày thêm mấy cái cốc nữa, có nước vị cam năm phân tiền một cốc được trẻ con, phụ nữ yêu thích, có một giác một cốc chè hoa nhài đàn ông thích uống. Từ nước lọc đơn giản chế biến ra hai loại đồ uống rất được hoan nghênh.

Chu Tiểu Vân bận như con thoi, tiền trong hộp gỗ nhỏ càng ngày càng nhiều. Tiền lãi một buổi chợ rất tốt, gần bảy, tám nguyên khiến Chu Quốc Cường vô cùng ngạc nhiên.

Loại buôn bán nhỏ lẻ này kiếm được không ít tiền, ông bán thịt có lúc bán được có lúc không tránh cảnh ế ẩm may ra đại khái được mười nguyên, còn phải ghi sổ tính tiền.

Nhìn con gái chẳng qua chỉ đổ nước ra cốc, không ngừng có người đến trả tiền uống nước. Lúc đông quá, có người không chờ nổi, tự mình múc nước uống, khi vắng khách ông cũng chạy sang phụ con.

Cô vốn nghĩ tối đa chỉ cần mang hai thùng, mắt thấy bán hàng càng ngày càng tốt, liền suy nghĩ tăng thêm số lượng. Mua sỉ nước có ga và champagne nhỏ từ tiệm tạp hoá ra bán kiếm tiền chênh lệch.

Nước có ga đựng trong chai thuỷ tinh, hai giác một chai. Lúc uống dùng cái mở nắp chai khui nắp, sau khi uống xong phải giữ lại chai mang trả. Nước có ga mở ra có nhiều bọt khí thoát ra như lúc đun sôi nước, một chai có thể chia thành bảy, tám cốc, rất được trẻ con tầm mười tuổi yêu thích.

Chai champagne nhỏ lớn hơn, có vị thanh mát của Sprite bây giờ. Thanh niên tầm hai mươi tuổi rất khoái đồ uống này. Giá cũng đắt hơn nhiều so với các loại khác, năm giác một chai, lãi hơn nhiều, một chai có thể kiếm được một giác.

Từ lúc có thêm hai thứ “đồ uống xa xỉ” này xuất hiện ở “Quán” nước của Chu Tiểu Vân, cô mới chính thức bắt đầu buôn bán thịnh vượng nhất. Tiền vốn pha chế đồ uống năm phân tiền hay một giác một cốc cực ít, hai thùng cơ bản bán hết sạch. Nguồn thu nhập ổn định này kiếm được mấy nguyên tiền, thêm nước có ga

Năm phần tiền cùng một mao một chén đất chế đồ uống tiền vốn cực nhỏ, hai thùng cơ bản cũng có thể bán sạch. Cái này ổn định có thể thu nhập mấy khối tiền, hơn nữa nước có ga cùng champagne nhỏ, mặc dù không bán được quá nhiều nhưng thắng ở tiền lãi cao hơn, cứ thế một phiên chợ có thể lời được tầm mười nguyên. Quả là một con số trên trời!!!

Chu Tiểu Vân mỗi ngày vui vẻ ở trong phòng đếm tiền. Trừ tiền xu, bắt đầu xuất hiện tiền giấy và tiền đồng, cô đổi tiền lẻ thành tiền chẵn, nhét hết vào lợn đất. Con lợn càng ngày càng nặng, gần đầy rồi.

Đương nhiên, Chu Tiểu Vân nhanh trí trước khi thu được mười nguyên một buổi chợ đã chủ động nộp năm nguyên cho mẹ.

Triệu Ngọc Trân từ miệng chồng biết con gái bán hàng kiếm rất tốt, trong lòng ngứa ngáy lại không tiện nói ra.

Hành động của cô gãi đúng chỗ ngứa, Triệu Ngọc Trân giả vờ từ chối rồi nhận lấy. Trên miệng còn nói: “Đại Nha, tiền này mẹ giữ giùm con sau này để mua quần áo mới.”

Chu Tiểu Vân cố gắng hết sức để nhịn cười, trên mặt còn phải giả vờ nghiêm túc: “Cám ơn mẹ, con cũng yên tâm khi gửi tiền ở chỗ mẹ. Con lợn đất của con gần đầy rồi, con sẽ đập nó ra lấy tiền mua đàn ác-cooc-đê-ông.”

Triệu Ngọc Trân biết trước mục đích kiếm tiền của con gái, phụ nữ nông thôn như bà không hiểu kéo cái đàn ác-cooc-đê-ông kia có lợi ích gì, nhưng mà không phải là việc xấu. Con nó thích thì tuỳ nó đi!

Phải nói rằng ở điểm này cha mẹ cô tương đối thoáng!

Mỗi ngày Đại Bảo trông thấy mà thèm đống chai nước có ga trong phòng em gái, mười hai chai một két, chất cao ở góc tường, đều là mua sỉ từ nhà Chu Thiến Thiến.

Nước có ga bán lẻ hai giác, bán sỉ giá 1,3 giác một chai, làm sao Đại Bảo mà biết đâu? Bởi vì có lao động khoẻ như Đại Bảo kéo xe ba bánh thay Chu Tiểu Vân chở nước có ga, champagne nhỏ về nhà. Champagne nhỏ cậu không dám uống, nhưng nước có ga giá rẻ hơn.

Lúc Chu Tiểu Vân dụ dỗ Đại Bảo làm cu li đã dùng nước có ga làm mồi nhử: “Anh ơi, anh đi kéo nước có ga từ nhà Chu Thiến Thiến về hộ em được không? Anh con trai khoẻ mạnh chắc chắn có thể nhấc két lên được, đạp xe ba bánh lại thuần thục. Em chịu thua, việc này ngoài anh không ai làm nổi. Nếu anh chịu giúp em, sau này mỗi ngày em cho anh uống một chai nước có ga.”

Đại Bảo nghe được một nửa liên tục gật gù, chờ nghe thấy câu cuối cùng đã cười toe toét. Cậu vui vẻ phụ giúp em gái hơn nửa ngày, từ bê két lên xe, đạp xe ba bánh về đến bê vào phòng cô, đều do một tay cậu làm hết. Cô chỉ cần phụ trách việc trả tiền.

Chu Tiểu Vân không nuốt lời, sau này cố định mỗi ngày một chai nước có ga nhét vào trong tay Đại Bảo, mặt khác miễn phí cho Tiểu Bảo, Nhị Nha mỗi đứa một chai.

Đại Bảo uống một chai chỉ đủ thông họng, làm sao đã đủ, ngày nào cũng lượn qua lượn lại trong phòng em gái. Còn cô cả ngày ở ít khi đi ra ngoài, lúc ra chợ mang cả nước có ga đi, Đại Bảo căn bản không có cơ hội ra tay, khiến cậu nóng ruột đi qua đi lại.

Chu Tiểu Vân ở trong phòng luyện bút lông nhìn Đại Bảo vò đầu bứt tai vừa vui vừa buồn cười. Cuối cùng cô mềm lòng, gọi anh vào, đưa thêm một chai nước có ga.

Đại Bảo mừng không kể xiết, tốc độ chạy đến nhanh y như vận động viên Lưu Tường chạy vượt rào.

Sau khi mở nắp ra, Đại Bảo thoả mãn, uống hai hớp hết sạch, khoái chí lấy tay áo lau miệng.

Quay sang thấy em gái đang cười, mặt Đại Bảo hơi đỏ lên: “Đại Nha, em cần gì cứ bảo anh làm hộ cho.”

Đúng là có việc cần nhờ Đại Bảo làm.

Chu Tiểu Vân sớm nghĩ đến việc một mình ra chợ bận rộn quá, cần tìm thêm người giúp, cha có thể phụ một tay nhưng lúc bận bán thịt sẽ không để ý được.

Một mình cô bán bốn loại đồ uống có chút khó khăn, vừa thối lại tiền vừa lấy đồ uống, khi đông khách không xoay xở kịp. Cô linh động, đem chủ ý đánh tới trên đầu Đại Bảo.

“Anh ơi, sau này anh ra chợ bán hàng với em nhé! Em mà bận trả lại tiền thì anh thay em rót nước ra cốc được không? Về sau, có thể cho anh hai chai nước có ga, thêm hai giác nữa để anh mua đường ăn!”

Đại Bảo nghe xong yêu cầu của em, sảng khoái đáp ứng. Trong lòng cậu mừng thầm, không chỉ có nước có ga uống còn có tiền tiêu, cười đắc ý như thể nhà tư bản mua được hàng giá rẻ nghĩ đến kiếm được nhiều tiền.

Hai chai nước có ga thêm hai giác đổi lấy một người làm công tuỳ ý sai môi, tính đi tính lại quá rẻ. Chu Tiểu Vân cười trộm như con mèo ăn vụng được cá, ra trêu chó béo… Hí hí, lược bỏ một số từ đằng sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.