Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 205: Chương 205: Sinh nhật (2)




Chu Tiểu Vân nghe vậy nở nụ cười: “Không phải cậu cũng có chị à?”

Lưu Lộ có chị gái tên là Lưu Sương, lớn hơn Lưu Lộ bốn tuổi.

Lưu Lộ xua tay nói: “Đừng nhắc đến bà chị mình nữa, lớn hơn mình bốn tuổi nên cứ coi mình như con nít ý, cũng không thèm nghe ý kiến của mình. Mình cũng có năng lực chả kém gì chị ấy, nhà người ta đều là con út được cưng chiều, nhà mình thì ngược lại, cha mẹ đều thiên vị chị ấy.”

Nói nghe thật đáng thương, Chu Tiểu Vân cũng không bị dáng vẻ đáng thương của cô bạn đánh lừa: “Đừng đùa nữa, lần trước không phải cậu chẳng bảo cậu muốn cái gì ba mẹ sẽ mua cho cậu cái đó à? Thế không gọi là chiều cậu thì là gì?” Đúng là không biết đủ gì cả! Quần áo trên người Lưu Lộ luôn là loại đắt nhất trong lớp, vừa nhìn đã biết cha mẹ đã tốn khá nhiều tiền trên người bạn ấy.

Lưu Lộ cười làm lành nói: “Cái mình nói không liên quan đến đời sống vật chất, mình nói đến đời sống tinh thần cơ. Không thể mãi mãi coi mình như trẻ con được đúng không. Mình vẫn luôn mong trong nhà có thêm một đứa em nhỏ để cho mình trải nghiệm cảm giác làm chị. Mình nói cái gì nó nghe cái đó, cảm giác này thật tuyệt!”

Chu Tiểu Vân không để ý tới cô bạn, để mặc bạn ấy bơi trong mộng tưởng hão huyền đi.

Từ xa, Trần Hân dẫn theo một đám bạn học đến.

Hả, đều là bạn học cùng lớp. Đếm thử xem nào, đúng là không ít, ít nhất cũng mười hai, mười ba người. Phần lớn đều là bạn nữ, bên trong chỉ có Dương Phàm, Lý Thiên Vũ và Chung Lập Uy là ba nam sinh.

Chung Lập Uy và Trần Hân là bạn cùng bàn, hai người luôn bị mọi người đồn là một đôi. Chu Tiểu Vân lập tức đoán được dụng ý của Trần Hân khi mời Dương Phàm và Lý Thiên Vũ, có lẽ sợ mời một mình Chung Lập Uy thì quá gây chú ý nên mới mời thêm hai người kia để nguỵ trang!

Thực ra đây chỉ là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai đương nhiên vì trong lớp không hề thiếu nữ sinh có hảo cảm với Dương Phàm và Lý Thiên Vũ. Trần Hân mời hai người tới vì để cho các nữ sinh đến làm khách có thêm cơ hội tiếp cận.

Đúng thôi, Dương Phàm có thành tích tốt, đầu óc thông minh, tính tình thẳng thắn từ trước đến nay chiếm được rất nhiều cảm tình của các bạn nữ. Còn Lý Thiên Vũ, hiện tại tốt xấu gì là một tiểu soái ca, thích vận động để phát triển chiều cao, chiều cao của cậu trong đám bạn đã ít có đối thủ. Tất nhiên cậu cũng thành đối tượng ái mộ của không ít nữ sinh.

Đến lớp tám Lý Thiên Vũ được đề bạt làm cán sự môn hoá, trở thành một thành viên trong ban cán bộ lớp, có thể nói là tiến bộ thần tốc. Từ vị trí thứ hai mươi tám lúc đầu khi mới chuyển đến thì nay ở kì thi tháng trước đã đứng thứ tám, có thể nói là một nhân tố tiềm năng trong lớp 8-2.

Nhưng, trước mặt Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân tính tình cậu dễ chịu, hay cười, hoạt ngôn không có nghĩa là khi nói chuyện với các bạn nữ cũng có dáng vẻ đó, thường là vẻ mặt lạnh lùng ít tươi cười. Nghe nói không ít nữ sinh cảm thấy nam sinh như thế rất cold*. (Nguyên văn là khốc, mình không biết để thế nào nữa ==)

Chu Tiểu Vân nghe Lưu Lộ kể lại những lời này thì bò ra cười cả buổi, dáng vẻ đó của cậu ta mà cũng được gọi là cold? Thật không biết mắt các bạn nữ bây giờ thế nào nữa.

Lý Thiên Vũ sớm biết rằng Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ cũng đi, nên lúc nhìn thấy Lưu Lộ mặc áo khoác màu xanh và Chu Tiểu Vân với nụ cười xinh đẹp thì trong lòng rất vui vẻ.

Dương Phàm cúi đầu cười hai tiếng, cậu thích nhất là nhìn vẻ mặt này của Lý Thiên Vũ. Dáng vẻ trái tim bay phấp phới của thiếu niên đúng là làm cho người khác mở rộng tầm mắt!

Dương Phàm rất không lương tâm nghĩ, cũng may Chu Tiểu Vân chưa từng đáp lại cậu ấy, nên cậu ấy vẫn chưa xác định được rõ ràng. Nếu không, không bị thầy Nghê Lượng mắng thối đầu mới là lạ.

Một nhóm thiếu nữ đẹp như hoa cộng thêm ba nam sinh, tổ hợp thật sự rất bắt mắt, trên đường đi thu hút ánh mắt của không ít người.

Nhân vật chính Trần Hân hôm nay cố ý mặc một bộ quần áo mới, khuôn mặt tỏa sáng rất có tinh thần, so với bình thường còn đẹp hơn ba phần, được vây quanh bởi các bạn học thì càng cười tươi hơn. Tạm thời Chung Lập Uy không tiện đến gần Trần Hân, vẫn quấn quít lấy Dương Phàm và Lý Thiên Vũ nói chuyện, ba nam sinh tự nhiên đi thành một nhóm.

Nhà Trần Hân cách trường học không quá xa, ước chừng đi mất mười lăm, mười sáu phút. Khi đến nhà Trần Hân, đập vào mắt là một ngôi nhà lầu nhỏ đèn đuốc sáng trưng, trên chiếc bàn tròn rất to trong phòng khách bày sẵn một cái bánh sinh nhật và mấy bình Sprite.

Mẹ Trần Hân – Quả Pháp là một phụ nữ trang điểm đúng mốt, khách sáo mời bọn nhỏ vào nhà sau đó chui vào bếp nấu ăn.

Lưu Lộ tò mò hỏi: “Trần Hân, sao không thấy ba cậu đâu?”

Trần Hân là con gái một trong nhà, ba cô buôn bán có rất nhiều tiền, mẹ chỉ ở nhà làm nội trợ.

Trần Hân cười đáp: “Ba tớ đang nấu ăn trong bếp không tiện ra, sáng nay ba đã nói với tớ là hôm nay ba mẹ chuyên phụ trách phục vụ, không dự tiệc cùng để tớ và các cậu có thể ăn uống, chơi đùa thoải mái.”

Tất cả học sinh đến đều thán phục, cha mẹ đúng là rất chiều Trần Hân!

Sau khi bày hết thức ăn lên bàn, thật sự không thể mời được cha mẹ Trần Hân lên ngồi cùng, hai cô chú ấy tiếp tục trốn trong bếp bận rộn.

Còn chờ gì nữa? Thắp nến, hát bài hát chúc mừng sinh nhật và tặng quà thôi!

Trần Hân nhận quà của các bạn, cười đến nỗi mắt híp thành một đường chỉ, không thể mở ngay tại chỗ nên tất cả chỗ quà được cất trong tủ, trông cao cao như toà núi nhỏ vậy.

Thắp nến xong, mọi người đồng thanh hát sinh nhật vui vẻ.

Không thể không nhắc đến chuyện mọi người giựt giây Chung Lập Uy hát bài Happy birthday to you bằng tiếng Anh, mặt cậu bé đỏ ửng nhưng vẫn hát. Dương Phàm và Lý Thiên Vũ cười quái dị vỗ tay ầm ĩ. Các nữ sinh cũng cười khúc khích.

Bầu không khí thực sự rất thoải mái, hơn nữa đồ ăn rất hợp khẩu vị, xem như là cả khách và chủ đều vui.

Sau khi cơm nước xong, Chu Tiểu Vân theo thói quen giúp thu dọn bát đũa, Mẹ Trần Hân cố ý giành lấy bát đũa trong tay cô rồi đẩy cô ra khoảng đất trống trước nhà chơi đùa với các bạn. Con gái tụ tập với nhau luôn có chuyện nói mãi không hết, nói dài nói bao nhiêu lâu cũng không thấy mệt. Chờ đến tám rưỡi, Chu Tiểu Vân liếc mắt ra hiệu với Lưu Lộ nên về thôi. Cuối cùng mọi người giải tán, ai về nhà nấy.

Rốt cuộc Lý Thiên Vũ đã có cơ hội thể hiện, kiên quyết đòi đưa Chu Tiểu Vân về.

Trần Hân vừa cười vừa nói: “Lý Thiên Vũ, cậu phải hộ tống Chu Tiểu Vân an toàn về đến nhà mới được quay về đấy nhé.”

Lý Thiên Vũ đồng ý rất to, miệng cười không khép lại được.

Chu Tiểu Vân từ chối mấy lần nhưng Lý Thiên Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cậu là con gái đi về một mình đương nhiên tớ không yên tâm, nhất định tớ sẽ hộ tống cậu về tận nơi.”

Chu Tiểu Vân bĩu môi, chỉ mấy bạn nữ bên cạnh có ánh mắt trông mong: “Cậu tiễn các bạn ấy về đi, tớ không cần.”

Lý Thiên Vũ sửng sốt, lập tức kịp phản ứng: “Nhà các cậu ấy đều gần đây, có Dương Phàm tiện đường với các cậu ấy rồi.”

Vô tội bị gọi đến tên Dương Phàm bất đắc dĩ cam đoan, nhất định sẽ đưa mọi người về tận nhà.

Giờ không thể tìm được lý do gì cự tuyệt nữa, Chu Tiểu Vân trực tiếp kéo theo cả Lưu Lộ, khiến cho Lý Thiên Vũ lòng tràn ngập mong đợi có thế giới của hai người đành giương mắt nhìn. Ai, vẫn nên thành thật đi phía sau làm người hầu đi!

Từ xa đã nhìn thấy Tiểu Bảo đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh, sau đó chạy sang đón chị.

Lý Thiên Vũ cũng không tìm được lý do ở lại nữa, chỉ có thể về cùng Lưu Lộ. Trước khi đi rốt cuộc cậu không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn lần cuối.

Dưới đèn đường, nụ cười Chu Tiểu Vân rất dịu dàng động lòng người. tiếc rằng, nụ cười đó lại dành cho em trai bạn ấy. Ai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.