Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 229: Chương 229: Thành tích ơi thành tích




Thứ hai này, thật là có người vui có người buồn.

Người vui mừng là Dương Phàm, lần này thực sự đứng thứ nhất toàn khối. Con trai mà, đâu kìm chế được, đứng thứ nhất Dương Phàm hài lòng lắm.

Chủ nhiệm lớp Tiêu Quân cười còn hài lòng hơn cậu, mặc dù tổng thể mà nói vẫn là thành tích lớp 10-1 cao hơn một chút, chiếm phân nửa trong top 10. Nhưng vị trí thứ nhất nằm trong lớp mình đã khiến Tiêu Quân cảm thấy hài lòng.

Tổng điểm của Chu Tiểu Vân thấp hơn một ít, đứng thứ hai trong lớp, thứ ba trong khối.

Thiệu Sắc Vi thấy tổng điểm của mình cao hơn Chu Tiểu Vân hai điểm, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Đương nhiên không thể cười quá mức hớn hở, đều là thiếu nữ mười sáu tuổi, ai lại không biết thu liễm như thế.

Chu Tiểu Vân rất nhanh vứt bỏ một tia mất mát, thi xong thì cho qua đi, lần sau lại nghiêm túc cố gắng hơn là được. Nói tóm lại, mất điểm nhiều nhất vẫn là môn vật lý. Lên lớp mười một được chọn khoa mình nhất định sẽ chọn khoa văn. Mấy môn hoá học, vật lý này mình không giỏi lắm.

Kỳ thực, Chu Tiểu Vân nghĩ như vậy cũng là quá mức khiêm tốn. Điểm hóa học, vật lý của cô đương nhiên thấp hơn điểm ngữ văn, chính trị một chút, thực ra ở lớp cũng có thể tiến vào top mười.

Trong lúc vô tình, Chu Tiểu Vân yêu cầu đối với bản thân càng ngày càng cao. Con người mà, dù tốt rồi còn muốn tốt hơn nữa, vĩnh viễn không dễ dàng cảm thấy thỏa mãn! Ha ha, bẩm sinh rồi!

Lưu Lộ thì càng thêm buồn, trước đây ở cấp hai cô vẫn nằm trong top đầu ở lớp nhưng đến lớp mười chỉ đứng thứ mười, trình độ ở top trung đẳng. Chênh lệch như thế khiến cô không thích ứng kịp. Chỉ có thể nói, có nhiều cao thủ quá!

Chu Tiểu Vân thấp giọng an ủi Lưu Lộ mấy câu: “Được rồi, Lưu Lộ, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Thi cũng thi qua rồi, thành tích cũng có rồi, lần này không được như ý lần sau chúng ta cố gắng hơn nữa! Đứng quên lớp chúng ta là lớp tăng cường, ở trong top mười của lớp cũng là top ba mươi, bốn mươi trong khối đấy. Thành tích này tương đối khá rồi, cậu đừng yêu cầu ở mình quá cao.”

Lưu Lộ tỉnh lại: “Ừm, cậu nói đúng. Sau này chúng ta tiếp tục cố gắng, tranh thủ lần sau thi tốt hơn một chút!”

Vừa nói xong, Lý Thiên Vũ ủ rũ đi tới, thở dài không dứt.

Lưu Lộ hô một tiếng: “Anh Tiểu Vũ, tổng điểm của anh thế nào?”

Lý Thiên Vũ rầu rĩ nói: “Không được tốt lắm, có lẽ chỉ đứng ở top giữa trong lớp thôi!”

Đứng ở vị trí gần bốn mươi, trong toàn khối chắc là ở khoảng chín mươi. Nếu so sánh với bọn Dương Phàm Chu Tiểu Vân, chắc giống như so sánh với Thái Bình Dương vậy.

Lưu Lộ ban nãy còn rầu rĩ không vui giờ lại bắt đầu khuyên bảo: “Được rồi, anh Tiểu Vũ, lúc anh nhập học đứng thứ năm mươi trong lớp. Hiện tại thi như vậy phải nói anh đã có tiến bộ rất lớn. Đừng có dáng vẻ buồn bã ỉu xìu nữa. Em tin ở anh, lần sau nhất định anh sẽ thi thật tốt. Cậu nói đúng không, Chu Tiểu Vân?”

Cuối cùng còn lái sang cả Chu Tiểu Vân. Đang cúi đầu nghe Chu Tiểu Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Lưu Lộ có ý cười bỡn cợt.

Lưu Lộ chết tiệt này, trong lòng Chu Tiểu Vân thầm mắng một tiếng, biết rõ cô không thích để ý đến Lý Thiên Vũ lại còn kéo cô sang nói chuyện với cậu ta nữa.

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu ta, Chu Tiểu Vân không nỡ nhẫn tâm quá, hiếm khi ôn nhu an ủi cậu hai câu: “Đúng vậy, tớ cảm thấy Lưu Lộ nói rất có lý, thành tích của cậu có tiến bộ rất lớn, ngẫm lại trước đây như thế nào, bây giờ không phải rất tốt sao? Hơn nữa tớ thấy chỉ cần cậu chăm chỉ học tập, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”

Mấy câu nói đó có hiệu quả hơn Lưu Lộ nói nhiều, tinh thần Lý Thiên Vũ rung lên, cảm thấy toàn thân đều tràn trề sức lực.

Thiệu Sắc Vi một mực thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên cảm giác được bộ dáng Lý Thiên Vũ ngơ ngác nhìn Chu Tiểu Vân rất chướng mắt.

Vì sao Lý Thiên Vũ chưa bao giờ dùng ánh mắt như thế nhìn mình chứ? Thành tích của cô tốt hơn Chu Tiểu Vân, cô lớn lên xinh đẹp hơn Chu Tiểu Vân (Thiệu Sắc Vi tự nhận thế), vì sao Lý Thiên Vũ chưa nhìn cô bằng ánh mắt này? Nhưng, lúc này, ba người đang nói cười nên không ai để ý đến sắc mặt Thiệu Sắc Vi hơi khó coi.

Ân Vĩnh Kiện cầm bài thi bị khoanh một bài đến hỏi Thiệu Sắc Vi, Thiệu Sắc Vi rụt rè thảo luận với cậu ta về đề này.

Ân Vĩnh Kiện thi cũng được xem là tốt, đứng thứ ba trong lớp, cùng với Lôi Hồng Tường, Trịnh Hạo Nhiên đứng trong mười cái tên đầu của khối.

Ân Vĩnh Kiện đã sớm nhắm vào Thiệu Sắc Vi vừa đẹp vừa có khí chất, thường lấy cớ thảo luận bài để đến tìm Thiệu Sắc Vi nói chuyện. Lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.

(Lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết: Thời xuân thu, khi Ngụy đế Tào Mao tại vị, đại tướng quân Tư Mã chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy. Một lần Tào Mao tức giận nói với các quan đại thần : “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, ngay đến người đi đường cũng biết”. Ý chỉ người có dã tâm vô cùng rõ ràng, mọi người ai nấy đều rõ.)

Giao tình giữa Lôi Hồng Tường và Lý Thiên Vũ không tệ, thấy Lý Thiên Vũ đang nói chuyện với hai đại mỹ nữ trong lớp cũng chui qua đây, cười hì hì nói giỡn không yên.

Cá nhân Chu Tiểu Vân có ấn tượng không tệ với Lôi Hồng Tường, chỉ cảm thấy đó là một nam sinh thông minh hoạt bát, có mặt ở đâu thì ở đó sẽ không tẻ nhạt. Dù sao một cậu cũng có thể nói bằng ba nữ sinh.

Lôi Hồng Tường cái gì cũng tốt, chỉ là mặt thích buôn chuyện này làm cho Chu Tiểu Vân có điểm không chịu nổi. Nghe nữ sinh nói nhỏ nói này nói kia Chu Tiểu Vân đã không kiên nhẫn, lại nghe một tên con trai như cậu ta ở đó nói đông nói tây thực sự là hết nói nổi.

Giờ Lôi Hồng Tường đang ôm cổ Lý Thiên Vũ cười nhạo bạn học Cao Tòng Soái trong lớp.

Lời dạo đầu thông thường của Lôi Hồng Tường là như thế này: “Các cậu biết gì chưa?” Sau đó quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn nhân vật chính không ở trong lớp thì mới dám nói bậy nói bạ: “Cao Tòng Soái đứng thứ gần ba trăm trong khối, ở trong lớp chúng ta vững vàng chiếm vị trí thứ nhất từ dưới lên. Nghe nói, thành tích này đã có tiến bộ rất lớn so với cấp hai. Không biết hồi cấp hai thành tích cậu ta thế nào nhỉ?”

Tai Trịnh Hạo Nhiên rất thính, nghe được tên Cao Tòng Soái lập tức cũng châu đầu qua đây: “Các cậu đang nói Cao Tòng Soái à? Hồi cấp hai tớ cùng lớp với cậu ấy.”

Không nhìn ra nam sinh mà buôn chuyện cư nhiên còn lắm mồm hơn cả nữ sinh. Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ từ trước đến nay không hợp nhau, hiện tại ở cùng một chỗ cũng nói say sưa. Chu Tiểu Vân dùng ánh mắt thán phục nhìn ba nam sinh đang chụm đầu vào nhau giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Trịnh Hạo Nhiên nói một loạt chuyện lý thú về Cao Tòng Soái:

Nghe nói, ba Cao Tòng Soái là phó huyện trưởng của huyện này, trong nhà rất có tiền. Điểm cuộc thi từ tiểu học lên cấp hai thiếu một tí. Ba cậu ta gọi một cuộc điện thoại cho hiệu trưởng là xong.

Nghe nói, bản thân Cao Tòng Soái phóng túng, trong nhà lại có tiền có thế, ở trong lớp hơi bị khó bảo. Ở cấp hai tội lớn tội nhỏ liên tục chưa bao giờ thiếu, nhưng giáo viên không thể làm gì cậu ta.

Nghe nói, đi theo Cao Tòng Soái có một bang phái hồ bằng cẩu hữu (ý chỉ bạn xấu), nhưng khi thi cấp ba phần lớn những người này đều không đỗ Anh Minh nên đi học ở các trường khác. Hại Cao Tòng Soái vốn tiền hô hậu ủng rầm rộ gần đây rất cô đơn. Hiện nay muốn tìm mấy người hầu lại không tìm được người thích hợp (chủ yếu là rất nhiều người không để ý đến cậu ta, lên cấp ba lại là lớp tăng cường, trước kia các học sinh trong lớp này có ai không phải là học trò giỏi? Làm gì có ai rảnh rỗi thoải mái chơi với cậu ta? )

Còn nghe nói…

Nghe thấy chuông vào học vang lên, nói nước miếng bay tứ tung Trịnh Hạo Nhiên và Lôi Hồng Tường và đang nghe nhập thần Lý Thiên Vũ rốt cuộc lưu luyến chia tay về vị trí.

Lý Thiên Vũ vừa đi vừa nghĩ: Cái tên Cao Tòng Soái này xem ra có chút ý tứ, sau này tôi sẽ “tôi luyện”, “tôi luyện” cậu thật tốt! Hắc hắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.