Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 139: Chương 139: Thật lòng khuyên bảo




Cả nhóm đến hiệu sách Tân Hoa, khoá xe đạp lại rồi vào trong hiệu sách.

Hiệu sách mấy chục mét vuông có các giá sách chật kín, sách gì cũng có, có lẽ vì là chủ nhật nên học sinh rất đông. Ở giá sách truyện xưa, thần thoại có rất đông học sinh đứng đọc chùa, hì hì, chính là người chỉ đọc mà không mua ấy.

Đại Bảo chạy thẳng tới chỗ náo nhiệt nhất, Tiểu Bảo không cam lòng tỏ ra yếu thế đuổi theo. Cố Xuân Lai cảm thấy hứng thú với truyện tranh, chọn cuốn “Tây Du ký” rồi đứng đó xem.

Chu Tiểu Vân lững thững đi một vòng, đến giá sách chất đầy tập làm văn mới ngừng lại.

Lý Thiên Vũ vội vàng lật một quyển theo, trời mới biết bên trong viết cái gì. Cậu có hứng thú rất lớn với loại sách này, lần trước thi hùng biện, bài làm là do cậu sao chép lại từ một quyển văn mẫu, chứ cậu không có khả năng viết ra hay như thế.

Trong lòng Chu Tiểu Vân đấu tranh nửa ngày, rốt cuộc thở dài gọi: “Lý Thiên Vũ!”

Lý Thiên Vũ mừng rỡ đáp: “Có!” Đứng thẳng y như binh sĩ.

Trên mặt Chu Tiểu Vân nở một nụ cười hiếm hoi, khiến Lý Thiên Vũ cảm khái: hơn một năm rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Tiểu Vân cười với mình…

Khuôn mặt Chu Tiểu Vân đột nhiên nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Lý Thiên Vũ, lời kế tiếp tớ nói ra có thể cậu không thích nghe. Nhưng sự thật mất lòng, hôm nay tớ chỉ nói với cậu một lần thôi, về phần có nghe vào hay không là chuyện của cậu.”

Lý Thiên Vũ cười làm lành nói: “Chắc chắn nghe, chắc chắn sẽ nghe.” Còn chưa biết người ta muốn nói gì đã liên tục nói chắc chắn nghe, thật không có thành ý.

Chu Tiểu Vân lại bắt đầu lạnh mặt: “Cậu và Cố Xuân Lai ham chơi tớ biết, nhưng nếu là bạn thân có lẽ nên có sự ảnh hưởng tốt đến đối phương, mà không phải kéo bạn tốt cùng sa đà. Con trai thích chơi game là chuyện thường, mấy ai không thích chơi. Nhưng cần chú ý mức độ, nếu cả ngày mê mẩn không muốn đi học thì nguy rồi. Cậu nói thật đi đã chơi mấy lần rồi?”

Lý Thiên Vũ cảm thấy Chu Tiểu Vân lạnh mặt vẫn đáng yêu như thế, nhìn đi dù cứng rắn nhưng 100% là có ý quan tâm đến mình! Chẳng qua, vấn đề này không dễ trả lời: “Một lần…”

Chu Tiểu Vân lườm Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ lập tức khai thật: “Ba lần, thật đó. Tớ và Cố Xuân Lai đã ba lần vào quán game. Mỗi lần chơi nửa ngày thôi, chủ yếu vì sợ người lớn trong nhà biết nên hai đứa đều về nhà ăn cơm trưa, không dám ở lâu.”

“Tớ thấy với số lần này mà phát triển tiếp, số lần cậu tới sẽ càng ngày càng nhiều. Nghiện chơi game càng ngày càng nặng, đến khi bỏ mặc việc học hành. Năm nay cậu đã học lớp năm. Sang năm sẽ tốt nghiệp tiểu học, học cấp hai, cậu tính đến cấp hai vẫn tiếp tục chơi như bây giờ sao? Cậu không muốn học thật giỏi, giống anh tớ thi vào trường cấp hai tốt ư? Người lúc còn nhỏ không cố gắng học hành, đến khi trưởng thành hối hận cũng không muộn.”

Chu Tiểu Vân cảm giác mình thật lòng khuyên bảo giống y như một bà già lải nhải, không hiểu tại sao mình phải lo cho Lý Thiên Vũ chứ. Aizz!

Đại Bảo không hề biết đã trở thành tấm gương trong miệng em gái, nếu biết chắc cậu mừng rỡ nhảy dựng lên mất.

Lý Thiên Vũ không biết nghe lọt được bao nhiêu, chỉ gật gật đầu nói: “Tớ cũng nghe nói anh trai cậu đã đỗ vào trường Sao Mai.”

Chu Tiểu Vân nói: “Đây là chuyện của cậu. Tớ chỉ cảnh báo cậu thôi. Sau này làm như thế nào là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tớ.” Nói xong lập tức quay đầu rời đi, cô phải đi tìm hai anh em Đại Bảo, Tiểu Bảo.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Mấy lời cô nói hôm nay có lẽ còn nhiều hơn tổng số câu nói với Lý Thiên Vũ suốt một năm, hi vọng cậu ta có thể rời xa game, không đến nỗi nghiện nặng quá

Lý Thiên Vũ nhìn thân ảnh Chu Tiểu Vân dần đi xa, trong lòng không biết là cảm giác gì, rất lâu không hề động đậy.

“Ông phát ngốc gì thế?” Cố Xuân Lai chụp một cái lên vai khiến Lý Thiên Vũ tỉnh lại.

Cậu che giấu cười cười: “Tôi đâu có phát ngốc, được rồi, ông chọn được quyển gì không?”

Cố Xuân Lai cười hì hì: “Bớt giả vờ giả vịt đi. Chúng ta thật sự đến mua sách chắc? Hai ta nên nói với bọn Chu Tiểu Vân một tiếng, bảo muốn đến nhà họ hàng, sau đó chúng ta chuồn êm, ra quán game chơi cả ngày. Hôm nay tôi mang đủ tiền ăn trưa cộng thêm tiền chơi game nguyên một ngày.”

Thường ngày nếu Cố Xuân Lai có đề nghị như vậy chỉ sợ Lý Thiên Vũ đã lập tức hưng phấn nhảy dựng lên. Hôm nay không hiểu sao Lý Thiên Vũ bỗng nhiên mất đi hứng thú chơi game: “Thôi! Tiền trên người chúng ta nên lấy để mua sách tập làm văn!”

Cố Xuân Lai dùng ánh mắt quái dị nhìn Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vũ, vừa nãy Chu Tiểu Vân nói với ông cái gì thế? Mấy phút ngắn ngủi mà như kiểu ông thay đổi thành một người khác ấy.”

Thật không? Vậy hãy để cậu thực sự thay đổi đi. Có vẻ Lý Thiên Vũ đã hạ quyết tâm, lần đầu tiên không chia sẻ suy nghĩ trong lòng với Cố Xuân Lai, kéo bạn đến chọn sách.

Cố Xuân Lai bị sự khác thường của Lý Thiên Vũ làm cho choáng váng, nghĩ thầm sau này nhất định phải tra khảo thằng nhóc này Chu Tiểu Vân đã nói gì với hắn, thần thần bí bí không nói cho cậu làm cậu hiếu kì chết mất.

Người ta là một cậu nhóc thích buôn chuyện, ngập tràn lòng hiếu kì mà!

Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn vô vàn quyển truyện xưa trước mặt, luyến tiếc buông tay. Chu Tiểu Vân lại gần hai người ngó đầu qua, ồ, Đại Bảo đang cầm một quyển “Truyện của cáo” đọc ngấu nghiến, ngay cả lúc luyện thi vào cấp hai cũng không thấy anh ấy chăm chú như thế. Còn trong tay Tiểu Bảo thì lại là một quyển “Truyện cổ Andersen”, có tranh minh họa rực rỡ sắc màu. Tiểu Bảo nhìn mê mẩn ngay cả Chu Tiểu Vân đi tới bên cạnh cũng không phát hiện ra.

Chu Tiểu Vân hỏi hai người một tiếng: “Anh, Tiểu Bảo, hai người định mua quyển sách đang cầm à?”

Đại Bảo đang đọc, đầu cũng không nâng lên: “Anh sẽ mua quyển này.”

Tiểu Bảo đã bị quyển “Truyện cổ Andersen” này cuốn hút, năn nỉ Chu Tiểu Vân mua cho cậu một quyển.

Đại Bảo nghe thấy lời Tiểu Bảo thì không vui: “Em mà mua thì tiền mua sách của anh và Đại Nha sẽ không đủ. Em mới học lớp ba, cần gì sách chứ, không mua!”

“Chị ~~” âm cuối kéo thật dài làm cho cả người Chu Tiểu Vân nổi da gà: “Được rồi, anh à, mua cho Tiểu Bảo một quyển đi! Tính vào tiền của em.”

Tiểu Bảo thoả mãn ôm chầm lấy chị, khiến người xung quanh chú ý quay sang nhìn.

Đại Bảo nhún nhún vai không nói gì nữa.

Chu Tiểu Vân chưa hề quên mục đích chính của mình, kéo Tiểu Bảo sang bên kia chọn cho mình một quyển tập làm văn và hai quyển luyện đề toán học đồng bộ. (tập một và tập hai ấy)

Cộng thêm quyển truyện xưa Đại Bảo nhìn trúng, quyển đồng thoại Tiểu Bảo thích tổng cộng là năm quyển, vẫn còn thừa tiền.

Sách tập làm văn à, chỉ cần mua một quyển thôi. Cô và Đại Bảo sẽ xem chung là được, sau này còn có thể đưa cho Tiểu Bảo đọc, ừm, đông anh em thật là lợi.

Lúc trả tiền, Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai cũng chạy ra, ầm ĩ tính tiền.

Chu Tiểu Vân liếc nhìn, ồ, trong tay Lý Thiên Vũ cũng cầm quyển luyện đề toán giống cô! Không quan tâm sau này có được gì hay không, chí ít hiện tại lời mình nói đã có chút ít tác dụng! Cuối cùng cũng không uổng phí cô tốn nước bọt một hồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.