Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 59: Chương 59: Thay răng (1)




Hai hôm nay, Chu Tiểu Vân bắt đầu đau răng, hai cái răng cửa ăn phải đồ cứng bị lung lay, đến khi một trong hai cái rụng xuống, cô mới nhận ra. Hoá ra mình bắt đầu thay răng rồi.

Chu Tiểu Vân nhớ hồi bé mình thay răng mất hai năm. Nghĩ đến không lâu nữa mình trở thành em gái “không răng”, cô bắt đầu sầu mi khổ kiểm.

Đầu tiên là rụng mấy cái răng cửa đằng trước. Nếu rụng hết thì rất lâu mới mọc ra, trông xấu lắm. Lúc mở miệng nói chuyện, lộ ra một lỗ đen nhỏ, chỉ nghĩ đã thấy khó chịu.

Chu Tiểu Vân cố gắng hồi tưởng lại. Năm đó, cô thay răng cửa đến lúc mọc lại mất bao lâu nhỉ? Hình như mất hai, ba tháng.

Nhưng mà, có thể do điều kiện sống được cải thiện, ăn uống đủ chất nên thay răng sớm.

Khoảng một tháng nữa đến khai giảng, mong rằng lúc đó răng đã mọc lại, Chu Tiểu Vân không chắc chắn lắm.

Lúc ăn cơm tối, Chu Tiểu Vân cắn một miệng thịt. Thế là cái răng vốn lung lay kia cũng ra đi. Cô kêu to một tiếng, phun ra một cái răng cửa. Cái răng nho nhỏ rơi xuống mâm cơm, lăn mấy vòng mới dừng lại.

Triệu Ngọc Trân cười: “Đại Nha nhà chúng ta bắt đầu thay răng rồi, qua đây mẹ nhìn xem rụng răng nào nào.”

Chu Tiểu Vân không thích cảm giác nói chuyện hở một lỗ thế này, không tự nhiên lắm. Cô trực tiếp nhe răng ra, chỉ vào lỗ đen nhỏ.

Triệu Ngọc Trân nói: “À, hoá ra rụng răng cửa hàm trên. Phải ném hai cái răng này xuống gầm giường thì răng mới nhanh mọc lại.” Nói xong cầm răng vừa rụng ném xuống gầm giường của Chu Tiểu Vân.

Nghe nói rụng răng hàm dưới phải ném lên nóc nhà, Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu, chẳng lẽ không làm thế răng sẽ không mọc ra hay sao? Không biết là ai nghĩ ra tập tục này. Dù sao thì mẹ rất tin tưởng, mấy anh em thay răng đều xử lý như thế.

Một tuần sau, lúc rửa mặt Chu Tiểu Vân phát hiện lại rụng thêm một cái răng cửa nữa.

Cô lén lén soi gương nhìn mình khi nói chuyện, bị hình ảnh đó làm cho giật mình. Rụng răng, nhất là rụng răng cửa đúng là quá quá quá xấu , Chu Tiểu Vân thề lúc nào răng cửa chưa mọc ra cô sẽ không nói chuyện.

Thế là, những ngày tiếp theo, Chu Tiểu Vân kiên quyết thực hiện nguyên tắc: cái gì không cần nói tuyệt đối không mở miệng, cái gì cần nói sẽ khoa tay múa chân ra hiệu, triệt để quán triệt “im lặng là vàng” – một đức tính tốt đẹp.

Một ngày, hai ngày Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân không thấy gì khác thường, dù sao Chu Tiểu Vân ở nhà nói rất ít, thời gian dài mới thấy lạ. Người đầu tiên phát hiện ra là mẹ Triệu Ngọc Trân. Bà đang làm việc, gọi con gái lấy đồ hơn nửa ngày không thấy trả lời, kết quả, vừa quay người lại đã thấy con cầm đồ đứng sau lưng.

Con bé này, cầm đồ mà không thưa một tiếng, Triệu Ngọc Trân thầm nghĩ. Sau ba lần như thế, cuối cùng bà không nhịn nổi: “Đại Nha, mẹ gọi con mấy lần, đi lấy gáo nước cho mẹ, sao con không đáp một tiếng.”

Chu Tiểu Vân chỉ vào gáo nước đang cầm trong tay, ý là con đi lấy rồi mà.

“Không phải là con không lấy, mà là lúc con lấy phải nói với mẹ một tiếng. Mấy hôm nay con giống như người câm ấy, không nói nửa chữ.” Triệu Ngọc Trân hơi nóng vội, con bé này không bị bệnh gì chứ!

Chu Tiểu Vân không nói lời nào, dùng ngón tay chỉ vào miệng mình, hi vọng mẹ hiểu ý.

Triệu Ngọc Trân nhìn con gái múa máy tay chân càng sốt ruột : “Con khua tay múa chân làm gì, không nói được à? Có phải trong miệng nổi nhiệt, sưng lợi gì không? Mẹ dẫn con đến nhà bác sĩ Phùng khám.” Rồi vội bỏ việc đang làm xuống, kéo tay con.

Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ phải mở miệng giải thích: “Mẹ, không sao đâu, miệng con không bị nhiệt sưng gì cả. Vì con bị rụng răng cửa nên không muốn nói thôi.” Cô không dám nói vì rụng răng trông rất xấu xí nên không muốn nói. Nếu nói thật, có khi bị mẹ mắng một trận còn cộng thêm hai cái bạt tai.

Nghe thấy con bảo thế, Triệu Ngọc Trân cũng an tâm. Bà lại bắt đầu trộn thức ăn cho lợn. Tay đang làm, bà không quên dặn dò: “Lần sau có gọi thì con phải đáp một tiếng, làm mẹ giật cả mình, tuởng con không thoải mái.”

Chu Tiểu Vân bề ngoài đồng ý, trên thực tế là bằng mặt không bằng lòng. Cha mẹ nói với cô mười câu, may ra cô đáp lại năm, sáu câu. Với Đại Bảo, Tiểu Bảo và Nhị Nha có nói chuyện cũng trực tiếp bỏ qua.

Đại Bảo không thấy gì dù sao cậu ít khi ở nhà, hiếm khi nói chuyện với em gái. Nhị Nha nói chưa sõi nên không sao cả. Chỉ có Tiểu Bảo không vui. Cậu hay bám đuôi chị gái. Bình thường chị rất yêu thương cậu, giờ tuy vẫn dắt cậu đi chơi nhưng không chịu nói chuyện. Cậu nói cả buổi chỉ đổi lại mấy từ “ừ”, “hả” khiến cậu bé tưởng chị gái giận mình. Nhưng, cậu luôn rất ngoan, luôn nghe lời chị mà.

Tiểu Bảo cảm thấy oan uổng, chạy đến trước mặt cha mẹ cáo trạng: “Ba mẹ, con nói chuyện với chị mà chị không để ý đến con. Con rất ngoan mà, sao chị vẫn giận con?”

Triệu Ngọc Trân bắt đầu cảm thấy vấn đề có vẻ nghiêm trọng. Không phảiĐại Nha mắc chứng tự kỷ đấy chứ! Mấy ngày qua không chịu nói, có bạn rất rủ đi chơi cũng xa cách.

Chu Quốc Cường thấy vợ nói thế cũng lo lắng. Nhưng chỉ qua mấy sự việc đã kết luận là con gái bị tự kỷ, có vẻ cảm tính quá! Trước đó, Đại Nha vẫn tốt mà. Hình như con gái bắt đầu bất thường từ khi ăn cơm rụng răng, chẳng lẽ việc này với việc nó không nói có quan hệ gì?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Chu Quốc Cường trực tiếp gọi Chu Tiểu Vân đang ở trong phòng luyện chữ ra hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.