Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 202: Chương 202: Thư tình (1)




Cuối cùng Tiểu Bảo đã được như ý nguyện vào học ở trường cấp hai Anh Minh, khỏi phải nói tâm trạng cả ngày luôn vui vẻ. Mỗi ngày được đi học cùng chị, tan học về cùng nhau, cuộc sống này thật tươi đẹp biết bao. Cuộc sống bây giờ của Tiểu Bảo so với năm ngoái hạnh phúc hơn nhiều.

Từ lúc Chu Tiểu Vân và Đại Bảo ở lại phòng trọ trên thị trấn thì cơ bản một tuần chỉ về một lần. Tiểu Bảo mỏi mắt mong chờ thêm một tuần mới được nhìn thấy chị gái. Hiện tại thật tốt, mỗi ngày ở cùng một chỗ với chị. Thực ra, cho dù Đại Bảo không dặn, chắc chắn hằng ngày Tiểu Bảo cũng sẽ đến chờ chị tan lớp tự học.

Nghe nói ở cấp hai có rất nhiều nam sinh xấu, luôn theo đuổi nữ sinh rồi nói chuyện yêu đương với họ gì gì đó. Tiểu Bảo nghĩ thầm hừ có tôi Tiểu Bảo ở đây, các người cách chị tôi xa một chút.

Đừng tưởng rằng cậu không nhận ra, hôm nay đứng chờ ở lớp chị, cậu cũng phát hiện ra luôn có một nam sinh thò đầu sang rồi bắt chuyện với chị, hình như là bạn cùng bàn với chị. Còn có Lý Thiên Vũ bạn học cùng hồi tiểu học của chị nữa.

Ấn tượng của Tiểu Bảo về Lý Thiên Vũ không tốt lắm. Tuy trước đây cũng đã gặp mấy lần tương đối quen mặt nhưng vừa thấy dáng vẻ cẩn thận lấy lòng kia của Lý Thiên Vũ là Tiểu Bảo đã không vừa mắt.

Cách xa một chút cho tôi! Đừng đảo quanh chị tôi nữa.

Tiểu Bảo vừa đến tan học đã nhìn chị chằm chằm, kiên quyết không để cho bất luận nam sinh nào có mưu đồ gây rối có cơ hội tiếp cận chị. Khiến cho các nam sinh lớp 8-2 không biết làm gì, muốn tìm một cơ hội hộ tống Chu Tiểu Vân về nhà cũng không có, thực sự là…

Chu Tiểu Vân phát hiện từ lúc lên lớp tám, bầu không khí học tập trong lớp trái lại không sôi nổi như trước đây. Có thể là vì tới lớp tám không ít nam sinh, nữ sinh bắt đầu vào thời kỳ trưởng thành gây rối. Trước đây chỉ là giai đoạn thăm dò, nhưng tới lớp tám, không ngờ có không ít người “luyện tập” thật sự.

Lớp nào mà không có đôi có cặp? Không dám công khai thì đã lan truyền xôn xao trong các học sinh, có ai mà không biết.

Ngay cả lớp cô cũng bắt đầu có người nói chuyện yêu đương đấy thôi! Hà Mộng Nghiên và Trương Khải bị người khác bắt gặp chủ nhật hẹn hò ở công viên, việc này sớm truyền ra khắp lớp. Nghe nói ở lớp khác còn kinh hơn, nửa công khai liếc mắt đưa tình trong lớp.

Chủ nhiệm lớp cả ngày như đề phòng cướp, liếc qua liếc lại nhưng không có bằng chứng rõ ràng, chỉ là học sinh truyền miệng nên không thể xử phạt, cùng lắm là gọi lên nói chuyện thôi. Xử lý không đến nơi đến chốn, người bị gọi lên nói chuyện mặt ngoài thì vâng vâng dạ dạ thanh minh kiên quyết không yêu sớm, sau lưng lại có đôi có cặp.

Nghê Lượng không có việc gì thì luôn ở trong lớp tận tâm thuyết giáo, tiếc rằng hậu quả xa xa không được như thời kì lớp bảy.

Có thể nguyên nhân là học sinh đều đã mười lăm mười sáu tuổi, đã đến thời kì phản loạn! Đa số mọi người tận tình khuyên bảo sẽ không nghe vào tai, trái lại còn rất đắc ý vì hành vi của mình.

Chu Tiểu Vân rất muốn nói, ngàn vạn đừng yêu sớm! Yêu sớm thường hại cả đời người đấy! Dù sao, cô tuyệt đối sẽ không tham gia vào. Vẫn nên nghiêm túc học tập mới đúng.

Sau lưng các nữ sinh bắt đầu bàn luận đến vấn đề nhạy cảm như ai phát dục tốt, ai bắt đầu mặc áo ngực vân vân. Trong lớp, Hà Mộng Nghiên chính là đối tượng được mọi người bàn luận nhiều nhất, ngực bạn ấy phát triển từ rất sớm, người khác còn là Thái Bình Dương bạn ấy đã phát triển gần bằng thiếu nữ rồi. Hơn nữa gia cảnh lại tốt nên thường xuyên ăn mặc đẹp, trang điểm mốt, trong đám nữ sinh bạn ấy luôn gây chú ý nhất.

Trong lớp không ít bạn nữ bắt đầu có kinh, đến thời gian này, các thiếu nữ luôn nũng nịu nói: “Xin hộ mình với thầy Lục dạy thể dục, mình muốn xin nghỉ tiết này để nghỉ ngơi”, trong lòng các bạn nữ khác cũng hiểu rõ.

Chu Tiểu Vân nhỏ tuổi hơn một chút, nên thời kì phức tạp này tạm thời còn chưa đến. Cô nghĩ thầm tốt nhất nên chờ thêm một, hai năm nữa là tốt nhất, mỗi tháng tới một lần thật sự rất phiền phức.

Đương nhiên, học sinh nghiêm túc học tập vẫn là chiếm đại đa số. Như Dương Phàm, Lâm Ba, Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ, hay Lý Thiên Vũ… Còn Tần Tuyết đi đâu rồi?

Dạo này hình như tâm trạng Tần Tuyết cũng thay đổi, gần đây thành tích bắt đầu giảm xuống, kỳ thi tháng còn rớt khỏi top mười nên đang bị giáo viên gọi lên nói chuyện liên tục.

Đống đạo lý lớn của Nghê Lượng hình như cũng không thuyết phục được Tần Tuyết. Trong giờ học, tinh thần của Tần Tuyết luôn lơ đãng, không được tập trung như trước đây. Cô luôn thích nhìn sang chỗ ngồi của Dương Phàm, sau này, bị chuyển đi chỗ khác mới thu liễm lại.

Lúc chơi bóng sau giờ học Lý Thiên Vũ lấy việc này ra trêu Dương Phàm: “Dương Phàm, cậu làm gì mà Tần Tuyết đã nóng vội đến mức này rồi, thành tích còn giảm nhanh như vậy.”

Ở trước mặt Lý Thiên Vũ, Dương Phàm đánh chết cũng không thừa nhận việc này có liên quan đến mình: “Cậu đừng đoán mò, tớ và Tần Tuyết không có gì cả.”

Cùng lắm là Tần Tuyết viết thư cho cậu nhưng cậu không trả lời thôi. Nhưng chuyện này có liên quan đến vấn đề danh dự của con gái nên chắc chắn Dương Phàm sẽ không nói ra, đành phải lặng lẽ xé thư, vứt vào thùng rác.

Lý Thiên Vũ liếc xéo Dương Phàm một cái căn bản không tin lí do thoái thác của cậu bạn: “Thôi đi, cậu đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo trước mặt tớ. Người ta Tần Tuyết có ý với cậu không phải chuyện ngày một ngày hai, mau khai ra cho mình, có phải cậu ấy viết thư tình cho cậu nhưng cậu không để ý đến người ta không?”

Thuận miệng nói mò lại trúng. Dương Phàm hoảng sợ cho rằng chuyện này Lý Thiên Vũ đã biết, lại nhìn thấy cậu bạn cười toe toét, cậu mới hiểu bạn mình cũng chỉ thuận miệng nói mò thôi nên mới yên lòng: “Không thể nào, cậu chớ nói lung tung, nếu như lan truyền trong lớp Tần Tuyết đâu còn mặt mũi nào nhìn người khác? Đến lúc đó tìm cậu tính sổ, chuyện này không liên quan đến mình.”

Lý Thiên Vũ còn muốn hỏi đến cùng lại bị một câu của Dương Phàm ngăn cản khiến cho nói không ra lời: “Mình bảo này, gần đây hình chỉ cơ hội nói chuyện của cậu và bạn kia ít đi hẳn nhỉ!”

Aizz, ngực lúc nào cũng nhói đau mà!

Tiểu Bảo em trai Chu Tiểu Vân thấy cậu như thấy kẻ thù vậy, thật sự không hiểu cậu đắc tội em ấy lúc nào. Hại cậu giờ muốn tìm cơ hội nói chuyện với Chu Tiểu Vân ít đi hẳn. Ngẫm lại năm ngoái còn có thời gian tốt đẹp được cùng làm bài với Chu Tiểu Vân, cùng ăn cơm với bạn ấy. Nhưng đến học kỳ này thì chỉ cần vừa để sách xuống, thằng bé chướng mắt kia đã đến rồi. Cơ bản Lý Thiên Vũ chưa kịp bắt chuyện với Chu Tiểu Vân đã thấy bạn ấy đi về cùng em trai rồi.

Bình thường ở trong lớp đã rất ít khi được nói chuyện với Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ nghĩ tới đây lại buồn bã ỉu xìu.

Lần này đến phiên Dương Phàm cười hì hì: “Người anh em, chớ nhụt chí, con gái thôi mà, phải từ từ theo đuổi. Để mình dạy cho cậu hai câu.”

Lý Thiên Vũ giật mình, cảm thấy hứng thú, ngay cả bóng rổ cũng không chơi, châu đầu với Dương Phàm bàn luận xôn xao.

Dương Phàm dạy đến dạy đi kỳ thực cũng chỉ là hai câu kia: Một là phải kiên trì, chính là kiên trì như sắt đá, có da mặt dày còn sợ không lay chuyển được con gái sao? Hai là, phải biết biểu đạt. Cậu đã từng thổ lộ với Chu Tiểu Vân chưa, chưa từng chứ gì? Như vậy sao được, phải nghĩ biện pháp ám chỉ, để cho bạn ấy biết cậu thích mình mới đúng!

Quân sư quạt mo ra chiêu đều là cách người khác đã dùng mãi rồi, chính là viết thư tình.

Đầu Lý Thiên Vũ lắc lắc như trống bỏi: “Quên đi, cậu đừng nói nữa, đời này tớ không bao giờ viết thư tình cho con gái.”

Trong đầu Lý Thiên Vũ luôn phỉ nhổ chuyện viết thư tình này. Đây là việc quá sến, cậu còn lâu mới làm.

Lúc đứng đợi một mình, Lý Thiên Vũ lại không tự chủ được nghĩ tới kế sách Dương Phàm đưa ra: Viết thư tình! Viết thư tình…

Hay là, cậu thử xem?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.