Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 159: Chương 159: Trường trung học Anh Minh tôi tới đây




Trong sự chờ đợi và vui sướng của Chu Tiểu Vân, một tháng trôi qua trong chớp mắt.

Hôm tới tập trung, Chu Quốc Cường gọi điện thoại đến nhà Chu Quốc Dân từ sớm, đúng lúc người nghe điện thoại là Tống Minh Lệ.

Tống Minh Lệ nói trong điện thoại: “Anh Hai, anh cứ dắt Đại Nha qua đây đi, đến lúc đó em ra cổng trường đón hai người.”

Trong lòng Chu Quốc Cường yên tâm, để điện thoại xuống thúc giục Chu Tiểu Vân nhanh một chút.

Chu Tiểu Vân đặc biệt mặc chiếc áo sơmi trắng và váy dây đeo, tết tóc đuôi sam buông trước ngực, đuôi sam dài đến thắt lưng.

Ừm, đúng là thục nữ, một trăm điểm.

Chu Tiểu Vân nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, thấy ổn rồi mới đi ra trong sự thúc giục của ba.

Kỳ thực Đại Bảo ngày mai mới đi học, hôm nay là mùng một học sinh tập trung nộp tiền cậu căn bản không cần phải đi, nhưng, sớm ở nhà phát ngán rồi Đại Bảo cũng muốn đi theo góp vui.

Nghĩ lại Đại Bảo đạp xe còn nhanh hơn mình, Chu Quốc Cường đồng ý cho cậu đi cùng. Tiểu Bảo chớp chớp mắt cũng muốn đi, tiếc là còn nhỏ không có quyền lên tiếng, đỏ mắt nhìn anh trai Đại Bảo đắc chí đạp xe đi cùng ba và chị gái.

Chu Quốc Cường không chịu để Chu Tiểu Vân tự đạp xe, ông đèo con gái. Cảm nhận được tấm lòng thương yêu của cha, cô không phản đối, ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Đại Bảo muốn biểu diễn một chút kỹ thuật lái xe cao siêu của mình, đầu tiên là đi bằng một tay, sau đó là buông cả hai tay, chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo tiến về phía trước không ngờ không đổ.

Tiếng cười trong trẻo của Chu Tiểu Vân truyền vào tai Chu Quốc Cường, trong lòng ông cũng vui vẻ thoải mái theo. Đối với hành vi của Đại Bảo chỉ nhíu mày, bảo cậu không cho được phép buông cả hai tay.

Theo ý của Đại Bảo chỉ lái bằng một tay, thuận theo chiều gió dùng sức nhấn xuống bàn đạp, có sự phóng khoáng rất khác —— đây là Đại Bảo tự thấy thế.

Chu Tiểu Vân không nhịn được bật cười, tính cợt nhả của anh ấy không biết bao giờ mới sửa được.

Tự cho là mình đã đến sớm, kết quả vừa tới cổng trường trung học Anh Minh, trước cổng đã chật kín người. Xem ra, đều là phụ huynh dắt học sinh đến tập trung, nộp tiền, quả thật có không ít người.

Chu Quốc Cường dắt hai đứa bé chen tới chen lui trong đám đông, cuối cùng tới sát cổng, nhưng cổng vẫn chưa mở, không thể đi vào, đành đứng chờ thôi. Nghe bảo là phải đến đúng tám giờ mới mở cửa, người lớn đứng chen chúc trước cổng dù quen biết hay không quen cũng bắt đầu nói chuyện với nhau.

Cuối cùng, có một bảo vệ diện mạo bình thườngra mở cổng lớn, phụ huynh dẫn bọn nhỏ như ong vỡ tổ ùa vào.

Ba người Chu Quốc Cường, Chu Tiểu Vân và Đại Bảo theo dòng người đi vào khuôn viên trường,

Chu Tiểu Vân quan sát ngôi trường này thật kĩ. Ngày xưa, cô chỉ đứng từ xa nhìn cổng trường, trong ấn tượng chỉ cảm thấy đây là một ngôi trường rất lớn, rất khí thế.

Giữa trường cấp ba Anh Minh và trường cấp hai Anh Minh dùng một bức tường vây ngăn cách, đi vào từ hai cổng khác nhau. Nghe nói trường cấp ba lớn hơn cấp hai nhiều.

Nhưng theo cô thấy, khuôn viên trường cấp hai cũng khá lớn. Có lẽ diện tích phải lớn hơn trường tiểu học Hưng Vượng đến bảy, tám lần. Trung tâm là một con đường trải xi măng sạch sẽ, rộng rãi. Hai bên là vườn hoa rất rộng, trồng nhiều cỏ cây hoa lá, cạnh đó có một số toà nhà dạy học ba tầng.

Đằng sau là sân thể dục cực lớn. Trong đó có đường chạy hình vòng cung, trụ bóng rổ, bàn chơi bóng bàn v.v. chứa được hai, ba nghìn người. Mặt sân thể dục trải cỏ rất êm, lúc học sinh rảnh rỗi có thể đá bóng trên sân cỏ chắc chắn rất thích.

Hấp dẫn sự chú ý của Chu Tiểu Vân nhất chính là tủ kính trưng bày bằng thuỷ tinh. Bên trong chứa đầy các tác phẩm tranh chữ hoặc những bài viết xuất sắc. Cô xem từng cái một, không khỏi líu lưỡi, xem ra, ở đây đúng là nhân tài đông đúc, không thể coi thường.

Đại Bảo cũng là lần đầu tiên đến đây, cảm thấy hứng thú nhất với sân thể dục, nói với Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, sân thể dục trường anh không rộng bằng bên này, khu giảng đường cũng không mới, không đẹp bằng ở đây.”

Đương nhiên, đây chính là trường học trọng điểm của thị trấn mà.

Trong lòng Chu Tiểu Vân trong lòng đột nhiên trào dâng một cảm giác tự hào, có sự xúc động kì lạ.

Trường trung học Anh Minh, Chu Tiểu Vân tôi tới đây!

Tống Minh Lệ đứng ở cổng tìm nửa ngày chỉ thấy người đến người đi nhưng không nhìn thấy bóng dáng Chu Quốc Cường và Chu Tiểu Vân, trong lòng không khỏi bối rối.

Đang chuẩn bị vào sân trường tìm người bỗng nhiên Tống Minh Lệ nhìn thấy nhóm ba người Chu Quốc Cường Chu Tiểu Vân Đại Bảo đang quay lại chỗ cổng lớn, cô vẫy tay ý bảo mình ở đây.

Gặp nhau, Tống Minh Lệ oán trách một câu: “Anh Hai, không phải em bảo anh đứng ở cổng lớn chờ em à? Sao anh lại dẫn các cháu vào trong sân, hại em tìm nửa ngày sốt ruột muốn chết. Năm nay em cũng được an bài dạy văn lớp sáu* kiêm chủ nhiệm lớp, bận rất nhiều việc!”

(nguyên gốc là một, lần đầu… xét trong bối cảnh là TML dạy ở trường cấp hai, vậy thì lớp thấp nhất của trường sẽ là lớp Sáu, vì thế sau này xuất hiện mấy từ này mình cũng sẽ đổi lại như vậy cho phù hợp, hình như ở TQ dù ở cấp hai nhưng lớp thấp nhất đều gọi là lớp một)

Chu Quốc Cường vội vàng cười giải thích: “Bọn nhỏ muốn đi dạo một vòng trong sân trường, anh thấy em chưa đến nên dẫn hai đứa đi quanh một vòng làm quen một chút. Không ngờ em ra nhanh như thế, thật xin lỗi.”

Thấy Chu Quốc Cường xin lỗi mình như thế, Tống Minh Lệ hơi ngại, hai người khách sáo nói mấy câu.

Đại Bảo đẩy nhẹ em gái, chớp mắt: “Đại Nha, em đoán xem liệu em có được phân vào lớp của thím Ba không?”

Chu Tiểu Vân nhún nhún vai: “Tất nhiên là em muốn thế, nhưng làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!”

Nếu được phân vào lớp của thím Ba đương nhiên là không gì tốt bằng. Có một giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm như thím, chắc chắn trong lớp mình sẽ được quan tâm nhiều hơn.

Tuy nói không nên đi cửa sau, nhưng nếu đi được cửa sau có ai không muốn vào không?

Tống Minh Lệ dẫn mọi người đến phòng kế toán, báo tên Chu Tiểu Vân lấy ra thư trúng tuyển và bản phô tô sổ hộ khẩu, kê khai hồ sơ cơ bản; đăng ký xong, sang nộp học phí.

Chu Quốc Cường thầm nghĩ trường nào tốt học phí đều đắt cả, năm ngoái Đại Bảo nộp không phải là ít, nhưng năm nay học phí của Chu Tiểu Vân còn đắt hơn Đại Bảo gấp rưỡi.

Thảo nào trẻ con nông thôn vào thị trấn học cấp hai không nhiều. Thứ nhất đường sá xa hơn, thứ hai điểm trúng tuyển cao, thứ ba học phí đắt như thế, mấy nhà có thể bỏ tiền cho con học chứ.

Nhưng số tiền này Chu Quốc Cường không đau lòng chút nào. Chỉ cần bọn trẻ có thể học ở trường cấp hai tốt, ít hay nhiều tiền hơn ông cũng bỏ được. Cả ngày vất vả bận rộn là vì ai? Không phải vì con cái hay sao?

Tương lai nếu Tiểu Bảo và Nhị Nha có thể lên thị trấn đọc sách, không thi đỗ đại học thì thi vào trường đại học chuyên ngành gì gì đó cũng tốt hơn làm thuê nhiều.

Chu Quốc Cường nghĩ tới đây trong lòng hạnh phúc, cảm thấy tương lai rất tươi sáng, tốt đẹp.

Đợi nộp xong học phí, lĩnh hóa đơn Chu Quốc Cường dắt bọn nhỏ đi theo Tống Minh Lệ xem lớp của Chu Tiểu Vân ở đâu.

Bên ngoài toà nhà dạy học mới dán một tờ giấy hồng rất to, bên trên chi chít tên người. Phụ huynh học sinh đều vây quanh đó nhìn, căn bản không chen vào nổi.

Tống Minh Lệ cũng vừa mới biết được năm nay dẫn dắt lớp sáu, cô chỉ biết năm nay mình là giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm của lớp (4), ngay cả lớp có bao nhiêu học sinh, mặt mũi thế nào còn không biết.

Cô định đến phòng quản lý xem danh sách lại sợ hôm nay ở đó cũng bận không tiện xem, đành phải để Chu Quốc Cường ở đây từ từ tìm. Còn cô quay về lớp, chờ học sinh mới đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.