Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 86: Chương 86: Xem chiếu bóng




Chiều hôm đó, Chu Tiểu Vân đang ngủ trưa trong phòng. Trời thì nóng bức, không thể ra khỏi nhà đành nằm ngủ một lúc. Đang say giấc nồng, Chu Tiểu Hà chạy đến tìm cô.

“Đại Nha ―― Đại Nha ―― Đại Nha ―― “

Gọi từ ngoài cổng, giọng oanh vàng cao đến mấy đề xi ben của Chu Tiểu Hà vang khắp nhà Chu Tiểu Vân, cô ngủ không sâu nên dễ dàng bị đánh thức.

Người đang ngủ ngon tự dưng bị đánh thức khó tránh khỏi khó chịu, Chu Tiểu Vân cũng không ngoại lệ. Cô từ từ ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Chị Tiểu Hà, có chuyện gì thế?”

Chu Tiểu Hà kích động: “Đại Nha, nói cho em biết một tin tốt, đảm bảo nghe xong em sẽ nhảy dựng lên.”

Chu Tiểu Vân miễn cưỡng phối hợp hỏi một câu: “Tin gì ạ?”

Chu Tiểu Hà cố ý dừng lại vài giây mới nói: “Thôn mình tối nay có chiếu bóng.”

“Ừ! Em biết rồi, đến lúc đó em sẽ đi xem.” Chu Tiểu Vân không có phản ứng gì quá lớn.

Chu Tiểu Hà mất hứng khi thấy phản ứng của em họ quá bình thản: “Sao em không có vẻ gì là phấn khích cả, chị nghe ba chị nói là chạy ngay sang báo cho em biết.”

Chu Tiểu Vân vội vã trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Em phấn khích lắm, cực kì phấn khích ấy chứ, chỉ là vừa mới tỉnh ngủ đầu óc chưa tỉnh táo nên không biểu cảm được hết. Em rất thích xem chiếu bóng, chị Tiểu Hà, cám ơn chị báo cho em tin vui này.”

Thế này còn tạm được! Chu Tiểu Hà hài lòng, lại dặn thêm mấy câu: chiều ăn cơm sớm để tối cùng nhau đi xem… Cô liên tục gật đầu mới tiễn được chị họ. Chu Tiểu Vân rời giường, chải đầu rửa mặt, xem ra chiều nay không được ngủ nữa rồi.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, lại đến Vương Tinh Tinh chạy sang. Biết Chu Tiểu Vân đã nghe tin, hơi tiếc nuối: “Tớ tưởng cậu chưa biết nên đặc biệt chạy đến báo cho cậu!”

Chưa dứt lời, giọng Tôn Mẫn từ ngoài cửa truyền đến: “Chu Tiểu Vân, tối nay có chiếu bóng đấy!”

Hai người nở nụ cười, cười vui vẻ nhất chính là Chu Tiểu Vân.

Chu Thiến Thiến đến chậm nhất, thấy ba người bạn đều tụ tập ở đây còn muốn khoe: “Các cậu biết không? Tối nay thôn chúng mình…”

“Có chiếu bóng!” Ba miệng một lời trả lời. Ngược lại Chu Thiến Thiến bị giật mình khiến cho mấy cô gái bật cười.

Ăn trưa xong, mọi người không đi, ở nhà cô chơi đến gần giờ cơm tối mới về. Lúc gần đi còn hẹn ăn cơm tối xong, qua rủ nhau cùng ra sân đại đội xem chiếu bóng.

Đại Bảo sớm nghe tin từ đám bạn, hiếm khi đúng giờ cơm chiều đã có mặt ở nhà. Cả nhà ăn cơm nhanh chóng, mỗi người cầm theo một cái ghế con. Tất nhiên là cả nhà đều đi xem, đừng đùa, chiếu bóng hả, một năm có một, hai lần là tốt lắm rồi, không ai chịu bỏ lỡ.

Chu Tiểu Vân đi cùng chị họ, đi vài bước gặp Tinh Tinh đến tìm cô, mấy cô bé cầm ghế con cười nói đi về chỗ bắc rạp chiếu. Từ xa đã nhìn thấy trên nền đất trống phía trước gian phòng thấp bé của đại đội dựng một máy chiếu. Màn chiếu phim là một tấm vải trắng, dùng dây thừng buộc trên hai cây tre dựng hai bên. Vài người đứng gần đó đang chuẩn bị máy móc phục vụ buổi chiếu.

Trẻ con đến khá sớm, chọn chỗ đẹp ngồi xuống. Mấy người Chu Tiểu Vân ngồi rất gần màn chiếu, nhân lúc phim chưa bắt đầu nói chuyện rôm rả.

Chu Tiểu Vân bị bầu không khí náo nhiệt này ảnh hưởng cũng vui vẻ theo, ngẫm lại sau khi lớn lên được đi xem phim ở rạp chiếu phim hiện đại, cơ sở vật chất tốt thì tốt thật nhưng không thể có cảm giác thoải mái, tự nhiên như ngồi xem ngoài trời thế này được.

Ở quê nhà, bà con hàng xóm, bạn bè gọi nhau rất náo nhiệt, nhìn xung quanh già trẻ lớn bé đều là người cùng thôn, ít có người nào không biết mặt. Có khi còn đi cùng họ hàng thân thích, tam cô lục bà, trong lúc chờ đợi nói chuyện phiếm tuyệt không buồn chán.

Người lớn đến càng ngày càng đông, càng lúc càng ồn ào.

Nhưng, đến khi tia sáng loé lên, bộ phim bắt đầu, ngay lập tức âm thanh nhỏ xuống. Đêm nay chiếu một bộ phim kháng chiến, người lớn trẻ con đều thích xem. Tiếng pháo nổ đùng đoàng, có đứa nhát gan vội lấy tay che mắt không dám nhìn cảnh tượng máu chảy đầm đìa nhưng không xem thì tiếc, bèn len lén nhìn qua khe hở của bàn tay.

Đại Bảo ngồi chung một chỗ với đám con trai, vừa xem vừa bình luận, hơi to giọng bị người khác trách cứ thành thật giảm xuống nhưng không duy trì được bao lâu lại to tiếng như cũ. Không biết con cái nhà ai hô: “Mẹ, con muốn đi tiểu.” Bà mẹ cười mắng: “Qua bên kia tiểu đi.”

Khiến mọi người cười vang, sự chú ý của mọi người giảm dần. Phần sau của bộ phim, ít người để ý hơn, người lớn bắt đầu buôn dưa lê bán dưa cà.

Có cậu nhóc nghịch ngợm chạy ra sau màn chiếu dùng tay làm một loạt động tác thành những hình ảnh sống động hiện trên tấm vải nhìn rất thú vị, lúc là con chim nhỏ bay liệng, lúc là con chó nhỏ, lúc lại biến thành quái thú cực kì to lớn. Mấy cậu nhóc khác cũng muốn xông lên, bị người của đội chiếu bóng cản lại.

Gần đó không biết là đống rơm của nhà ai, mấy cậu nhóc bò lên trên. Đống rơm cao, dễ leo, con trai cứ nhảy choi choi lộn qua lộn lại trên đỉnh đống rơm là trò rất vui rồi.

Một lúc sau, có hơn mười đứa nhóc ở trên đó. Đông người chật chội, có đứa ngã xuống khóc ầm ĩ. Người lớn chạy ra nâng dậy, phủi sạch quần áo rồi lại xoay người buôn tiếp câu chuyện còn dang dở.

Chu Tiểu Vân nhìn thấy ôm bụng cười không ngừng, quả thực còn hay ho hơn cả phim. May mà mình không quên mang theo đồ ăn, Chu Tiểu Vân cắn một miếng dưa chuột thầm nghĩ.

Ăn đồ ăn vặt lúc xem phim là thói quen của cô, lúc này chưa có khoai lang sấy, không có bỏng, không hạt dưa, đành nhặt mấy quả dưa chuột sau nhà rửa sạch mang đi. Cô để trong túi ni lông, mới gặm một quả. Dưa chuột giòn ngọt, ngon hơn cả hoa quả, tiếng cô cắn rộp rộp rước lấy sự chú ý của các bạn.

Chu Tiểu Hà mở miệng đầu tiên: “Đại Nha, em ăn gì thế. Cho chị với.”

Chu Tiểu Vân chia chỗ dưa chuột còn lại cho mọi người, cả nhóm vừa ăn vừa nói trên trời dưới bể. Có lẽ phim đang chiếu cái gì cũng không ai biết.

Đến khi nhạc cuối phim vang lên, cô mới nhớ ra, hết phim rồi.

Mọi người lục tục ra về, cũng có mấy người đàn ông ngồi nguyên tại chỗ ở lại hút thuốc, nói chuyện.

Chu Tiểu Vân tìm người trong nhà về cùng nhưng người đến người đi đông quá không thấy ai nên cùng các bạn về nhà trước.

Về đến nhà, hoá ra bố mẹ đã dắt Tiểu Bảo, Nhị Nha về trước rồi. Chỉ có Đại Bảo đang chơi cùng đám bạn chưa về.

Chu Tiểu Hà than thở: “Phim hay quá, nếu đc thường xuyên xem thì tốt.”

Chu Tiểu Vân nghe xong câm nín, chị à phim chiếu gì chị có biết không.

Hồi đó mọi người hình như không phải thích xem phim mà thích tận hưởng không khí của buổi chiếu phim thì phải!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.