Ngồi trên xe của Đinh
Tiểu hải, Tống Uyển Yểu vô cùng thắc mắc, vì sao dường như cô luôn thua
thiệt Hàn Vệ Vũ. Cô không yêu anh, là thua thiệt, cô không tín nhiệm
anh, lại là thua thiệt.
Người thua thiệt như
vậy, cô đã mất đi rất nhiều dũng khí, lại còn mất thêm rất nhiều
dũng khí vốn có.
“Em gái.”
Cô hoàn hồn: “Vâng?”
Đinh Tiểu Hải nói: “Thế
thì giới thiệu cho em quen biết vài người vậy.”
Tống Uyển Yểu ngẩn ra: “Ai
cơ?”
“Vài người bạn làm
ăn, trong đó có một thạc sĩ vừa học học MIT, kiến thức rộng rãi,
hai người sẽ có nhiều chuyện để nói.”
“Không cần đâu.” Vẻ
mặt Tống Uyển Yểu đau khổ,“Đừng có lấy các tinh anh ra mà
khủng bố em nữa.”
Đinh Tiểu Hải nhịn
không được cười rộ lên: “Cái gì mà khủng bố, cùng
lắm cũng chỉ là quen biết thêm vài người thôi mà.”
Tống Uyển Yểu còn muốn
biện minh cho mình vài câu, Đinh Tiểu Hải lại nói: “À,
anh chàng “tinh anh” vừa học xong MIT kia là bác cả bảo anh giới thiệu
riêng cho em.”
Tống Uyển Yểu còn muốn vì
chính mình biện bạch vài câu, Đinh Tiểu Hải cô ngậm miệng không nói, nếu
là ý của bác hai cô, cô thật sự không có gan phản đối.
Lúc đến khách sạn,
Tống Uyển Yểu do dự mãi mới hỏi một câu: “Ấn
tượng của bác cả với Hàn Vệ Vũ thế nào?”
Đinh Tiểu Hải liếc
nhìn cô một cái: “Tuy rằng cách nhau một bức
tường dày, nhưng cậu ta vẫn rất có khả năng, chỉ sợ là em căn bản
không phải đối thủ của cậu ta. Bác cả của em nói như vậy.”
Thật sự thì còn có
một câu bị Đinh Tiểu Hải giấu đi,“Tạm thời cứ xem xét
đã, đừng làm cho em gái con đau lòng.”
Tống Uyển Yểu cảm thấy
bác cả của cô thật sự rất thông minh cơ trí, nhìn vấn đề rất chính
xác. Thật đáng thương cô làm sao có thể là đối thủ của Hàn Vệ Vũ,
đánh qua đánh lại vài chiêu mà cô không thắng được lần nào, lúc ấy
cứ nghĩ mình đang chiếm thế thượng phong, cuối cùng người thua càng
nhiều lại là cô.
Đến bữa tiệc, Tống
Uyển Yểu đi theo sau Đinh Tiểu Hải, Đinh Tiểu Hải giới thiệu cô với mọi
người: “Tử Chiêm, đây là em vợ tôi,
Tống Uyển Yểu.”
Người đàn ông kêu Hà
Tử Chiêm đứng đối diện mỉm cười gật đầu: “Tống
tiểu thư.”
Dáng người Hà Tử
Chiêm cao gầy, đôi tay cầm ly rượu đặc biệt thon dài vững vàng, nhìn
bề ngoài thì anh ta là một người đàn ông vô cùng dịu dàng khoan thai
nho nhã. Tống Uyển Yểu hàn huyên với anh ta một lúc, Hà Tử Chiêm rất
hay nói nhưng cũng không quá ồn áo, thái độ đối xử với Tống Uyển Yểu
không kiêu ngạo cũng không xua nịnh, khoảng cách vừa phải.
Hà Tử Chiêm rất hứng
thú đối với công việc của Tống Uyển Yểu: “Vì
sao cô lại muốn đi làm tiếp viên hàng không?”
“Lúc ấy học viện
hàng không của hãng hàng không H chúng tôi tuyển người, tôi cảm thấy
không tệ nên đã đăng kí, không suy nghĩ quá nhiều.”
“Mọi người trong nhà
cô không phản đối sao?”
“Phản đối chứ, ban
đầu phản đối rất kịch liệt, nhưng bọn họ không lay chuyển được tôi.”
Hà Tử Chiêm ha ha cười rộ
lên.
Bình tĩnh mà xem xét
thì Hà Tử Chiêm thật sự không phải là một người đàn ông nhàm chán,
ngược lại, dáng vẻ rụt rè cẩn thận của anh ta khiến cho Tống Uyển Yểu
thưởng thức, nhưng mà cũng không hơn thế.
Trong vài tình huống
nữa Tống Uyển Yểu lại gặp Hà Tử Chiêm, hai người tán gẫu rất hợp ý,
ngẫu nhiên trong câu chuyện cũng có đề cập đến vài vấn đề riêng tư.
Như mà khi Hà Tử Chiêm
kể cho cô nghe chuyện ở MIT, nhắc con sông Charles ở gần trường học,
anh ta nói vào mua đông khi tản bộ bên bờ sông, hai bên bờ đặc biệt
rét mướt, rất thích hợp để suy ngẫm một vài vấn đề triết học.
Tống Uyển Yểu vừa nghe
thấy thì đã hứng trí bừng bừng tán gẫu với anh ta về Khang Đức,
còn nói đến Tát Đặc cùng A Long, Hà Tử Chiêm nửa đùa nửa thật nói: “Khi
tôi còn học đại học, còn đi dự thính cả lớp triết học về chủ
nghĩa tồn tại của Tát Đặc, không ngờ tới đã nhiều năm như vậy lại
gặp được người có cùng sở thích như cô, thật không dễ dàng gì.”
Theo cách nói chuyện
cùng thái độ của anh ta, Tống Uyển Yểu phát hiện Hà Tử Chiêm căn bản
không có hứng thú với cô, cô cũng rất thoải mái quẳng đi cục nợ kia
mà tán gẫu với anh ta về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Buổi tối chủ nhật,
Tống Uyển Yểu theo cha mẹ đi tham dự một buổi tiệc có chủ đề là “bảo
vệ môi trường biển”, vừa xong bữa tiệc ra đến cửa đã gặp Hà Tử
Chiêm. Hà Tử Chiêm kích động kéo cô sang một bên: “Cuốn
‘Lịch sử bạo lực cùng phương pháp biện chứng’ của A Long mà cô nói,
tôi đã đặt mua được bản dịch tiếng Anh gần đây nhất rồi, chờ tôi đi
lấy về sẽ đưa cho cô mượn xem liền.”
“Thật sao?” Tống
Uyển Yểu vui mừng, sau đó lại hơi uể oải: “Nhưng
mà tôi sợ tiếng Anh của tôi không tốt, không thể thưởng thức được một
tác phẩm vĩ đại như vậy.”
Hà Tử Chiêm vừa muốn
nói gì đó thì ánh mắt bỗng sáng lên, nhìn ra phía sau Tống Uyển Yểu
nói: “Vệ Vũ?”
Tống Uyển Yểu kinh ngạc,
trong lòng tự dưng có chút hoảng loạn, giống như ngay lúc mình đang
làm chuyện xấu thì bị người khác bắt gặp.
Hàn Vệ Vũ đi tới, vỗ
vỗ bả vai Hà Tử Chiêm: “Cậu nhóc như cậu cũng bỏ
được nước Mĩ mà trở về sao?”
Hà Tử Chiêm như bừng
tĩnh, ánh mắt đảo qua Tống Uyển Yểu cùng Hàn Vệ Vũ hai vòng, nhìn
Hàn Vệ Vũ cười cười ái muội: “Đúng vậy,
tôi đây đi trước, vài ngày nữa tìm cậu uống rượu nha.”
Hàn Vệ Vũ bắt tay anh
ta một cái, Tống Uyển Yểu liếc mắt nhìn, xoay người định rời đi. Khi đi
ngang qua người anh, Hàn Vệ Vũ cúi đầu bỏ lại một câu: “Lát
nữa ra đây một chút, anh có lời muốn nói với em.”
Trở lại bên cạnh cha
mẹ cô, Tống Uyển Yểu cảm thấy thật xấu hổ, mẹ cô nói: “Vừa
rồi Hàn Vệ Vũ đến đây tiếp chuyện với mẹ, mẹ thấy cậu ta cũng rất
hoàn hảo, rất có phong độ thân sĩ nha.”
Ánh mắt mẹ cô thật
không bằng ánh mắt của bác hai, cô có thể tưởng tượng được, anh ta ở
trước mặt cha mẹ cô ngụy trang sự thô bạo cùng ngoan độc trong đáy
lòng anh ta thế nào.
Khuôn mặt Tống Uyển Yểu
vẫn thản nhiên, cô gật gật đầu: “À”
Mẹ cô cũng không nói
nhiều về đề tài này, khi đến bên bàn ăn mới nói một câu: “Tiếp
xúc nhiều hơn với vài chàng trai đi, chỗ tốt của những cô gái trẻ
chính là ở đó, tương lai phía trước có rất nhiều lựa chọn.”
Tống Uyển Yểu không nói
gì, tuy rằng trước mắt thái độ của cô rất không rõ ràng, nhưng người
trong nhà đối cũng không quá xem trọng Hàn Vệ Vũ, cũng may mọi người
đều không ép cô phải quyết định, mặc kệ thế nào, người thân của cô
luôn hy vọng cô có thể hạnh phúc.
Buổi bán đấu giá từ
thiên trong bữa tiệc tối bán được một ít trang sức, có một vài món
đồ cá nhân và những xa xỉ phẩm. Ba của Tống Uyển Yểu mua cho mẹ cô một
chiếc vòng cổ lâu đời, giá cũng không quá đắt, quyết định mua nó là
bởi vì nguyên nhân sâu xa phía sau nó, bởi vì chủ nhân của nó từng
là đệ nhất mĩ nữ Đàm Phương Linh, là tổ tiên của ông cố Tống phu
nhân.
Cho nên mọi người ở
đây cũng giữ lại mặt mũi cho Tống Bắc Lương, trên cơ bản là không có
người ra giá.
Tống Uyển Yểu nghe thấy
ba cùng mẹ cô khe khẽ nói nhỏ, những chuyện nhàm chán này cô quả
thật không chịu nổi, cô không yên lòng nhìn chung quanh. Cách đó mấy
bàn có một ánh mắt đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia như ẩn chứa
một tình cảm mãnh liệt khiến cho cô có muốn bỏ qua cũng không thể.
Tống Uyển Yểu khẽ thở
dài, lại nhìn sang, Hàn Vệ Vũ mỉm cười với cô.
Từ lúc bắt đầu bữa
tiệc Hàn Vệ Vũ đã đứng từ xa nhìn Tống Uyển Yểu, cô mặc một bộ lễ
phục màu xanh đậm ôm sát người ngồi bên cạnh ba mẹ, không hề động
đũa, chỉ uống vài cốc rượu trái cây.
Khuôn mặt cô ẩn một
vẻ u sầu khó có thể phân biệt được, ánh mắt thiếu đi vài phần trong
suốt nhưng lại thêm một vẻ quyến rũ, Hàn Vệ Vũ nhớ đến cô hai tháng
trước, khi đó cô tự tin cao ngạo, ánh mắt nhìn anh thản nhiên mang theo
chút khinh bỉ làm cho anh vừa yêu vừa hận.
Cũng chỉ mới hai
tháng mà thôi, vẻ thoải mái của cô dường như đã tiêu tan hết, anh là
một người rất ích kỉ, từng bước ép sát, tình nguyện làm cho cô khó
chịu cũng không chịu buông tay, chỉ là vì chính anh cũng không có
đường lui.
Tống Uyển Yểu đang bị
ánh mắt như bóng với hình mang theo một sức mạnh có thể xuyên thấu
tất cả nhìn khiến cho tâm phiền ý loạn, trên sân khấu bắt đầu mang ra
hộp trang sức hính vỏ sò số lượng có hạn, cô trong lúc vô thức đã
nhìn ngắm say sưa.
Bàn bên cạnh lập tức
có người ra giá, trong nháy mắt bắt đầu có hai ba người tranh giành
hộp trang sức không có gì quý giá này, cô quay đầu lại nhìn thấy
Hàn Vệ Vũ cũng ra giá, lúc này giá đã gấp vài lần giá sàn, phỏng
chừng chủ bữa tiệc đang vui đến chết.
Cuối cùng, Hàn Vệ Vũ
lấy một cái giá siêu cấp thái quá để mua hộp trang sức này. Vẻ mặt
người dẫn chương trình tò mỏ hỏi anh: “Vì sao chủ
tịch Hàn lại nhất định phải mua cho được hộp trang sức này, nó có
ý nghĩa đặc biệt nào sao?”
Nói xong, người dẫn
chương trình còn hài hước bổ sung thêm một câu: “Giống
như vừa rồi Tống tiên sinh vì Tống phu nhân mà mua chiếc vòng cổ kia
vậy.”
Trong lòng Tống Uyển Yểu
căng thẳng đến chết, cô nhanh chóng rút ánh mắt lại, hận không thể
trốn sau lưng ghế dựa. Người đàn ông này trăm ngàn, trăm ngàn lần
không được nói hưu nói vượn nha, bằng không cô sẽ cho anh thêm một bạt
tai.
Hàn Vệ Vũ cười hào
phóng nói: “Tôi mua nó cho một người bạn
của tôi, tôi đoán cô ấy sẽ rất thích, hộp trang sức này không có ý
nghĩa đặc biệt nào, không phải ai cũng có may mắn như Tống tiên sinh,
có thể mua một vậy có ý nghĩa đặc biệ tặng cho người mình yêu
thương.”
Lời nói rất có lí
lại còn ca ngợi tình cảm của Tống Bắc Lương, mọi người ở đây đều
cười rộ lên, chỉ có Tống Uyển Yểu là thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, tên
đàn ông chết tiệt kia lần này không nổi điên.
“Vậy thì…” người
dẫn chương trình lại hỏi: “Là loại bạn bè nào thế?”
Tống Uyển Yểu quả thực
muốn điên lên, sao không chịu để yên vậy hả? Lỗ tai của cô dựng thẳng
lên, Hàn Vệ Vũ ra vẻ lơ đãng liếc mắt một cái, cười thần thần bí
bí: “Là một người bạn vô cùng đặc biệt đối
với tôi, còn lại thì thứ cho tôi không tiện tiết lộ.”
Người dẫn chương trình
cảm thấy hài lòng rời đi, lúc này Tống Uyển Yểu mới hoàn toàn thả
lòng, cô vừa định cầm ly lên uống nước thì bên tai truyền đến tiếng
hỏi khẽ của mẹ:“Em gái, con căng thẳng cái gì?”
Cô ấp úng: “Đâu
có.”
Lần này là ba cô: “Nhưng
mà em gái đã đỏ mặt rồi.”
Cô đặt ly rượu xuống,
lau lau khóe miệng, đứng lên:“Con, con đi ra ngoái
hít thở không khí.”
Ra ngoài đại sảnh,
Hàn Vệ Vũ đang tựa mình vào hành lang hút thuốc, vừa nhìn thấy cô
thì mặt vui mừng vô hạn:“Em ra rồi?”
Cô thật sự bất đắc
dĩ, vốn chỉ là chuyện rất bình thường nhưng lại bị anh biến thành
chuyện yêu đương vụng trộm lừa gạt cha mẹ.
“Anh tìm tôi có
chuyện gì?”
Hàn Vệ Vũ không trả
lời, chỉ túm lấy cổ tay cô, dắt cô dọc theo hành lang đi đến một bồn
hoa, dưới ánh trăng, bọn họ đứng dưới tán cây, chung quanh rất im
lặng, ngẫu nhiên cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng.
Hàn Vệ Vũ nắm lấy
cánh tay cô, hai người có thể nghe được nhịp thở của nhau, cô muốn
nhích ra một chút, ngoài ý muốn phía sau lại có một tay vịn bằng
đá cẩm thạch. Hàn Vệ Vũ im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn cô, khóe
miệng mang theo ý cười.
Rốt cuộc vẫn bức cô
không còn đường lui.
Tống Uyển Yểu cố gắng
ra vẻ trấn định, thẳn thắt lưng:“Rốt cuộc anh tìm tôi
có chuyện gì?”
“À..” Hàn
Vệ Vũ nói, “Có thích hộp trang sức vừa
rồi không?”
Cũng chẳng biết phải
nói gì ngoài giả vờ làm cao, Tống Uyển Yểu nói rõ ràng: “Cũng
tạm.”
Hàn Vệ Vũ rất vui
mừng: “Anh biết em thích mà, hai
mắt em đều nhìn nó.”
Tống Uyển Yểu cúi đầu,
thế giới này lại có một người đàn ông lúc nào cũng chú ý đến ánh
mắt của bạn, dốc hết tâm tư làm cho bạn vui sướng, cho dù là giả,
cũng làm cho lòng bạn cảm động.
Cô ngẩng đầu lên nhìn
người đàn ông trước mắt, anh ta thật sự thích cô sao?
“Còn có…” Hàn
Vệ Vũ đột nhiên nói, “Hà Tử Chiêm…Cậu ta có người
trong lòng rồi.”
Ánh mắt Hàn Vệ Vũ
hơi dao động, giống như có chút ngượng ngùng. Tống Uyển Yểu cười “xì”:
“Anh ta có người trong lòng hay không thì có liên
quan gì đến tôi.”
“Không phải là anh sợ
em có tình cảm với cậu ta sao, đến lúc đó em phát hiện ta sự thật,
vậy thì sẽ rất đau lòng.”
“Tôi cũng có tình
cảm với anh ta nha.” Tống Uyển Yểu nói xong,
Hàn Vệ Vũ biến sắc, cô lại nói tiếp: “Nhưng mà
không phải là thứ tình cảm kia, tôi cảm thấy anh ta là một người bạn
cũng không tệ.”
“Đó là vì em không
biết bộ mặt thật của cậu ta!”Hàn Vệ Vũ vội vàng
hắt nước bẩn lên người bạn mình, “Lúc ở Mĩ, anh đánh
bài với cậu ta mười lần thì chín lần rưỡi đều thua dưới tay cậu ta,
tên nhóc kia rất ham bài bạc! Còn là một tay xúc xắc xuất thần nhập
hóa!”
“Được rồi được rồi,
tôi thấy người nào cũng hơn anh cả, vậy còn bộ mặt thật của anh là
gì? Anh đánh bạc không giỏi, háo sắc hiếu chiến hay là có điểm tốt
nào mà tôi không biết nhỉ.”
“Em nói rõ ràng cho
anh, anh háo sắc khi nào? Anh cũng chỉ thích vẻ đẹp của em, em làm
sao có thể nghi oan cho anh như vậy?!”
Giọng nói của Hàn Vệ
Vũ cao vút, khiến cho bồi bạn ở bên trong cũng phải nhìn ra ban công
thăm dò bọn họ. Hai người như ánh trăng trên mặt nước hậm hực giằng
co, không khí vừa rồi còn có chút hòa nhã, chỉ vừa nói mấy câu đã
biến thành cuộc tranh chấp ngây ngô.
Tống Uyển Yểu rất phiền
chán nói: “Anh lớn tiếng như vậy làm
gì? Anh không thể nhường tôi một chút được sao?”
“Anh nhường em cái
gì?”
“Tôi đây nói cái gì
thì anh cứ thừa nhận đi, không được sao?”
Hàm Vệ Vũ cảm thấy
oan ức: “Chuyện khác anh đều có thể
thừa nhận, nhưng mà em nói anh háo sắc thì làm sao mà anh thừa nhận
được? Anh mà thừa nhận anh háo sắc thì em sẽ lấy cái cớ đó mà
trốn tránh anh!”
“Anh chính là người
háo sắc!” Tống Uyển Yểu nhỏ giọng
quát, bỗng nhiên nước mắt không hề báo trước mà chảy xuống: “Anh…tên
khốn này, anh là tên khốn nha!”
Hàn Vệ Vũ hốt hoảng
tay chân luống cuống: “Aizz, em đừng khóc mà, làm
sao nói khóc thì đã khóc rồi? Anh cũng có làm gì đâu mà!”
Tống Uyển Yểu cảm thấy
thật mất mặc, cô liếc mắt một vòng, thút thít nghẹn ngào: “Anh
chỉ biết ép tôi! Cuộc sống của tôi vốn rất tốt, đều tại anh!”
Lòng Hàn Vệ Vũ giống
như bị người khác giáng một đòn thật mạnh, anh cũng có chút buồn
bã, không tự chủ được mà ôm cô vào trong lòng nói một tràng: “Anh
là tên đại khốn khiếp, nhưng mà anh cũng không thể không làm vậy,
thái độ của em đối với anh có cũng được mà không có cũng không sao,
người nhà em thì lại vội vàng giới thiệu đối tượng cho em, em có
biết anh lại càng gấp hay không? Được rồi được rồi, em đừng khóc
nữa, anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, em yên tâm, tất cả mọi
chuyện anh đều giải quyết, mặc kệ là người nhà em hay người nhà anh,
anh đều sẽ giải quyết.”
Tống Uyển Yểu không còn
nức nở nữa, giương mắt nhìn anh, ánh mắt Hàn Vệ Vũ long lanh, giây
tiếp theo lại bình tĩnh nhìn về phía cô: “Tống
Uyển Yểu, hiện tại em…rốt cuộc có để ý đến anh chút nào không vậy?”