Lúc nhìn thấy Sầm Tiểu, trong lòng Tống Uyển Yểu có
hơi giật mình
Chị của cô cũng mang thai, ngoại trừ cái bụng có chút
lồi lên, trên người trên mặt cũng không nhìn ra có gì thay đổi. Nhưng Sầm Tiểu
bây giờ, chỉ mới hai tuần không gặp mà đã béo thế này, mặt thì tròn, ánh mắt cũng
tròn tròn, đứng bên cạnh Lương Thư Dũng trông như em gái vậy.
Sầm Tiểu kéo tay Tống Uyển Yểu oán giận: “Cậu
xem xem, mình béo lên nhiều như vậy, cho tới bây giờ mình cũng chưa nghĩ tới có
một ngày mình lại béo như thế này.”
Tống Uyển Yểu đỡ cô, so với lúc đỡ chị gái còn cẩn
thận hơn, sợ cô gái mập mạp này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sầm Tiểu còn đang lải nhải oán trách: “Quần
bò mình cũng không dám nghĩ đến, không biết đợi cho đến lúc sinh mình béo
thành cái dạng gì nữa. Mỗi lần ăn cơm, Thư Dũng đều không để lại rau cho mình,
toàn bộ là thịt cá hết.”
Tống Uyển Yểu vui vẻ: “Được
rồi, không có gì phải lo, làm tiểu mập mạp cũng không có việc gì.”
Sầm Tiểu tròn mặt, giọng nói có chút thương cảm: “Làm
mình nhớ lại bốn năm đại học, mình luôn nằm trong đội người mẫu của trường,
luôn dẫn đầu, cân nặng chưa bao giờ vượt quá 95 cân, sau khi làm tiếp viên, lại
mỗi lần chỉ ăn một chút, chỉ sợ béo lên. Giờ thì hay rồi, sau này mình cũng
không thể bay nữa.” (1 cân ở trung quốc chỉ bằng ½ cân ở Việt Nam,
tức Sầm Tiểu chỉ nặng 47,5 cân so với chiều cao gần 1m7 của tiếp viên thế là
gầy lắm rồi.)
Tống Uyển Yểu thương cảm cho cô, hai người cùng im
lặng
Đầu sỏ gây tội Lương Thư Dũng ngồi một bên không
ngừng gắp rau cho Sầm Tiểu, không bao lâu, đồ ăn đã chất như núi, Sầm Tiểu
lấy chiếc đũa chỉ: “Không ăn cần tây.”
“Không được!” Lương
Thư Dũng quả quyết, vừa thấy sắc mặt Sầm Tiểu, lập tức dịu dàng lại “Bác
sĩ nói, cần tây tốt cho cả mẹ và con, nghe lời, ăn đi.”
Sầm Tiểu thở dài, bắt đầu chán nản, đem đồ ăn trong
bát đảo qua đảo lại.
Tống Uyển Yểu ở một bên bùi ngùi, ở trên máy bay Sầm
Tiểu thường chỉ ăn một quả táo xem như đồ ăn trưa. Hàn Vệ Vũ nói nhỏ bên tai
cô: “Phụ nữ đều phải có ngày này.”
Tống Uyển Yểu cắn răng: “Đàn
ông các anh rất đắc ý có phải hay không?”
“Bà xã”, Hàn Vệ
Vũ cười: “Không phải đắc ý mà là chờ mong.”
Bạn trai Sầm Tiểu là Lương Thư Dũng cũng là người có
tiền, anh dựa vào khoa học kỹ thuật, internet để lập nghiệp, vơ vét của cải với
tốc độ kinh người, mới hai, ba năm mà đã tích trữ được số tiền lớn, hiện tại
đang chuẩn bị đầu tư vào bất động sản.
Lương Thư Dũng và Hàn Vệ Vũ rất hợp tính, trên bàn
cơm hai người tán gẫu về cổ phiếu, đến chính sách…quên hết cả trời đất. Sầm
Tiểu và Tống Uyển Yểu ngồi một bên không chen vào được, Sầm Tiểu nói: “Aizz,
hai người kai so với chúng ta hình như quen biết còn lâu hơn ý.”
Tống Uyển yểu nói: “Ngưu tầm ngưu,
mã tầm mã.”
Sầm Tiểu cười: “Ừ,
toàn mùi tiền mà.”
Đang nói chuyện hai người đàn ông đồng loạt nhìn qua,
Lương Thư Dũng gắp cho Sầm Tiểu một đũa thịt anh đào, Hàn Vệ Vũ nhìn thấy đáy
trong bát ăn của Tống Uyển Yểu, cũng thuận tay thêm bát canh cho cô.
Làm xong việc, hai người lại bắt đầu tán gẫu tiếp: “Gần
đây nhà máy năng lượng nguyên tử Mỗ Quốc xảy ra sự cố, nguồn năng lượng truyền
thống hẳn là sẽ dôi ra.” “Ừ, nghe nói có một nguồn kinh phí lớn mua vào tập
đoàn than K”.
Sầm Tiểu cùng Tống Uyển Yểu liếc mắt , nhỏ giọng nói:“Thực
ra mình có chút sợ Thư Dũng.”
“Gì, mình thấy bạn trai cậu đối xử rất tốt
với cậu mà.”
“Không biết, dù sao sợ chính là sợ.”
Tống Uyển Yểu nghĩ thầm: “Loại
tâm lí này phổ biến chính là vì đàn ông khi bàn việc đàn ông rất đứng đắn, mà
phụ nữ khi bàn việc phụ nữ lại không đứng đắn.”
Sầm Tiêu sửng sốt: “Quá thâm sâu…”
“Mình cũng thuận miệng nói vậy thôi” Tống
Uyển Yểu vỗ một cái: “Cậu đừng tưởng thật”
Sầm Tiểu ăn thịt trong bát nói: “Mình
cũng chẳng tưởng thật đâu, gần đây luôn mệt gần chết, chuyện cao thâm gì đó
không muốn nghĩ đến, vừa nghĩ đến đã đau đầu.”
Cơm nước xong, Sầm Tiểu và Tống Uyển Yểu lưu luyến
không rời, Lương Thư Dũng đề nghị: “Nếu không,
chúng ta tìm nơi nào đó trò chuyện đi.”
Sầm Tiểu nói: “Đi quán bar,
đi quán bar, 23 năm em vẫn chưa đi tới quán bar đó.”
Lương Thư Dũng cũng muốn đau cả đầu, kéo Sầm Tiểu qua
một bên, không biết hai người nói gì cái miệng nhỏ nhắn của Sầm Tiêu cong lên,
vẻ mặt không vui. Một sát sau, Lương Thư Dũng đi tới: “Chủ
tịch Hàn, chúng ta đến Baroque.”
Bốn người lái xe đến một quán bar nổi danh trong thành
phố gọi là quán bar Jacker, bên trong đang tổ chức hoạt động gì đó, âm thanh
náo nhiệt cùng ánh sáng rực rỡ, trông thấy toàn đầu người đang động
đậy, không khí tràn ngập hơi thở xa lạ, những cô gái chìm trong làn
khói mờ ảo thu hút ánh mắt của mọi người.
Tống Uyển Yểu và Sầm Tiểu với vẻ mặt ngốc nghếch thò
đầu ra nhìn, Lương Thư Dũng kéo Sầm Tiểu ra sau người, cau mày nó: “Sao
lại nhiều người như vậy, cũng không phải cuối tuần mà.”
Hàn Vệ Vũ nói: “Tôi đi thuê
phòng.”
Một lát sau, Hàn Vệ Vũ mang theo một người đàn ông
tới, Tống Uyển Yểu nhìn thấy hắn, há miệng thở dốc: “Chú
Tiểu Từ.”
Ánh mắt Từ Hàng Quân hứng thú nhìn từ Tống Uyển Yểu
rồi chuyển sang Hàn Vệ Vũ: “Em gái à, sao hôm nay rảnh mà
tới đây vậy?”
“Cháu, cháu với bạn tới đây chơi một
chút.”
Từ Hàng Quân cười tủm tỉm nói: “Vệ
Vũ, tổng giám đốc Lương đi theo tôi, lầu hai còn có phòng trống.”
Tống Uyển Yểu giật mình: “Chú,
quen bọn họ sao?”
“Quen chứ” Từ Hàng
Quân vừa đi dừa quay đầu lại: “Đã sớm quen biết rồi.”
Lầu hai quả nhiên có một phòng rất lớn, trang trí bên
trong và bên ngoài không hề giống nhau, trang trí nhẹ nhàng khoan khoái làm
mọi người có cảm giác như đang ở trong một ngôi nhà của ai đó.
Từ Hàng Quân buông tay chân ngồi trên ghế sô pha đối
diện: “Hôm nay tôi mời khách.”
Sầm Tiểu tò mò xem chai rượu, ánh mắt Lương Thư Dũng
thì bắn tới nước hoa quả, trong chốc lát, Tống Uyển Yểu cầm chai rượu nghiên
cứu, nhìn cái tên có vẻ vôi hại: “Gọi cô gái
tiên đế này đi.”
Hàn Vệ Vũ muốn nói lại thôi, Tống Uyển Yểu nói: “Em
nếm thử mà thôi.”
Hàn Vệ Vũ và Lương Thư Dũng dường như đã mất đi hứng
thú với mấy loại rượu này, cốc tai, mỗi người chỉ gọi một li rượu vodka.
Từ Hàng Quân đưa thuốc cho Lương Thư Dũng nhưng anh
xua tay: “Tôi không hút.”
Từ Hàng Quân cũng không để ý, nhíu mày lại, đưa cho
Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ nói: “Tôi bỏ rồi.”
“Hả” Từ Hàng
Quân cười ra tiếng: “Hahaha cậu hỏng rồi”
Hàn Vệ Vũ nghiêm trang: “Ít
nhất trước lúc con sinh con tôi sẽ không hút thuốc, hút thuốc tương đối có hại
cho đứa bé.”
Tống Uyển Yểu đầu óc còn chưa nghĩ thông, còn ngây
ngốc hồ đồ nghĩ đúng vậy, gần đây không thấy anh hút thuốc, thì ra vì còn của
của anh…
Cái gì?
Con!
Trong lòng cô cuồng loạn, toàn bộ máu dồn lên đầu,
người đàn ông ngồi một bên ôm cô, hỏi cô: “Phải không, bà
xã?”
Từ Hàng Quân “ba” một tiếng đánh vào tay anh:
“Aizz, aizz, làm cái gì đây, không được động tay động chân với em gái nhỏ, mà
nói, ai là bà xã của cậu, chứng nhận đâu?”
Hàn Vệ Vũ mất hứng trừng mắt nhìn Từ Hàng Quân:“Không
cần anh quan tâm, tôi nhận bà xã của tôi, giấy chứng nhận không phải là chuyện
sớm muộn thôi sao!”
Từng Hàng Quân sửng sốt, đảo mắt cười cười: “Được
đó, tôi là chú nhỏ của em gái nhỏ đây, vậy đương nhiên cũng là chú của cậu,
nào, Vệ Vũ, gọi chú đi.”
Gân xanh trên trán Hàn Vệ Vũ nổi lên, Từ Hàng Quân
lại thêm vào: “Nếu gọi tôi một tiếng chú, tôi sẽ ở
trước mặt Tống Thiếu nói giúp cậu vài lời tốt.”
Hảo hán không sợ chịu thiệt trước mắt, Hàn vệ Vũ
chưa từng chịu cái loại thiệt này, anh nhìn cô gái khuôn mặt hồng hào bên
cạnh, nuốt giận, mở miệng: “CHÚ, TIỂU, TỪ.”
Từ Hàng Quân vui vẻ cười, cười toe toét: “Haha,
Vệ Vũ, không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay.”
Từ Hàng Quân cười rất chướng mắt, Hàn Vệ Vũ thì chỉ
hận không thể đánh cho anh ta một quyền, đang hậm hực suy nghĩ thì Lương
Thư Hoàng một bên vỗ vai: “Xứng đáng.”
Hàn Vệ Vũ sửng sốt, đúng vậy, xứng đáng.
Cô gái tiên đế là thứ được đưa lên cuối cùng. Vừa
trải qua quá trình cả máu và tim đều sôi rào, cả người Tống Uyển Yểu
đều không như bình thường, rượu vừa mới đưa lên, cô uống một hớp, sau đó có
chút ngoài ý muốn cô bị sặc.
Hàn Vệ Vũ đau lòng vỗ vỗ lưng cô: “Cô
bé ngốc, trong rượu này pha nhiều Agave rất
mạnh, em uống nhanh như vậy để làm gì?”
Tống Uyển Yểu khụ khụ ho
nửa ngày cũng dần hoãn lại, Sầm Tiểu hỏi cô: “Cái
này vị thế nào, có ngon không?”
“Tạm được” Tống
Uyển Yểu lại nhấp một ngụm, “Mang chút mùi vị của dưa ha mi,
mùi thơm ngát.”
Sầm Tiểu hâm mộ nhìn chén rượu trong tay cô, Tống
Uyển Yểu trái một ngụm, phải một ngụm vậy mà cũng uống hết.
Cô đem cốc đặt trên bàn, sảng khoái nói: “Mùi
vị không tồi, thêm một ly nữa.”
Xung quanh bị khí thế của cô làm kinh sợ, im lặng một
chút, Hàn Vệ Vũ đưa hai ngón tay lên, thử thăm dò: “Bà
xã, đây là mấy?”
Tống Uyển Yểu xua tay Hàn Vệ Vũ đi: “Anh
muốn mắng em là nhị sao?”
Hàn Vệ Vũ dở khóc dở cười, Từ Hàng Quân “xì” một
tiếng, cười: “Em gái nhỏ khó khăn lắm mới đến
đây chơi một chuyến, dù sao cũng phải thừa dịp mà vui vẻ, được, thêm một li
nữa.”
Uống hết ly thứ 5, Tống Uyển Yểu có một loại cảm giác
mê muội không chân thực, cô bị Hàn vệ Vũ bế lên, giọng nói đàn ông chợt xa chợt
gần: “Không được, chúng tôi phải đi, nếu không bà
xã của tôi sẽ say khướt ở trong này mất.”
Cô nghĩ cô hẳn là đã quá chén, tuy rằng cô chưa từng
uống quá chén, nhưng biết cảm giác mô hồ không biết là đang ở nơi nào đích thị
là do cồn mang đến.
May mà cô vẫn còn nhớ ngoảnh đầy nói với Sầm Tiểu:“Sầm
Tiểu, nhớ kỹ phải thường xuyên gọi điện cho mình nha.”
Cằm của cô bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy, xoay mặt
tới hướng khác, có người nói bên tai cô: “Bà xã, bên
này, Sầm Tiểu ở bên này.”
“À” cô biết
lắng nghe, lại quay lại mới nói: “Sầm Tiểu, nhớ
rõ phải thường xuyên gọi điện cho mình nha.”
Mọi người bên cạnh phá lên cười, Tống Uyển Yểu nhào
vào trong lòng Hàn Vệ Vũ: “Hàn Vệ Vũ, em uống quá chén, chúng tau mau
về nhà đi.”
Hàn Vệ Vũ ôm cô, dười chân cô đi lảo đảo, dứt khoát ôm
lấy cô rồi đi ra ngoài.
Có người đi ngang qua cười nói, “Vệ
Vũ, đây là ai vậy, không phải là cậu cường đoạt gái nhà lành nha?”
“Cút sang một bên, TMD, đây là bà xã tôi.”
Xe của Hàn Vệ Vũ vẫn chưa được đưa đến, anh đứng bên
đường gọi điện thoại cho Tiểu Nguyên. Gấp điện thoại thì thấy hai long mày Tống
Uyển Yểu nhăn lại.
“Có phải khó chịu không?” Anh
hỏi.
“Muốn nôn”
“Nôn đi, đừng chịu đựng, nếu không lát nữa
lại càng khó chịu”
“Không được, phải tới toilet.”
“Được, được” Hàn vệ
Vũ đem đầu cô dựa vào trong ngực mình: “Vậy em dựa vào
anh đi.”
Tiểu Nguyên rất nhanh đã lái xe tới, Hàn Vệ Vũ nói: “Đến
Lệ Cảnh.”
Tống Uyển Yểu hỏi: “Lệ Cảnh là nơi
nào?”
Hàn Vệ Vũ nói nhỏ: “Nhà chúng ta.”
Tống Uyển Yểu gật gật đầu, không thèm nói tiếp.
Tới biệt thự của Hàn Vệ Vũ ở Lệ Cảnh, Tống Uyển Yểu
vọt vào trong toilet nôn đến choáng váng, Hàn Vệ Vũ đứng bên ngoài gấp đến
mức giơ tay giơ chân, cô say rượu rồi mà còn nhớ đóng chốt bên trong.
Anh đối với bà xã của mình, quả thực là không biết nói
gì cho đúng đây.
Hàn Vệ Vũ từ sô pha đến toilet đã lượn qua mấy vòng,
nghe tiếng “tách” Tống Uyển Yểu mở chốt, thò đầu ra. Cô rửa sạch mặt, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng nước, từ tóc mai nhè nhẹ từng sợi nhỏ xuống, ướt
sũng còn dán trên mặt.
Hàn Vệ Vũ thấy cô đi ra mới định thần lại, Tống Uyển
Yểu cắn môi dưới, còn nói: “Em muốn tắm một chút.”
“à” Hàn Vệ
Vũ nói: “À, anh giúp em xả nước.”
Nước nóng vừa phải, Tống Uyển Yểu ngâm mình trong đó,
từng lỗ chân lông đều thoải mái nở ra, sau khi nôn thì đầu óc cũng thanh tỉnh
hơn, lại bị nhiệt độ của hơi nước đưa lên tới chín tầng mây.
Hàn Vệ Vũ canh ở ngoài phòng tắm, càng chờ lại càng
thấy không thích hợp, sao lại không có động tĩnh gì?
Anh đá cửa, Tống Uyển Yểu nghiêng đầu đang ngủ thoải
mái, ngay cả nước ấm đã dần lạnh đi cũng không biết.
“Bà xã” Anh
tiến tới vỗ vỗ mặt của cô, cô than nhẹ một câu, anh để sát tai vào, đứt quãng
không lớn lắm: “Mang thai rồi……..thật là một
niềm vui lớn…cùng say để chúc mừng nào.”
Trong lòng anh mềm nhũn, kéo khăn long một bên, kéo cô
từ trong nước ra.
Cho đến khi mỹ nhân ở trong ngực, anh mới phát hiện,
hỏng rồi.
Bà xã trắng mịn như vậy, anh không dám hành động thiếu
suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ là không hành động.
Anh đem cô đặt nhẹ trên giường lớn ở trong phòng ngủ,
không tính ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, cô gái với tóc dài mềm mại ở dưới
thân, tắm làn da của cô mềm mại nhẵn mịn như ngọc trai lộ ra ngoài khăn, đường
cong trước ngực phập phồng theo từng nhịp thở.
Anh đứng ở bên giường, nhìn thật lâu thật lâu, thở
dài, đem chăn đắp lên người cô, xoay người tắt đèn.
Hàn Vệ Vũ đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh như băng
đang chảy xuống cũng kông đánh tan được dục vọng đang thiêu đốt, nhắm mắt là cô
mà mở mắt cũng là cô đang im lặng nằm ở đó.
Khát vọng của anh đối với cô, giống như một căn bệnh
nguy kịch, ngoại trừ cô ra thì không có thuốc nào trị được.
Đóng van nước lại, khoác áo tắm vào, đi ngang qua căn
phòng kìa, tay lại không nhịn được nắm lây tay nắm ở cửa.
Liếc mắt một cái, xoay nắm cửa, chân tay nhẹ nhàng đi
vào trong.
Ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào, giống như
trong tích tắc từ trên trời giáng xuống một gian nhân tuyệt đẹp như trong
tranh.
Anh đóng cửa lại, đi đến bên giường, cởi áo tắm, nằm
xuống sát bên cô.
Tống Uyển Yểu giật mình, hồ đồ hỏi: “Hàn
Vệ Vũ?”
“Ừ, là anh.”
“A” Tống
Uyển Yểu tiến sát tới anh, dung mặt cọ cọ trên ngực anh.
Anh giật mình, xoay người ngăn cô lại, nói bên tai cô: “Bà
xã, ngày mai anh tới nhà em.”
Sức nặng bất ngờ đè lên khiến Tống Uyển Yểu không
thoải mái, cô đưa tay đẩy anh: “Nặng lắm.”
Thanh âm anh ồ ồ cũng không giống chính mình: “Đừng
nhúc nhích, ngoan, đừng nhúc nhích.”
Cô không biết vẫn sống chết đạp chân duỗi tay, cặp
đùi nhẵn bóng lại xát qua nơi mềm mại của cô, anh “hừ” một tiếng, bắt đầu bắt
đầu cắn mút.
“Hàn…”
Cô vừa muốn nói chuyện thì miệng đã bị lấp kín, Hàn vệ
Vũ mơ hồ nói: “Bà xã, không được rồi, anh nhịn
không được nữa.”
Anh quả thực là một chút cũng nhịn không được nữa, bàn
tay to đưa lên, chiếc khăn tắm ngăn cách trong lúc đó cũng bị ném xuống đất.
Tuy là cô có hơi say rượu mơ hồ không rõ nhưng cũng
biết tình huống hiện tại gay go như thế nào.
Cô khó thét chói tai: “Hàn
Vệ Vũ…”
Hàn Vệ Vũ cúi người xuống, liếm nước mắt bên môi cô
nói: “Bà xã, em là tính mạng của anh.”
Vừa dứt lời, một trận đau nhức như xé rách người cô,
anh thở hổn hển, cô cũng thở hổn hển, hai người giống như hai con thú nhỏ giằng
co, cô khó khăn nói: “Anh….có thể đi ra ngoài hay
không.”
Anh mồ hôi đầm đìa, chống bên người cô, động động rất
nhẹ, trả lời cũng rất khó khăn: “Không thể.”
Cô bị quấn lấy, phản kháng cũng không được, đành nói:“Vậy….anh
nhanh một chút.”
“Ừm” anh như
được lệnh, bàn tay cầm eo nhỏ của cô, mạnh mẽ mà chinh phạt.
Anh nghe được tiếng nức nở đứt quãng của cô, không
phải không đau lòng, chỉ là sự đấu tranh với dục vọng trong lồng ngực, không
thể khống chế.
Cô không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưng
chỉ có cơ thể này mới khiến anh cảm nhận được khoái hoạt cực hạn như lạc vào
chốn tiên cảnh. Anh cảm thấy sung sướng biết bao nhiêu, anh nghĩ cô cũng
sung sướng như vậy.
Đợi cho gió dừng mưa tạnh, ý thức Tống Uyển Yểu đã sắp
tan ra hoàn toàn, hừ cũng không thèm hừ một tiếng mà ngủ ngay.
Hàn Vệ Vũ cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô, rung đùi đắc ý
trở về chỗ cũ, cũng chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Tống Uyển Yểu mở mắt ra liền
hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó chỉ là ngồi ngẩn người thật lâu.
Cô chống cơ thể xuống, ở giữa hai chân rất đau. Cô
liếc mắt một cái, trên chăn còn lại dấu vết bẩn rất rõ ràng,
Cô hơi muốn khóc, cho đến khi Hàn Vệ Vũ nhẹ nhàng đi
vào, ngồi ở phía sau cô, dùng chăn mỏng bao cô lại thật kỹ.
Tống Uyển Yểu cúi đầu, cằm Hàn Vệ Vũ để trên đầu cô,
cọ qua cọ lại.
Cô đang thương tiếc chỉ trong một đêm mà cô phải chia
tay với thời thiếu nữ, đáng tiếc hung thủ đang an vị ở sau lưng cô, dịu dàng mà
ôm cô.
Trong cuộc sống, sắc bén hơn thời gian chính là cơ thể
của đàn ông, anh ta có thể đem cả cuộc đời người phụ nữ bổ ra, phân thành hai
đoạn.
Cô không thể không bi ai.
“Bà xã” Hàn Vệ
Vũ thật cẩn thậ: “Em có đau không?”
Tống Uyển Yểu lắc đầu.
“Em suy nghĩ gì vậy? Nói với anh, anh giải
quyết giúp em.”
Tống Uyển Yểu hắng hắng cổ họng: “Này,
anh có biết không?”
“Hử?”
“Đa số phụ nữ đều gặp một loại tình kết(
kết quả tình yêu), gọi là thiến – hoạn dứt tình.”
“Bà xã”..Hàn Vệ
Vũ nói, “Nếu không như vậy nhé, chờ sau
này em nhìn anh không vừa mắt, hoặc là anh làm sai, em hãy thực hiện kết quả
như vậy?”
“Xí” Tống
Uyển Yểu nói: “Em chỉ là ghen tị với anh, tại
sao anh là đàn ông mà em lại là phụ nữ.”
Hàn Vệ Vũ nhịn không được mà cười, ngực dán ngay sau
lưng Tống Uyển Yểu, tiếng cười chấn động mang theo cảm giác sung sướng, anh
cọ cọ trên đầu cô: “Cô bé ngốc.”