Thư tình ư?
Tống Uyển Yểu nhíu mày nhớ lại một chút, đột nhiên
bừng tỉnh : "Uhm, tôi nhớ ra rồi."
Mắt người đàn ông sáng ngời, chờ mong cô nói thêm vài
câu nhưng đợi nửa ngày cũng không nghe them được câu nào lập tức trở mặt với
giọng điệu đông cứng: "Còn sau đó?"
"Huh?" Tống
Uyển Yểu cảm thấy khó hiểu, "Cái gì sau đó?"
Người đó trừng mắt nhìn cô thật lâu, lâu đến nỗi biểu
tình trên mặt của cô đều banh không được, mới mở miệng: "Bức
thư tình năm đó đã làm cho tôi bị cười nhạo thật lâu, chuyện này cô phải bồi
thường tôi thật tốt mới được."
"Cách lâu như vậy anh mới tìm tôi
tính sổ?" Tống Uyển Yểu kinh ngạc
cực kỳ, anh hai ah, nếu anh thật sự là xã hội đen, chẳng lẽ vì gần đây gặp khó
khăn thu không được tiền bảo hộ, thực rảnh rỗi sao?
Anh ta xoa xoa cằm, vẻ mặt đắc ý: "Chuyện
này cô không cần biết nguyên nhân, dù sao hiện tại tôi nói cho cô biết chuyện
của hai chúng ta tôi sẽ không để yên đâu."
Tống Uyển Yểu thật sự rất chán ghét thái độ này của
anh ta, giọng điệu trở nên lãnh đạm : "Anh tính
thế nào?"
"Cũng không có gì." Anh ta
nói, "Uhm, đúng rồi, cô có lẽ đã quên tôi tên
gọi là gì rồi phải không?"
Tống Uyển Yểu mệt mỏi ách xì một cái: "Anh
tên gì?"
"Tôi tên là Hàn Vệ Vũ."
Hàn Vệ Vũ nói xong liền mở cửa xe của mình ra, thừa
dịp Tống Uyển Yểu không chú ý liền đẩy mạnh cả người và vali nhỏ vào trong xe.
Tống Uyển Yểu kinh hãi nhưng động tác của Hàn Vệ Vũ rất nhanh, chỉ thấy bóng
người chợt nhoáng lên thì đã ngồi vào chỗ điều khiển: "Đừng
cố sức, tốt xấu tôi cũng dùng hơn năm trăm ngàn mua xe nếu dễ dàng bị cô mở cửa
xe như vậy thì tiền này của tôi không phải là bỏ đi sao ?"
Tống Uyển Yểu dựa lưng vào cửa xe: "Anh
muốn làm gì?"
Hàn Vệ Vũ quay đầu lại nói với cô : "Tại
sao cô luôn hỏi cùng một vấn đề vậy? Tôi không nghĩ gì hết, hiện tại chỉ muốn
đưa cô về nhà."
"Tôi tự mình có xe mà." Tống
Uyển Yểu nói còn chưa dứt thì xe đã nổ vang chạy ra ngoài, Hàn Vệ Vũ xem thường
nhìn cô một cái: "Còn món đồ chơi MiniCooper,
được rồi đưa chìa khóa cho tôi, ngày mai tôi bảo anh em giúp cô mang trở
về."
Tống Uyển Yểu xua tay liên tục: "Không
cần đâu, ngày mai tự mình tôi có thể lái về ."
Hàn Vệ Vũ "Hừ" một tiếng: "Buổi
sáng ngày mai tôi sẽ đón cô, còn buổi tối nếu tôi không có thời gian sẽ phái
người tới đón cô về nhà, sau khi cô tan sở hãy trực tiếp đến bãi đỗ xe này."
Tống Uyển Yểu trừng mắt thật lớn nhìn người đàn ông
trước mắt, Hàn Vệ Vũ liếc mắt một cái, cười rộ lên: "Thái
độ của cô là ý gì đây?"
Tống Uyển Yểu quay sang, cô thật sự không rõ, ngày hôm
nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà diễn biến thành tình huống quỷ dị
hiện tại này. Cô trấn định một chút: "Hàn. . .
Vệ Vũ, anh xem, tôi với anh hoàn toàn là người xa lạ, tôi đây cũng không tiếp
xúc nhiều với anh. Nếu anh cảm thấy lúc trước tôi đem bức thư tình kia trả lại
cho anh làm anh bị tổn thương, vậy hiện tại tôi thực thành khẩn vì chuyện lúc
trước tuổi trẻ cư xử không khéo muốn xin lỗi anh, thực xin lỗi."
Hàn Vệ Vũ nhíu mày:
"Ai nói chúng ta là người xa lạ, tôi đối với cô một chút cũng không xa lạ.
Được rồi, xin lỗi tôi đã nhận rồi, xem thái độ của cô cũng tốt, tôi cũng không
so đo với cô ."
Tống Uyển Yểu vui vẻ, Hàn Vệ Vũ nói tiếp: "Vậy
chúng ta bắt đầu một lần nữa đi."
"Cái gì?"
"Chuyện cũ xóa bỏ, chúng ta bắt đầu
một lần nữa."Hàn Vệ Vũ cầm tay lái, vẻ mặt bình tĩnh, "Cô
xem, tôi rất phong độ phải không."
Tống Uyển Yểu quả thực muốn phát cuồng: "Anh
có thể nói cho tôi biết, chúng ta khi nào thì bắt đầu ? Chúng ta không hề có
quan hệ gì cả , hiện tại cũng không, tương lai lại càng không!"
"Cô hai họ Tống, chuyện này cô nói có
thể không tính."
"Nếu biết tôi là con gái thứ hai của
nhà họ Tống, anh còn dám đối xử với tôi như vậy sao?" Tống
Uyển Yểu đột nhiên cảm thấy lo lắng, tuy rằng cô chưa từng dùng thân phận lấn
ép người khác, nhưng hiện tại đối mặt người đàn ông mạnh mẽ đến đáng sợ này, cô
cảm thấy thì ra có hậu phương vững chắc thì tốt cỡ nào.
Hàn Vệ Vũ trầm mặc một lúc, khóe miệng lộ vẻ trào
phúng mang theo ý cười: "Cô hai nhà họ Tống tôi đối
với cô như thế nào ư? Tôi là thương cô, hay hại cô ư? Nói rõ ra chính là tôi
muốn theo đuổi cô, như thế nào, cho dù ông nội cô hiện tại ngồi trên đống tiền,
cho dù bác cả cô, ba cô, cậu cô, hay anh rể của cô gồm rất nhiều người thân
thích quyền quý có thể một tay che trời, cũng không thể cản được chuyện tôi
thích cô?"
"Anh —— "
"Cô hai nhà họ Tống, nếu hiện tại tôi
dám đến theo đuổi cô thì mặc kệ cô là cháu gái, con gái ai, tôi đều không quan
tâm."
Tống Uyển Yểu ở cách sân bay không xa, căn nhà hai
phòng cô mua ở một khu xóm nhỏ, Hàn Vệ Vũ đưa cô đưa đến bên ngoài khu
xóm nhỏ, cô cũng lười hỏi làm sao anh ta có thể biết mình ở nơi này .
Tống Uyển Yểu xuống xe, Hàn Vệ Vũ cho cửa kính xe
xuống, thăm dò: "Cô đi ngủ sớm một chút đi,
ngày mai buổi sáng 6 giờ tôi tới đón cô."
Tống Uyển Yểu cũng không nhìn anh ta mà trực tiếp xoay
người kéo vali rời khỏi .
Ngày hôm sau trên máy bay, Sầm Tiểu hỏi cô: "Bạn
có bạn trai giàu có hử?"
Buổi tối cô không nghỉ ngơi tốt, thần sắc, ánh mắt có
vẻ mơ hồ nhìn giống như mắt gấu trúc: "Mình ah?
Bạn trai giàu có nào?"
"Đúng vậy, buổi sáng hôm nay xe đưa
bạn tới bị vài người thấy, có phải là Ferrari không?"
"Không biết." Cô ách
xì một cái, “Cứ cho là vậy đi."
"A!" Sầm
Tiểu mờ ám cười rộ lên: "Cậu thực sự có bạn trai
giàu có sao?! Nói nói, quen nhau khi nào vậy?"
Tống Uyển Yểu im lặng một lúc, càng thêm rã rời: "Quen
nhau ngày hôm qua."
Sầm Tiểu kinh hãi, còn muốn hỏi thêm vài câu nhưng vì khoang bên có người nhấn chuông nên cô đành phải đứng dậy đi làm việc.
Đợi chuyến bay cuối cùng đáp xuống đất, Tống Uyển Yểu vừa mở di động ra,
thì đã thấy một dãy số xa lạ lập tức gọi tới, vừa lên tiếng đã nói: "Tôi
là Hàn Vệ Vũ, buổi tối tôi có việc, tôi đã phái người đi đón cô rồi."
Tống Uyển Yểu ngay cả phản đối đều không kịp nói ra
miệng thì bên kia đã gác máy . Cô cùng đồng nghiệp vừa ra khỏi hành lang, đã có
hai thanh niên trẻ xa lạ chào đón, cung kính gọi cô: "Chị
dâu, chúng tôi tới đón chị tan sở."
Cô bị tiếng "Chị dâu" làm cho kinh hãi thiếu
chút nữa ngã ngửa một cái, đồng nghiệp chung quanh bao gồm cơ trưởng đều dùng
ánh mắt bừng tỉnh lại thêm chút mờ ám không rõ nhìn cô, một người tiếp nhận vali
trong tay cô: "Xe ở bên kia, chị
dâu, hiện tại đi liền hay là chờ một chút?"
Giây phút này cô thật tình vì mình có giáo dục, tại
tình hình này dĩ nhiên cố gắng nhẫn nhịn không mắng chửi người. Cô cảm thấy sự
kiên nhẫn của mình sắp cạn , người bên cạnh vẫn cố tình không buông tha cô: "Chị
dâu?"
Cô hơi che mặt, đột nhiên nổi giận: "Dâu
cái gì dâu? Tại sao tôi không biết anh hai cậu là ai?"
Một người đàn ông trong số họ chồm sát vào nói: "Chị
dâu, anh hai nói, nếu chị không vui, mỗi ngày anh đều cho người đưa chín mươi
chín đóa hoa hồng đến thỉnh tội."
Tống Uyển Yểu cứng đờ, thân hình trở nên xụi lơ, rên
rỉ:"Haizz—— đi thôi."
Lên xe, cậu điều khiển xe quay đầu cười hì hì nói với
Tống Uyển Yểu phía sau: "Chị dâu, về sau nếu anh hai
không có thời gian thì chúng em sẽ tới đón chị, em gọi là Tiểu Nguyên, còn nó
gọi là KEN."
Tống Uyển Yểu không còn muốn giận nổi , không còn chút
sức lực nào cả gật gật đầu: "Uhm, vậy
thì cám ơn các cậu."
Cậu lái xe vui tươi hớn hở true đùa: "Chị
dâu đừng khách sáo, chúng em cùng anh hai lăn lộn rất nhiều năm. Uhm,
đúng rồi, chị dâu, đưa chìa khóa xe của chị cho em, em giúp chị đưa trở
về."
"Không cần, xe để ở đây đi."
"Không có việc gì, không phiền
đâu."
Tống Uyển Yểu nghĩ nghĩ, từ túi xách lấy chìa khóa ra:"Vậy
phiền cậu, chìa khóa đưa đến chổ đậu trong hãng ở nơi đó là được."
Sau vài ngày xe đưa đón, đồng nghiệp cùng đội
bay đều đã biết Hàn Vệ Vũ là bạn trai của Tống Uyển Yểu. Tống Uyển Yểu không
thèm giải thích, giống như cũng tiếp nhận sự thật này, tuy rằng mỗi lần ở trên
xe nói không nhiều lắm, vẻ tươi cười dường như không nhìn thấy, nhưng tốt xấu
có vẻ như đã phục tùng và chấp nhận số phận.
Qua một vòng, Tống Uyển Yểu có chuyến bay sớm nhất là
bảy giờ rưỡi, rõ ràng phát hiện Hàn Vệ Vũ dẫn theo hai người anh em lên máy bay
ngồi trong khoang hạng nhất.
Gân xanh trên trán Tống Uyển Yểu nổi lên, thừa dịp tới
gần thấp giọng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Nhớ em." Hàn Vệ
Vũ mở chai nước suối che miệng uống một hớp: "Anh nói
này, hãng hàng không các em lần sau có thể phát nước uống tốt một chút không,
nước này có mùi vị rất lạ."
Tống Uyển Yểu trợn mắt: "Anh
đừng nhấn chuông loạn lên nữa ."
"Vậy em đi tới chỗ này nhiều chút
đi."
"Tôi không rảnh."
"Anh đây sẽ nhấn chuông, em không tới
anh sẽ báo cáo em."
"Anh —— "
"Không còn cách nào khác, ai bảo
anh đây có tiền."Hàn Vệ Vũ buông tay,
"Uhm, nói cho em biết một tiếng, các chuyến bay có em hôm nay anh đều đã
mua vé."
Tống Uyển Yểu chỉ thiếu chút nữa kêu không ra tiếng:"Anh
điên rồi sao?"
Hàn Vệ Vũ cười như không cười: "Uhm,
cứ coi như là vậy đi, anh mỗi ngày nhớ em muốn điên rồi, đành phải nghĩ ra hạ
sách này."
Tống Uyển Yểu ngẩn ra, cũng làm ra vẻ mặt cười như
không cười: "Tùy anh."