Hàn Vệ Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đêm đã
vào sâu, ngọn đèn ngoài cửa sổ hắt vào, anh ngoái đầu lại nhìn
thì thấy chiếc điện thoại bên cạnh cửa sổ vừa lóe sáng đủ màu sắc, vừa có
tiếng nhạc: “The only heart I own, for you and you only,that 's all,that 's
all…” (Anh chỉ có một trái tim, dành tặng cho em,
tặng cho em, đó là tất cả, tất cả...)
Đây là một đoạn nhạc jazz, Hàn Vệ Vũ thường xuyên nghe
người ta hát trong quán bar, khúc nhạc trữ tình cùng với mùi rượu và bóng dáng
những người phụ nữ xinh đẹp, đây là lần đầu tiên anh nghe nhạc trong màn đêm
yên tĩnh, khúc nhạc độc nhất vô nhị như vậy mà cũng có thể đơn thuần giống
như những vì sao đang rực sáng trên bầu trời đêm.
Khúc nhạc vang lên ba lần, đầu dây bên kia hình như
đang vội, đợi một lúc thì tiếng chuông lại vang lên lần thứ tư. Một khúc
nhạc vốn rất thong thả dường như cũng đang trở bên hỗn loạn vội vàng, thúc giục
làm cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Cửa bị một người lặng lẽ mở ra, Tống Uyển Yểu chạy
nhanh về phía cửa sổ, cầm lấy điện thoại nhỏ giọng nói: “Chị
hả?”
Hàn Vệ Vũ từ từ nhắm hai mắt lại, nghe thấy Tống Uyển
Yểu nói: “Em chỉ mới không đi làm
một ngày mà đã có người chạy đến thông báo với chị rồi, thật khoa trương…Em
không bị bệnh, thật mà…À, em có một người bạn bị bệnh cho nên em đến chăm
sóc cho người đó…Không phải, aizzz…Chỉ là bạn thôi…Được, em biết rồi.”
Cúp điện thoại, Tống Uyển Yểu quay đầu lại thì
lập tức nhìn thấy Hàn Vệ Vũ đang mở to mắt nhìn cô, bóng tối trong căn phòng
khiến cho ánh mắt của anh sáng lạ thường.
“Ôi chao, anh tỉnh rồi sao? Chắc là di
động của tôi đã đánh thức anh, thực xin lỗi nha, vừa rồi lúc Tiểu Nguyên gọi
tôi ra, tôi quên mang theo di động.”
Cô bật công tắc đèn, nhìn nhìn sắc mặt của anh, trải
qua giấc ngủ thật dài, tuy rằng sắc mặt anh vẫn còn rất yếu nhưng tinh thần có
vẻ khá hơn.
“Anh cảm thấy khá hơn chưa? Vừa rồi y tá
định đến thay băng cho anh nhưng thấy anh đang ngủ nên không vào, có muốn tôi
đi gọi cô ấy đến không?”
“Được.”
Thật không hổ là một người sống trong gió tanh
mưa máu, Tống Uyển Yểu vươn tay nhấn nút, oán thầm trong lòng, nghe giống
như khi nói chuyện đều có vẻ rất khí chất, chẳng lẽ là một con hổ dữ
đang khôi phục năng lực, chẳng lẽ chính là một tên tội nhân trời
sinh mà môn tâm lí tội phạm hay nói đến?
Hàn Vệ Vũ thay băng xong thì được chuyển đến phòng
bệnh trên lầu, phòng bệnh là phòng kép, có nhà vệ sinh, mọi thứ đều đầy đủ, còn
có ban công. Tống Uyển Yểu nhìn y tá cùng hộ lí chạy qua chạy lại chăm
sóc, Tiểu Nguyên và a Ken xem xét mọi ngóc ngách trong phòng, Tống Uyển
Yểu đứng một góc không có việc gì là, tò mò hỏi: “Hai
người tìm gì thế?”
A Ken vừa muốn trả lời thì Tiểu Nguyên kéo kéo cậu ta:“Không
có gì, nhìn chơi thôi.”
Tống Uyển Yểu tỏ vẻ bừng tỉnh: “À,
hai người sợ có người đột nhập vào làm chuyện bất lợi sao?”
A Ken lảo đảo, mặt Tiểu Nguyên nhăn nhó, ngay cả Hàn
Vệ Vũ dựa vào đầu giường cũng ho nhẹ một tiếng, Tống Uyển Yểu nghi hoặc nhìn
Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ nói: “Đừng hỏi.”
Không hỏi thì không hỏi, Tống Uyển Yểu có vẻ tức giận
ngồi xuống ghế sofa, ai mà biết lại là hành động mờ ám gì. Cô đột
nhiên cảm thấy chút khả nghi, làm sao gần đây lại sợ sệt tham
sống như vậy, cô là ai, cô là con gái nhà họ Tống mà, cô đã đọc nhiều tác
phẩm vĩ đại như vậy, rất bội phục Khang Đức, người mà rất giống với chiếc đồng
hồ luôn từng chút từng chút bị kích động tiến lên, mỗi giây phút phải
sinh hoạt sao cho không kém Khang Đức, mà theo lí tưởng về cuộc sống này
như vậy thì cô phải mạnh mẽ như vậy, thật sự không được, không được
nha.
Cô lẳng lặng ngồi một góc, đến khi lấy lại tinh thần
thì những người trong phòng đã đi hết. Hàn Vệ Vũ vỗ vỗ giường, ý bảo cô đến
ngồi.
Tống Uyển Yểu giật mình mất tự nhiên, đứng lên nói: “Đã
khuya rồi, anh nghỉ ngơi đi.”
Hàn Vệ Vũ không lên tiếng, Tống Uyển Yểu đi đến trước
cửa, bỗng nhiên quay trở lại, nói: “Vừa rồi Tiểu
Nguyên đưa tôi đi gặp Trương Văn.”
Nói xong, cô rũ mắt xuống không biết đang nghĩ
gì, Hàn Vệ Vũ nói: “Cậu ta bị thương….nặng hơn anh.”
Sự việc ẩu đả lần này ngoài Hàn Vệ Vũ thì Trương Văn
cũng bị thương, buổi chiều khi Tiểu Nguyên hỏi Tống Uyển Yểu: “Chị
dâu, chị có muốn đi thăm cậu ấy không?”
Tống Uyển Yểu do dự, cô lấy tư cách gì mà đi thăm
Trương Văn đây?
Tiểu Nguyên cũng là người hiểu chuyện, lập tức đoán
được suy nghĩ của cô: “Tên nhóc Trương Văn kia cảm thấy
mình không bảo vệ tốt cho anh hai nên áy náy vô cùng, cũng không chịu
phối hợp điều trị cho tốt, chị dâu có thể đi khuyên nhủ cậu ta không?”
Tống Uyển Yểu dùng ánh mắt hỏi lại, tôi có thể đi sao?
Tiểu Nguyên gật đầu, Tống Uyển Yểu bất đắc dĩ đành
phải đi đến phòng bệnh của Trương Văn, những vết thương khác của cậu ta đều
không sao, chỉ mắt trái bị trúng một dao nên nhất định từ nay về sau cậu ta sẽ
bị mù một mắt.
Tiểu Nguyên nói với Trương Văn: “Đây
là chị dâu.”
Mắt trái của Trương Văn bị băng lại, có một ít máu
chảy ra, mắt phải vẫn còn hoàn hảo của cậu ta trừng lớn, trong ánh mắt có một
ngọn lửa cháy bùng dường như có thể làm tổn thương người khác, làm cho
cậu ta vốn đã rất thê thảm nay nhìn lại càng thêm giống tạo hình trong
phim kinh dị. Cậu dùng cánh tay không bị thương nắm chặt lấy tay Tống
Uyển Yểu, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Chị dâu, chị
dâu.”
Tống Uyển Yểu hoảng sợ trong lòng nhưng vẫn nở nụ
cười: “Trương Văn, cậu khá hơn chút nào không?”
Trương Văn hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình,
vẻ mặt cậu ta rất đau khổ: “Anh hai…anh
ấy, em đã không bảo vệ tốt cho anh hai…”
Tống Uyển Yểu không thể nào lí giải được loại tình cảm
này, nhưng vẫn cố gắng trấn an: “Hàn Vệ Vũ không bị nguy hiểm gì
đâu, cậu cũng dưỡng thương cho thật tốt đi.”
Đến khi ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Nguyên nói: “Chị
dâu, cảm ơn chị.”
Cô không hiểu gì cả, sau đó Tiểu Nguyên lại nói với
Hàn Vệ Vũ: “Em còn tưởng rằng chị dâu sẽ bị
cảnh kia dọa cho sợ, dù sao tuổi của chị ấy cũng không lớn, lại xuất thân như
vậy, kết quả là chị dâu ngay cả mặt cũng không nhăn lại chút nào, tình cảnh lúc
ấy đã bị thái độ của chị ấy khống chế được. Các anh em của chúng ta ở phía sau
nhìn thấy nên người người đều vui lòng phục tùng.”
Tống Uyển Yểu tự dưng cảm thấy rất áp lực, hai chữ
“chị dâu” này dường như đã sớm vượt qua họ “chị” tên “dâu” mà cô đã từng tự an
ủi chính mình, cô cảm thấy áp lực như vậy nhưng lại không có chỗ nào nói ra, cô
cảm thấy mình không thể gánh vác nổi.
Hàn Vệ Vũ tựa vào giường, ánh mắt sắc bén có thể xuyên
thủng cả lòng người, Tống Uyển Yểu đứng một lát rồi mở miệng nói: “Đúng
vậy, cậu ta bị thương rất nặng, chờ anh khỏe rồi thì hãy đến thăm cậu ta đi.”
Cô không nhìn Hàn Vệ Vũ mà xoay người rời
đi.
Sáng hôm sau, Tống Uyển Yểu vừa đến phòng Hàn Vệ Vũ
thì chợt nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến tiếng cười của phụ nữ, cô khó xử
đứng ngoài cửa, đang chuẩn bị rời đi thì a Ken từ phía sau gọi: “Chị
dâu.”
A Ken cầm vài hộp nhựa đựng cơm trên tay, cười tủm tỉm
nói với cô: “Vừa rồi em đến phòng của chị
nhưng không thấy ai, em đoán nhất định chị dâu đến phòng của anh hai. Đây là
điểm tâm của nhà hàng hôm trước, em thấy chị dâu thích món cháo thịt kia nên
hôm nay cũng mua một phần. Ôi chao, đừng đứng ngoài cửa, đi, chúng ta đi vào.”
A Ken lải nhải xong, cô cùng a Ken đi vào trong phòng
bệnh. Hàn Vệ Vũ vẫn nằm trên giường với tư thế kia, bên cạnh còn có vài người
phụ nữ, một đôi mắt trong suốt ướt át nhướng lên nhìn lại, Tống Uyển Yểu nhận
ra đó chính là nữ diễn viên mới khá nổi tiếng trong năm nay Mai Dĩ Nghiên, cô
ấy vào nghề nhiều năm, được xưng là người mới dường như cũng có chút tiếng tăm.
Tiểu Nguyên dường như còn xấu hổ hơn cả Hàn Vệ Vũ, cúi
đầu gọi một tiếng: “Chị dâu.”
Mai Dĩ Nghiên ngẩn ra, rồi lại cười khanh khách: “Chủ
tịch Hàn, người đẹp bên cạnh anh thay đổi như đèn kéo quân, nhưng em thấy
chỉ có người này là đẹp nhất, nhưng mà xem ra lần này anh thật lòng rồi, còn
gọi người ta là chị dâu nữa?”
Tống Uyển Yểu lần đầu tiên nhìn Mai Dĩ Nghiên gần
như vậy, nghe nói cô ta có thể vui vẻ tồn tại trong giới giải trí là nhờ
vào khuôn mặt của mình, tất nhiên là rất đẹp, chỉ là người thật so với trên TV
gầy hơn rất nhiều, môi đỏ mọng, đứng ở đó trông yếu đuối mà xinh
đẹp, không có chút kiêu sa đơn độc như trên màn ảnh.
Có hai lần trong tiệc rượu cô đứng ở rất xa trông thấy
Mai Dĩ Nghiên đi theo phía sau hai người đàn ông khác nhau, trong TV nói Mai Dĩ
Nghiên là người mới nổi, cô lại không cho là đúng: “Lúc
trước tôi còn định nhờ cô ta làm người phát ngôn, kết quả lại điều tra ra cô
ta, cô đoán thế nào, nhìn dáng vẻ của cô ta ngây thơ như vậy, không
ngờ tới cô ta lại đi quyến rũ ba tôi, sau đó còn tính quyến rũ cả chồng tôi,
không biết có phải kiếp trước tôi có thù oàn gì với cô ta không, thật sự là
không thể chịu nổi cô ta.”
Tống Uyển Yểu nghĩ đến liền bật cười, mọi người ở đây
sửng sốt, cô nói với Hàn Vệ Vũ: “Nếu anh có khách thì lúc khác
tôi đến.”
Cô cảm thấy mình hơi ngây thơ, đôi khi lại dâng
lên sự đồng tình, về sau nhất định phải nhớ kĩ lời của Khang Đức từng nói
qua, người có suy nghĩ bình tĩnh thanh thản thì không có loại ý nghĩ xúc động
mãnh liệt có thể quấy rầy sự bình tĩnh của chính mình
Khi cô xoay người thì nghe tiếng vỡ “loảng xoảng” ở
phía sau, còn chưa ra khỏi phòng khách của phòng bệnh, cô đã bị một người kéo
thật mạnh vào trong lòng, Hàn Vệ Vũ ôm lấy cô, hơi thở hỗn loạn: “Đừng
đi, thật xin lỗi, đừng đi.”
Là do anh vọng tưởng, anh nghĩ cô sẽ để ý, sẽ có một
chút lo sợ, ai ngờ phép thử nho nhỏ này lại đổi lấy sự sợ hãi của chính
anh. Tống Uyển Yểu ngửi được mùi máu tươi, cô vươn tay nhẹ nhàng vỗ về anh
đang đứng sau lưng: “Anh nhanh nằm xuống nghỉ ngơi
đi, nếu không miệng vết thương sẽ lại rách ra đấy.”
Hàn Vệ Vũ lại càng ôm chặt hơn, giống như một khi
buông tay ra cô sẽ bay mất.
Mùi máu tươi càng thêm nồng, Tống Uyển Yểu đoán miệng
vết thương của anh chắc là đã bị rách ra, nhưng mà người đàn ông này
lại không chịu nghe lời, ánh mắt cô lướt qua bả vai anh, nhìn thấy a Ken
cùng Mai Di Nghiên đang khiếp sợ, còn có vẻ mặt khó xử của Tiểu Nguyên.
Tống Uyển Yểu tựa đầu vào vai anh, dường như anh
đang run rẩy, cô nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, với chút khẩn cầu: “Tôi
không đi, tôi thật sự không đi, anh mau nằm xuống đi.”
Cô đang dỗ dành anh, anh biết rõ cô đang dỗ dành anh,
cô là một kẻ lừa đảo hồn nhiên nhất, mà anh ở trước mặt cô chính là một kẻ ngốc
nghếch nhất.
Khó khăn lắm mới dìu anh đến giường được, miếng băng
trước ngực anh đã nhuộm đầy máu, Tiểu Nguyên cùng a Ken ngay cả chuông cũng
không kịp nhấn, trực tiếp chạy đi tìm y tá, Tống Uyển Yểu lấy khăn mặt lau đi
mồ hôi cho Hàn Vệ Vũ, chỉ có Mai Dĩ Nghiên đứng một bên luống cuống chân
tay không biết phải làm sao.
Sắc mặt Hàn Vệ Vũ trắng bệch, từng hơi
từng hơi thở dốc, mồ hôi trên trán chảy xuống dữ dội, không bao lâu
đã ướt hết cả một bên gối. Bác sĩ và y tá cùng nhau vào, xem xét tình hình một
chút rồi liền đẩy anh đi.
Tống Uyển Yểu đứng ở trước ban công, Tiểu Nguyên đi
tới: “Chị dâu, Mai tiểu thư đi rồi.”
Cô ừ một tiếng, một lát sau, Tiểu Nguyên cũng đi.
Trước ban công có đặt một chậu san hô anh, không biết
dùng phương pháp nào để trồng mà cả cây mọc đầy những trái nhỏ màu đỏ, nặng
trĩu cành.
Cô hơi cúi lưng, sờ sờ trái này, rồi lại sờ sờ trái
kia, những trái nhỏ tròn tròn trượt đi, rung rinh trước gió. Cô đứng lên, đến
phòng bếp lấy nước, chậm rãi tưới cho chậu hoa.
Bà ngoại của cô từng là một cao thủ làm vườn, chậu chu
sa lan là bảo bối bà thích nhất trong vườn hoa, trước đây cô rất thích theo sau
bà ngoại, chạy tới chạy lui quanh các chậu hoa, có đôi khi còn nghe thấy bà
thầm thì với từng chậu hoa, loại gì sẽ cho thứ đó, em gái à, chỉ có những búp
non này là thành thật nhất.
Lớn hơn một chút, cô viết những hy vọng trong bài văn
của mình, chờ mong đến ngày thu hoạch.
Những lời này được cô giáo đem ra trước lớp, xem nó
như những câu văn hay đọc lên.
Cô ngây thơi nghĩ thật sự có thể loại gì sẽ cho cái
đó, tất cả đều là gạt người, chỉ có những mầm non cùng thời gian là không gạt
người, nhưng không ngờ tới, vận mệnh sẽ cho cuộc sống của cô trổ thêm những
cành thế nào, cô sẽ thu hoạch được thứ quả nào.