Editor: Linh
“Ngươi muốn làm chi! Buông ta ra!” Ôn Ngọc Lương cuối cùng cũng cảm giác được một chút sợ hãi, sau khi giãy dụa không có kết quả, hắn chuyển ánh mắt cầu cứu về phía Vân Hoan.
“Biểu muội, cứu mạng!”
Xa xa Hướng Vân Hoan yên lặng đứng, bên môi nở một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi buông ta ra...” Giọng Ôn Ngọc Lương dần dần thấp xuống, mùi thối
ghê tởm phả vào mũi làm hắn không mở miệng được, hắn lại giãy dụa, lại
phát hiện hắn không thể động được, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hố phân
càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được hơi thở chết chóc.
“Van cầu ngươi, buông tha ta...” Một dòng nước ấm từ đũng quần hắn chảy
ngược lại vào trong thân thể hắn, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, lại nghe
thấy tiếng Hướng Vân Cẩm thét chói tai: “Biểu ca! Ngươi là ai? Buông hắn ra!”
“Tiểu tử, cho ngươi chút giáo huấn. Sau này cân nhắc suy xét phân lượng
của bản thân, nếu không muốn chết thì đừng đánh chủ ý lên người Vân
Hoan.” Người trên đỉnh đầu lạnh lùng nói, thân mình bỗng nhẹ, Ôn Ngọc
Lương cuối cùng tiếp xúc mặt đất.
Trên người đột nhiên có người nhào lên, kinh hồn chưa định vỗ vỗ bờ vai
hắn, sốt ruột nói: “Biểu ca, biểu ca, huynh làm sao vậy... Vân Hoan, đây là ai, sao ngươi lại mang người ngoài đến bắt nạt biểu ca... A, biểu
ca, sao trên người huynh lại ẩm vậy?”
Giọng nói chất vấn này từ từ thấp xuống, Ôn Ngọc Lương thống khổ mở to
mắt, liền nhìn thấy Hướng Vân Cẩm ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, lại
không thể tin được nhìn Ôn Ngọc Lương, một lát sau, ánh mắt nàng ta lạnh xuống, dần dần xuất hiện hèn mọn.
Ôn Ngọc Lương nhắm mắt lại lần nữa, rốt cuộc biết, hôm nay là ngày xui
xẻo của hắn. Cả đời này, hắn đều không quên được nhục nhã lúc này.
“Đại bá, đi thôi.” Vân Hoan lạnh lùng nhìn hai người đang dây dưa một
chỗ kia, trong tim xẹt qua một chút bi thương, mọi người phải gánh vác
nghiệp chướng mình tạo ra, bây giờ nàng mềm lòng, nhưng đời trước, hai
người này sao có thể đã từng đau lòng nàng?
Với lại, nếu hôm nay không thừa dịp cáo mượn oai hùm một phen, ngày sau của nàng, có thể sẽ thảm hại hơn hôm nay.
Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân.
Những lời này nàng đã được lĩnh giáo.
Theo đường này, rất nhanh liền đi đến phòng có Tô thị.
“Nữ nhi lớn không nghe lời nương, hơn nữa, nàng còn không phải là con
ruột. Lão gia không ở nhà, nàng lại hếch mũi lên mặt, làm sao từng đặt
mẹ kế là ta đây ở trong lòng, aiz.”
“Còn không phải sao.” Tô Đại ngừng một lát nói: “Theo ta ấy, muội muội
ngươi làm mẹ kế cũng đủ tốt. Hôm qua nàng ta không cho ngươi mặt mũi như vậy, còn dám hô to gọi nhỏ với ngươi, một chút quy củ cũng không có,
nếu là ta, một cái tát chết nàng là được. Còn có tiền này.... Ta tốt xấu gì cũng là cậu của nàng ta, nàng ta thật sự dám lấy? Nếu muội phu ở
đây, ta nhất định cùng nàng ta lý luận hai câu. Bây giờ xem, chuyện chọn mua ta cũng không làm được rồi, như thế nào mới tốt!”
“Ngươi còn dám nói!” Tô thị oán trách nói: “Ta bảo ngươi mọi chuyện cẩn
thận, ngươi lại không đặt trong lòng, bây giờ chọc thủng cái giỏ, còn
muốn ta thay ngươi vá hay sao. Ta nói cho ngươi, tiền này ta cũng không
lấy được, muốn bù chính ngươi bù!”
“Ta lấy tiền đâu ra!” Tô Đại kêu khổ, “Không có tiền coi như xong. Nàng
ta thật sự đưa ta đi gặp quan hay sao. Chỉ cần đợi muội phu trở về, ta
xem tiểu nha đầu lừa đảo đó còn có thể kiêu ngạo vậy không!”
Một câu kia dừng trong lòng Hướng Hằng Thái, ông tức giận đến nắm tay
vang lên tiếng rắc rắc, ông muốn xông vào, Trương thị ngăn cản ông, đặt
ngón tay trỏ lên môi, ý bảo ông đừng lên tiếng, “Lại nghe một chút xem
bọn họ nói gì.”
Bên trong Tô thị lại sẵng giọng: “Ngươi không thể nhỏ giọng chút à! Nha
đầu kia dạo này có chút không thích hợp, ta cảm thấy nàng ta giống như
thay đổi thành một người khác. Nghe nói hôm qua còn nấu ăn ở Phong Niên, dạy dỗ cho bốn thiếu gia này ngoan ngoãn vâng lời. Ta nghe nói, đó là
Tống Trường Bình người soi mói nhất cũng mời nàng ta đi làm thọ yến...
Hừ, nha đầu kia, cũng không đơn gian!”
“Nàng ta muốn đi thì đi!” Tô Đại lại cất cao giọng, khinh thường nói:
“Trước đây muội phu đi làm bữa thọ yến này cũng phải suy đi nghĩ lại hơn nửa năm, chuẩn bị hơn nửa năm mới dám đi. Tiểu nha đầu lừa đảo lờ mà lờ mờ này đến đó, còn không phải muốn ầm ĩ thành chuyện cười. Chờ nàng ta
làm hỏng thanh danh của Phong Niên, xem nàng ta còn có thể nói nàng ta
muốn làm chủ nhà hay không, ta cho nàng ta thể diện, nàng ta ngược lại
làm hỏng!”
“Tống Trường Bình cũng không phải đồ ngốc...” Tô thị lo lắng nói.
“Hắn không phải đồ ngốc, lại là người sắp chết!” Tô Đại cười lạnh một
tiếng, “Nếu hắn coi trọng nha đầu kia cũng tốt. Gả nàng ta ra ngoài, gia sản nhà này chính là của Vân Cẩm. Hôm qua ta mới nghe nói Tống Trường
Bình lại bị bệnh nặng, suốt đêm mời mấy vị đại phu... Ai gả cho hắn thì
người đó không hay ho, vừa bước vào cửa đã thành quả phụ.”
“Ngươi chỉ hận không thể để người trong thiên hạ đều biết tâm tư của
ngươi!” Tô thị cao giọng mắng, Tô Đại cười hắc hắc nói: “Đây không phải
là không có người à. Toàn bộ Phong Niên trừ Chương Khuê, ta còn sợ ai
nghe được lời ta nói! Nha đầu kia cũng không biết chạy đi đâu chết
rồi...”
Tô Đại nói chuyện, người liền nhoài ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, vừa nhìn thì thấy không sao cả, tầm mắt vừa vặn dừng trên người Hướng Vân
Hoan, hắn lắp bắp kinh hãi, người liền mắc kẹt ở trên cửa sổ, trên mặt
cũng vội vàng treo lên nụ cười, kêu: “Đại.... Đại tiểu thư, sao ngươi
lại tới đây? Đến đây cũng không thấy báo một tiếng.”
Vân Hoan chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm, rũ mắt cười trào phúng, nói:
“Vừa rồi Chương thúc thúc nói, mẫu thân và cậu đều vội vã tìm ta đây!”
Trong phòng lộp bộp, cũng không biết là cái gì rơi xuống mặt đất, không
thấy người Tô thị, chỉ nghe thấy giọng nói, nhéo cổ họng giả vờ ôn nhu
nói: “Hoan nhi, hôm qua con đi đâu vậy, mẫu thân đợi cả buổi tối...”
Tô thị từ trong nhà đi ra, vẻ mặt vốn có chút xấu hổ nhưng khi nhìn thấy Hướng Hằng Thái lập tức giống như gặp sấm, sững sờ đứng ở cửa.
Sau một lúc lâu, mói chỉ đầu ngón tay run run nói: “Ngươi, sao các ngươi lại ở đây!”
“Thế nào? Ta đến xem sản nghiệp của huynh đệ ta, không được à?’ Hướng
Hằng Thái nghiêm mặt, cũng không quản Tô thị, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Đại, trên người đột nhiên tỏa ra hơi thở làm người ta sợ hãi, khiến
Tô Đại thẳng lui về phía sau hai bước.
“Tô Đại, lâu rồi không gặp.” Hướng Hằng Thái cười âm trầm, “Nghe nói
ngươi nợ huynh đệ nhà ta mấy ngàn lượng bạc, chất nữ ta ngại nói với
ngươi, muốn ta đến nói với ngươi!”
“Bạc gì... Ta không hề nợ ngươi!” TôĐại nghạnh cổ nói.
“Bệnh hay quên của cậu cũng thật nặng, chuyện mà hôm qua cậu ở trước mặt tất cả người trong Phong Niên đáp ứng, hôm nay đã quên rồi hả?”
“Hoan nhi, đây là chuyện của chúng ta, ngươi kéo người ngoài vào đây làm cái gì!” Tô thị đứng phía sau Tô Đại, trợn mắt nói.
“Đây là Đại bá ruột của ta, Tô Đại chỉ là cậu giả thôi! Ở đây ai là người ngoài, thật đúng là nói không chính xác đâu!”
Vân Hoan lạnh lùng trả về một câu, nghĩ đến đối thoại vừa rồi của hai
người họ nàng liền nghiến răng, “Tô Đại, ngươi nghĩ kéo dài chuyện này
đến khi phụ thân về, chuyện này cứ vậy qua đi? Ngươi nằm mơ! Nếu hôm nay ngươi không trả tiền lại, hôm nay ta nhất định bắt ngươi đi gặp quan!”
“Gặp quan thì làm được gì! Ngay cả tiền của muội phu nhà mình cũng lừa,
người như thế không cho hắn một trận thì hời cho hắn quá!” Hướng Hằng
Thái bẻ ngón tay răng rắc, “Trước đây khi lão tử còn ở chiến trường, tay không đánh chết người cũng là chuyện thường thấy. Giết người, đối lão
tử mà nói đó là dễ vô cùng... Đưa quan, thật sự là tiện nghi cho hắn
rồi!”
“Hướng Hằng Thái, ngươi cho rằng đây là quân doanh à, đánh chết người đó là muốn đền mạng!” Tô thị nóng nảy, trợn tròn mắt hắng giọng liền muốn
che chở Tô Đại.
“Vậy ngươi nhìn xem lão tử có dám đánh không!” Ánh mắt Hướng Hằng Thái
vừa lóe, một quyền đã đánh vào mũi Tô Đại, thân thủ của ông cực nhanh,
tiếp theo là hai ba quyền đánh vào bụng Tô Đại, thân hình mượt mà của Tô Đại lập tức cuộn tròn trên đất thành hình cung, ai ôi hai tiếng.
Không lâu sau, Hướng Vân Cẩm thật vất vả mới nâng được Ôn Ngọc Lương đã
thu thập chỉnh tề vội vã đi tới, thấy cảnh này, thật sự sợ tới mức nước
mắt chảy ra, đỡ Tô thị vội hỏi: “Nương, người nọ thật sự khiến người ta
sợ hãi, không chừng sẽ thật sự đánh chết người. Vừa rồi hắn kém chút nữa là đánh chết biểu ca rồi!”
Nàng ta nói chuyện xong liền muốn tiến lên ôm lấy cánh tay Hướng Hằng
Thái, Trương thị cười tủm tỉm kéo Hướng Vân Cẩm ra, “Tiểu cô nương,
đương gia nhà ta từ trước đến nay đều không cuống tay với cô nương,
nhưng nếu bị ngộ thương, ta cũng không dám cam đoan đâu!”
“Hai người các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì...” Tô thị sắp hỏng mất, Tô Đại sau khi bị đánh mấy quyền chỉ ôm bụng nằm trên mặt đất, hoàn toàn
không có ý thức. Nhưng Hướng Hằng Thái dường như còn chưa hết giận, còn
muốn đánh tiếp, Tô thị đỡ khung cửa không ngừng kêu cứu mạng, “Người
tới, mau đi mời bộ đầu đến. Giết người, giết người...”
“Ta khuyên ngươi vẫn đừng nên gọi bộ đầu tới.” Trương thị vẫn ung dung
thản nhiên cười cười. Tô thị chỉ cảm thấy nụ cười của bà đâm vào mắt
người. Trương thị lại tiến đến bên cạnh bà ta, thấp giọng nói: “Tô Thiên Lạc, khế ước bán thân của ngươi còn ở trên tay ta.... Còn có bức tranh
họa sĩ vẽ cho ngươi khi ngươi trúng hoa khôi, sợ là lâu rồi ngươi chưa
nhìn lại.”
Sau nụ cười của Trương thị, cất dấu sắc bén.
Nhiều năm trước, Vương thị đã trở thành đệ muội đến tìm bà, khi đặt tờ
giấy bán thân này vào tay bà, có lẽ tuyệt đối không nghĩ tới, nó sẽ có
một ngày có tác dụng. Tự xưng thuần lương, thật ra lại là hoa khôi hồng
nhất lúc đó. Nếu tuyên bố chuyện này ra ngoài, vị trí đương gia chủ mẫu
này của Tô thị, còn có thể ngồi vững?
Thân mình Tô thị hơi run lên, cuối cùng đưa mắt nhìn sang Hướng Vân
Hoan, mang theo thật sâu khẩn cầu và vô lực nói: “Hoan nhi, hôm nay cậu
ngươi nhất định sẽ trả lại tiền. Ngươi bảo hắn đừng đánh, đừng đánh
nữa...”
“Đại bá.” Hướng Vân Hoan ôn nhu kêu, Hướng Hằng Thái gọn gàng linh hoạt
thu tay, quay đầu nhổ nước miếng, “Ta chỉ có một chất nữ đó, nếu ngươi
còn dám bắt nạt nàng, nàng thiếu một cọng tóc, ta nhất định sẽ khiến cả
nhà ngươi trọc đầu!”
“Ngươi chỉ ỷ vào có người làm chỗ dựa mà thôi, cần gì liều lĩnh như
thế...” Bên cạnh Hướng Vân Cẩm nghiến răng nghiến lợi mắng Hướng Vân
Hoan. Hướng Vân Hoan ngửa đầu nhìn lên, bầu trời vạn dặm không mây, xanh thẳm vô cùng.
Nàng nghe được giọng của mình vô cùng thoải mái, vô cùng khoan khoái, đủ để Hướng Vân Cẩm ghen ghét cực kì, “Ta chính là có người làm chỗ dựa,
ta chính là liều lĩnh như vậy, ngươi có thể làm gì được ta?”